Sau khi Trần Sơn quát, Trần nãi nãi cũng đi tới, bộ dạng có vẻ vô cùng tức giận, tiếp đó thôn trưởng cũng được Trần Thiệu Thanh đỡ tới, nổi giận đùng đùng, có vẻ bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra rồi.
Thấy cả nhà thôn trưởng đi ra, mọi người càng hưng phấn, có người còn dài cổ chờ mong chuyện tiếp theo. “Trần Cao thị, ngươi lại muốn ồn ào phải không?” Trần nãi nãi vừa đứng lại liền không nhịn được mắng. “Bà về ngay cho ta, nếu không thì hôm nay bà đừng có về Trần gia nữa.” Thấy mẹ mình tức giận, Trần Cao thị lại tỏ vẻ kỳ cục như vậy, Trần Sơn không nhịn được nói vậy với Trần Cao thị.
Trần Cao thị vừa nghe liền biết Trần Sơn muốn bỏ mình, không khỏi rụt cổ lại, mấy lời nói2xấu huynh muội Tử La đến miệng rồi cũng phải nuốt xuống.
“Cha Thanh ca nhi à, đừng nói như vậy, Trần đại tỷ cũng chỉ muốn tốt cho nhà các người, muốn tốt cho tiền đồ của Thanh ca nhi thôi, sao ông có thể không biết tốt xấu muốn bỏ vợ như vậy?” Đông Hoàng thị trốn trong đám người thấy Trần Cao thị muốn rút lui thì lập tức lên tiếng.
Trần Cao thị nghe được những lời này của Đổng Hoàng thị thì không khỏi xúc động, đúng vậy, bà ta làm vậy là vì tiền đồ của con trai, cây ngay không sợ chết đứng, có gì mà phải sợ. Nghĩ đến chuyện Đông Hoàng thị vừa làm, bà ta không khỏi đánh mắt sang hỏi. Trước đó lúc Đổng Hoàng thị đã nói cách xử lý cho Trần Cao thị, bảo Trần Cao thị về8nhà làm loạn trước còn bà ta thì đi “thông báo”cho mọi người trong thôn đến xem náo nhiệt, cũng dẫn luôn huynh muội Tử La qua đây.
Cuối cùng, sau khi Trần Cao thị náo loạn khiến thanh danh của Tử La tệ hơn thì đám Tử La được bà ta dẫn tới sẽ cãi nhau với Trần Cao thị, tiếp đó biển màn kịch này thành mâu thuẫn giữa hai nhà Tử La và Trần gia.
Như vậy, hai nhà sẽ không trở mặt hoàn toàn những hồn sự này cũng sẽ không thành nữa. Dù sao thì mọi người đều biết mấy huynh muội nhà này thì làm ngọc vỡ chứ không làm ngôi lành, có rất nhiều nhà giàu có tới muốn nạp Tử La làm quý thiếp mà đám Tử Thụ đều không đồng ý, còn nói cô nương nhà này không phải là để đi6làm thiếp cho người ta. Thấy Đông Hoàng thị gật đầu, Trần Cao thị biết rằng bà ta đã làm xong chuyện, cũng biết đám Tử La sắp đến rồi. Bà ta vực lại tinh thần, kiêu ngạo hùng hồn đáp lại Trần nãi nãi và Trần Sơn: “Mẹ chồng, cha tụi nhỏ, ta cũng chỉ là muốn tốt cho Thanh ca nhi thối, mọi người đừng để bị mấy huynh muội nhà đó mê hoặc mà định thân cho Thanh ca nhi một cô nương không đúng đắn như thế. Tiền đồ của Thanh ca nhi còn rất rộng mở, chờ đến lúc nó đề tên lên bảng vàng, muốn lấy cô nương thể nào mà chẳng được. Nhất định ta không thể để Thanh ca nhi lấy Tử La đâu.”
