Nhưng mà giờ nam tử trung niên nọ nhắc lại câu nói đó lần hai, bà ta bỗng nhớ lại lão phu tử năm đó từng nói câu này trước mặt mọi người, và quả nhiên sau đó mấy huynh muội Tử La không cần đến sự giúp đỡ của mọi người trong thôn vẫn có thể tự mình lập nghiệp. Vì thể giờ được nghe lại nó, Trần Cao thị bỗng cảm thấy chột dạ, bao nhiêu lời mắng chửi huynh muội Tử La bà ta đều gắng nuốt xuống, mặc dù bà ta vẫn tỏ vẻ như tức giận, nhưng ngoài miệng thì không dám nói gì thô tục hay xem thường huynh muội Tử La nữa.
“Học trò Đổng Tử2Thụ, Đổng Tử Hiên, Đổng Tiểu Lục chào Dư đại nhân.” Đoàn người đang vây quanh bỗng tách ra hai bên, mấy người đứng phía trong còn chưa kịp phản ứng, đã có tiếng hỏi thăm từ phía ngoài vọng đến. Sau đó mọi người thấy Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục lần lượt đi vào, tiếp theo là Cảnh Nhất và Cảnh Nhị.
Ba huynh đệ vừa cung kính nhiệt tình hỏi thăm nam tử trung niên nọ, vừa hành lễ với ông.
Người xung quanh thấy vậy lại càng thêm giật mình, chuyện gì thế này, nam tử trung niên này là ai? Không ít người đặt câu hỏi trong lòng. Mặc dù họ không biết thân phận nam tử này,8nhưng nhìn Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục cung kính như vậy, họ cũng đoán đây không phải là nhân vật tầm thường.
Thôn dân không ai nhận ra thân phận của nam tử trung niên này, nhưng Trần thôn trưởng vừa nghe ba huynh đệ xưng hô với người này, cuối cùng ông cũng nhớ ra thân phận của nam tử trung niên có bề ngoài xấu xí này rồi.
Đây không phải là Dư Hoa, Dư đại nhân từng tới thôn họ xem nhà Tử La nuôi cá trong ruộng lúa năm đó đấy sao, hắn còn ở lại nhà mấy huynh muội họ vài này nữa? Nhất thời, khi nhớ tới thân phận của Dư Hoa, Trần thôn trưởng cũng6kinh ngạc không thôi, thảo nào vừa rồi không ít người cảm thấy Dư Hoa nhìn quen quen.
Cũng không trách Trần thôn trưởng và và mọi người không nhận ra Dư Hoa được.
Chuyện nuôi cá trong ruộng lúa đã qua một thời gian, hơn nữa Dư Hoa lại thích thăm thú khắp Đại Tề, tự mình trồng trọt, nghiên cứu cây trồng. Năm đó ông dầm mưa dãi nắng nên trông rất tàn tạ, vì vậy giờ đã thay đổi nhiều. Hiện tại Dự Hoa còn đen hơn năm đó, nhưng mà tinh thần vẫn còn linh hoạt lắm.
Mặc dù thời gian đó Dư Hoa có ở lại nhà Tử La mấy ngày, nhưng ông tiếp xúc khá ít với người trong3thôn. Hơn nữa mọi người đều kính nể những người làm quan, ngay cả Trần thôn trưởng cũng không dám nhìn thẳng Dư Hoa, một người không hề thua kém các công hầu ở trước mặt Vinh Thịnh để trong triều Đại Tp.
Còn nữa, mọi người trong sân sao có thể nghĩ ra một nhân vật như thế lại quay lại thôn mình, trong lòng họ, Dư Hoa là đại quan nên không thể có liên hệ gì được, vì thế họ càng không ngờ nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện này lại là Dư Hoa đại nhân nổi danh Đại Tề. Sau khi Trần thốn trưởng phản ứng lại, ổng cũng giật mình vội quỳ xuống hành đại lễ,5ông thốt lên, không biết là Dư Hoa đến nên không tiếp đón từ xa, sau đó còn liên tục xin lỗi.
Đối với chuyện bất thình lình xảy ra này, rất nhiều người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, không ít người đều há mồm trợn mắt, mặt mày kinh ngạc, thậm chí có người còn há hốc miệng đến mức nhét được cả một cái trứng gà. Nghe Trần thôn trưởng liên mồm hổ đại nhân, cung kính hành lễ với Dư Hoa, sau đó Tử Thụ, Tử Hiển, Tiểu Lục cũng hành lễ theo Trần thốn trưởng, rốt cuộc mọi người cũng định thần lại, có người thông minh, trí nhớ tốt đã nhớ ra thân phận của nam tử trung niên xấu xí này, sau đó họ vội vàng hành lễ với Trần thôn trưởng, có một người đi đầu thì những người khác cũng làm theo rất nhanh. Thể là trong nháy mắt, tất cả mọi người trong sân đều đồng loạt quỳ xuống hồ. Dư Hoa không phải là người thích phô trương, thích được người ta hô hào, thấy vậy thì vội vàng để tên to xác kia đỡ dậy.
“Bản quan cải trang vi hành, các vị không cần đa lễ.” Dư Hoa nói xong thì ra hiệu cho mọi người dậy.