Trần Cao thì càng nói càng thấy mình có lý, thẳng lưng ưỡn ngực, khí thế bừng bừng.3“Trần Cao thị, Trần gia chúng ta không giữ được một người có lòng dạ như ngươi, ngươi cút ngay cho ta, từ nay về sau, Trần gia chúng ta không chứa chấp loại người như người nữa. Cút mau, hôn sự của Thánh ca nhi cũng không cần người quan tâm nữa!” Thấy Trần Cao thị làm ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, thấy chết vẫn không hối cải thì Trần Sơn càng tức giận, chỉ vào mặt đuổi bà ta đi.
Thấy Trần Sơn vẫn không có biến chuyển gì, không hề tiếp thu lấy chút lời nào của bà ta và Đông Hoàng thị mà còn muốn đuổi bà ta ra khỏi Trần gia thì Trần Cao thị càng chùn bước, sợ hơn cả lúc nãy, lại thêm sắc mặt thôn trưởng đen như đít nồi, sắc mặt Trần nãi nãi cũng không tốt, còn5Trần Thiệu Thanh thì thất vọng nhìn bà ta.
Không biết tại sao sau khi nhìn phản ứng của người nhà, Trần Cao thị liền có cảm giác hoang mang rối loạn chưa từng có, bà ta thật sự rất sợ... Trần gia sẽ không có vị trí của bà ta nữa, đặc biệt là Trần Thiện Thanh, từ trước đến giờ bà ta chưa bao giờ thấy hắn nhìn bà ta như vậy cả, bình thường hắn vô cùng cung kính hiếu thuận với bà ta cơ mà. Vì vậy, trong lòng Trần Cao thì càng hiện lên sự muốn rút lui.
Nhưng mà, huynh muội Tử La sắp đến rồi, mọi chuyện chẳng mấy chốc sẽ thành công, bà ta không thể bỏ dở giữa chừng như vậy được, hơn nữa nghĩ đến tiền đồ vẻ vang của Trần Thiếu Thanh mà Đông Hoàng thị đã nói với mình, bà ta liền cắn môi quyết định tiếp tục.
“Cha tụi nhỏ, ta đang nghĩ cho tiền đề của Thanh ca nhi đấy, có ta ở đây, nhất định sẽ không để Thanh ca nhi lấy một cô nương như A La đâu. Nếu A La có thanh danh trong sạch thì gia cảnh có kém một chút cũng chẳng sao, nhưng thanh danh của con bé đó đã như vậy rồi, ta nhất định không thể để Thanh ca nhi lấy A La được.” Sau khi hạ quyết tâm, Trần Cao thị liền đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, cứng đầu củng cố nói tiếp.
“Trần Cao thị, ngươi ít nói bậy thôi, bà con hàng xóm nhìn Tử La lớn lên từng ngày, con bé là người thế nào chẳng lẽ chúng ta không biết, những lời đồn đại bên ngoài chỉ là hiểu nhầm thôi. Ngươi ba lần bảy lượt náo loạn bên ngoài, làm hỏng danh tiếng của A La, ngươi có thấy có lỗi với con bé không?”
Trần thôn trưởng cũng thấy rõ lần này Trần Cao thị có chết cũng không chịu hối cải, thấy Trần Cao thị chuẩn bị nói đến danh tiếng của A La thì ông cũng không nhịn được nữa, nhảy dựng lên chỉ vào mặt Trần Cao thị mắng. Ông thấy Trần Cao thị đúng là quá đáng, suốt ngày lôi thanh danh của một cô bé ra bàn tán.
“Cha, chúng ta chỉ là kiểu biết mặt mà chẳng biết tâm thôi, đâu thể bảo đảm A La trước sau như một chứ. Hừ, nếu nàng ta an phận thì sao danh tiếng lại bị tổn hại như vậy? Chỉ cần là có chút không rõ ràng, con cũng không thể để Thanh ca nhi lấy A La được.”