Chờ đến khi tên to xác vội đỡ mọi người dậy dưới sự ra hiệu của Dư Hoa, không ít người đã trắng mặt trắng mày. Ha ha... vừa rồi họ không biết điều đắc tội với Dư Hoa rồi đó. Đặc biệt trước đây không lâu những người phụ họa cùng với Trần Cao thị, lúc này họ càng chột dạ hơn, sợ run lẩy bẩy, chỉ sợ Dự Hoa sẽ ghi hận rồi trả thù bọn họ. Họ đâu phải là đối thủ của Dư Hoa. Thể là những người phụ họa Trần Cao thị đều toát mồ hôi lạnh, người người cảm thấy bất an, thậm chí có người còn oán trách Trần Cao thị nhiều chuyện, khiến họ xui xẻo theo. Mà người có sắc mặt tệ nhất bây giờ chính là Trần Cao thị, bà ta đứng lên mà cả người vẫn run rẩy không ngừng, cúi gằm mặt, hai mắt không dám nhìn Dư Hoa một chút, nào còn nửa phần vênh váo tự đắc không để ai vào mắt trước kia.
“Học trò đa tạ Dư đại nhân đã nói giúp gia đình trò, ân tình này cả nhà học trò suốt đời không quên được. Hôm nay nếu không có Dư đại nhân giúp đỡ, chỉ sợ mấy huynh muội khó mà xử lý được. Tử Thụ cảm ơn Dư đại nhân lần nữa.” Tử Thụ chắp tay hành lễ với Dư Hoa, chân thành cám ơn.
Sau khi cảm ơn xong, ánh mắt Tử Thụ sắc bén liếc nhìn Trần Cao thị như rùa đen rụt cổ, Trần thôn trưởng lại nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu, dù sao gia đình Trần thôn trưởng cũng từng chăm sóc huynh muội họ, cuối cùng Tử Thụ chỉ có thể thở dài một hơi.
Mà thôi, vì Trần thôn trưởng và Trần nãi nãi, còn cả cha con Trần Sơn cũng tốt, hôm nay họ bỏ qua cho Trần Cao thị vậy.
Nhưng mà hôm nay Trần Cao thị quậy tưng bừng như vậy, lại nhìn thấy Tử La bị Trần Cao thị nói xấu và bắt nạt như thế, bảo họ không làm gì thì chắc chắn là không thể.
Thể là mặc dù Tử Thụ không nói gì với Trần Cao thị, nhưng hắn lại chắp tay quay lại nói với mọi người: “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay ba huynh đệ chúng tôi có lời muốn nói, A La là trận bảo của nhà chúng tôi, dù là lúc nào, chúng tôi sẽ không vì những lời nói không bằng không chứng, ăn xằng nói bậy muốn sỉ nhục A La, hoặc là vì những lời đồn không tốt mà làm A La uất ức, cũng sẽ không vội vã ép A La xuất giá, thậm chí là cậy quyền cậy thế nhà ai. Nếu ai dám nói xấu, bắt nạt A La nhà chúng tôi, cũng chính là bắt nạt huynh đệ nhà này, dù có phải liều mạng huynh đệ chúng tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con bé.”
Tử Thụ vừa dứt lời, mọi người trong sân đều sợ ngây ra, không ít người không phản ứng kịp, thậm chí có người từng nói những lời không tốt hay lan truyền những tin đồn bậy bạ cũng phải run lẩy bẩy.
Bắt nạt A La nhà chúng tôi chính là bắt nạt huynh đệ nhà này. Câu nói đó như sấm nổ làm chấn động lòng người.
Có không ít người cảm thấy hâm mộ Tử La, đặc biệt là không ít cô nương còn ghen tị trước sự bảo vệ huynh trưởng đối với Tử La, những cô nương không được gia đình yêu thương thì lại càng hâm mộ và đố kỵ.
Có thể nói, nếu lúc này Tử La ở đây, chắc chắn nàng sẽ bị ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ đó tạo áp lực như núi. Nhưng mà dù mọi người có hâm mộ Tử La được yêu chiều đến đâu đi nữa, có lời này của Tử Thụ, không ai dám có ý đồ xấu với nàng, dù sao bách tính như họ cũng không muốn chống đối với mấy huynh đệ Tử Thụ, bởi vì dù sao người ta cũng có công danh, hơn nữa còn gia nghiệp giàu có. “Đại ca nói rất đúng, ý của Đại ca cũng là ý của bọn đệ.” Tử Thụ vừa nói xong, Tử Hiên liền đứng dậy phụ họa nói, tán đồng với Tử Thụ.
Sau đó người nhỏ nhất là Tiểu Lục cũng thể hiện sự đồng tình với các huynh trưởng.
Trần thôn trưởng nghe mấy huynh đệ nói xong thì vô cùng xấu hổ, trong lời nói của họ vừa ám chỉ thẳng lần này Trần Cao thị gây sự với Tử La, vừa cảnh cáo rõ ràng, mặc dù nghe xong mặt ông cũng nóng hừng hực, nhưng dù sao cũng là con dâu mình không đàng hoàng, muốn hủy danh dự cô nương nhà người ta, trong khi danh dự của cô nương là điều quan trọng nhất. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó, có người muốn bắt nạt cô nương nhà mình, họ cũng sẽ vậy thôi. Trần thôn trưởng không phải người hồ đồ, ông biết, hôm nay họ không trở mặt với Trần Cao thị, không phê phán trực tiếp mà chỉ ám chỉ gián tiếp, cảnh cáo Trần Cao thị thôi, đó cũng là nể mặt mấy năm qua nhà ông từng chăm sóc họ rồi.
Nhất thời, gương mặt Trần thôn trưởng tối mịt, sau đó lại hổ thẹn không thôi, dù sao họ cũng có lỗi với huynh muội Tử La mà.
Thế là Trần thôn trưởng hít một hơi thật dài, thành thật nói với huynh đệ Tử Thụ: “Thụ ca nhi, chuyện hôm nay là Trần bá mẫu của các cháu không đúng, thôn trưởng gia gia sẽ bảo Trần bá mẫu xin lỗi các cháu.”
Trần Cao thị nghe xong thì chỉ biết há miệng, nhưng không dám nói gì.