Nghe xong lời của Trần thôn trưởng, tuy Trần Cao thị có cảm thấy hơi đuối lý nhưng nghĩ tới mục đích của mình liền hùng hồn trả lời.
“Ngươi, ngươi... đám A La có chọc gì tới ngươi đâu, sao suốt ngày thấy người nhắc đến chuyện đó vậy?” Trần sơn thầy Trần Cao thị vô lý với cha mình như vậy, lại còn tiếp tục bôi nhọ Tử La thì không khỏi càng bực bội. Bởi vì Trần Cao thị sống chết muốn ồn ào tiếp nên Trần Sơn và vợ chồng thôn trưởng liền cãi nhau với bà ta. Trần Thiệu Thanh thấy Trần Cao thị ầm ĩ với Trần Sơn và vợ chồng thôn trưởng, cũng muốn đứng ra nói chuyện cho Tử La nhưng chỗ này không có chỗ cho một tiểu bối như hắn nói chuyện, hơn nữa nếu hắn lên tiếng sẽ càng bất lợi với đám Tử La hơn, vì vậy hắn chỉ có thể lo lắng đứng bên cạnh nhìn.
Xung quanh chẳng có mấy ai dám quản chuyện nhà thôn trưởng nên mọi người cũng chỉ hóng hớt đứng cạnh xem.
Đột nhiên, một nam tử trung niên mặc áo dài bằng vải bông xanh đen đi ra khỏi đám người, theo sau là một gã sai vặt nhỏ tuổi.
Nam tử trung niên này lạ hoắc nhưng lại khiến mọi người có chút quen thuộc, đủ để mọi người xác định rằng hắn không phải người trong thôn. Nhìn quần áo thì biết, tuy không phải quá giàu có nhưng điều kiện nhất định tốt hơn thôn dân chỗ này nhiều. Nhất thời, mọi người đều lộ vẻ tò mò, không đoán được thân phận của người này.
Nam tử trung niên chậm rãi đi tới, tuy tướng mạo không quá xuất sắc nhưng lại có khí chất hơn người, điều đó càng khiến thôn dân hiếu kỳ về thân phận của hắn hơn. “Lão phu ở trong đám người đã nghe một lúc lâu rồi. Nói tới nói lui, vị đại tỷ này luôn miệng nói thanh danh của A La cô nương không tốt, vậy ngươi có bằng chứng gì về việc đó không?” Nam tử trung niên đứng lại chắp tay hỏi Trần Cao thị. “Chuyện này.” Trần Cao thị cũng nhìn ra nam tử trung niên này là người có chút thân phận địa vị, thấy hắn hỏi mình thì không khỏi cảm thấy hoang mang rối loạn, nhưng bà ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, áo dài cũng chỉ là vải bông thôi mà, tuy chất lượng không tệ nhưng chắc chắn chẳng có gì quý giá. Vì vậy, thân phận của người này chắc cũng không cao, nghĩ rằng sau này bà ta sẽ còn vinh quang hơn người này thì yên lòng, sắp xếp lời nói một chút rồi cất lời: “Chuyện này thì có gì mà phải chứng minh, danh dự của nữ tử thì thà tin là có còn hơn không. Danh tiếng của nữ tử này không rõ ràng, chúng ta không thể để con trai mình lấy nữ tử như thể được. Ngươi nghĩ xem, ngộ nhỡ mấy lời đồn đó là thật thì chẳng phải đang hại con trai mình sao? Mọi người nói có đúng không?” Cuối cùng bà ta còn xoay người hỏi mọi người xung quanh. Người xung quanh nghe vậy thì đa số đều gật đầu đồng ý. “À? Nếu đã như vậy, có phải ta có thể hiểu rằng những lời bà vừa nói không có bất kỳ chứng cớ nào không?” Nam tử trung niên đương nhiên không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của Trần Cao thị, cũng chẳng để ý đến phản ứng của mọi người. Sắc mặt ông ta không chút thay đổi, tiếp tục hỏi.