Điền Viên Cẩm Tú



Ý của Tử Thụ là không cần Trần Cao thị xin lỗi, hắn vừa nói xong Trần Cao thị đã thở phào nhẹ nhõm, Trần thôn trưởng, Trần nãi nãi, Trần Sơn và Trần Thiện Thanh cũng thả lỏng hơn, họ rất sợ Trần Cao thị không chịu nói gì, chuyện này mà càng làm lớn hơn, dù sao Trần Cao thì cũng là người nhà họ, nói sao đi nữa họ cũng không mong chuyện này ầm ĩ quá. Mặc dù huynh đệ Tử Thụ không cần nữa, nhưng mấy người Trần thôn trưởng vẫn thấy rất xấu hổ. Trần Sơn nhận lỗi với Tử Thụ xong thì đen mặt kéo Trần Cao thị đang đứng đực trong sân, không hề có chút tâm ý hối cải nào về, “Còn không2cút về cho gia, muốn ở đây cho ta mất mặt nữa à.” Trần Cao thị cũng thấy sợ lắm rồi, bà ta để mặc Trần Sơn kéo, vội vàng đi mất.

Lúc này trong lòng Trần Thiệu Thanh vô cùng phức tạp, hắn không ngờ Trần Cao thị lại gây ra chuyện ầm ĩ thế này. Thậm chí còn bắt đầu hối hận khi mình đề nghị muốn cưới Tử La làm vợ, nếu hắn không nói thế, hôm nay Trần Cao thị đã không gây nên chuyện, khiến danh dự của Tử La càng tệ hơn. Hắn không bao giờ muốn tổn thương Tử La, chuyện đến nước này hắn cũng vô cùng áy náy. Hơn nữa sau chuyện này hắn cũng biết, huynh đệ Tử Thụ sẽ không đồng ý8cuộc hôn sự này rồi. Nghĩ đến đây hắn lại thấy lòng mình khó chịu, vậy là hắn lại vô duyên với nữ nhi hoạt bát đáng yêu, lúc cười như áng mây trời rực rỡ, chỉ cần nhìn nàng cười cũng thấy lòng vui vẻ. Trần Thiệu Thanh đau lòng đến mức thiếu chút nữa thì không thở nổi, nhưng chuyện đến nước này hắn biết trách ai đây, Trần Cao thị là mẹ hắn, hắn có thể làm gì được. Sau khi xin lỗi huynh đệ Tử Thụ và chào hỏi Dự Hoa xong, Trần Thiện Thanh dẫn thư đồng rời đi cùng Trần thôn trưởng và Trần nãi nãi trước mắt mọi người, lòng hổ thẹn vô cùng.

Sau khi cả nhà Trần thôn trưởng đi hết, Tử Thụ, Tử6Hiên và Tiểu Lục thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, thể là họ vội nhiệt tình mời Dư Hoa vào nhà.

Mọi người thấy cả nhà Tử Thụ và Trần thôn trưởng đều đi cả, họ ở lại cũng không có gì xem, thể là dần dần tản đi hết.

“Ôi, ta nói mà, có mấy người vô sỉ thật, lúc nào cũng nghĩ cách hãm hại cháu gái nhà mình, sao không sợ làm chuyện trái lương tâm mà gặp báo ứng à? Hôm nay còn xúi giục người ngoài đến làm xấu danh dự của cháu gái nhà mình. Đúng là tâm địa độc ác.” Mẹ Xuyên Tử lên tiếng.


Mà mẹ Xuyên Tử đang nhắc tới ai, quá rõ ràng rồi, mọi người đang định tản đi đều đồng loạt nhìn3sang Đông Hoàng thị, không ít người còn chỉ trỏ bàn luận. “Bà...” Đông Hoàng thị nghe mẹ Xuyên Tử nói vậy thì vô cùng giận dữ, nhưng vừa nghĩ tới những lời Dư Hoa và huynh đệ Tử Thụ nói, bà ta không dám mắng câu nào, chỉ lườm nguýt mẹ Xuyên Tử rồi vội vã bỏ chạy trong tiếng cười cợt của mọi người.

Mấy huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục và Dư Hoa đã nhiều năm không gặp, nhưng họ vẫn thường xuyên thư từ qua lại, huynh đệ Tử Thụ biết Dư Hoa thật lòng đối xử tốt với mình, hơn nữa nhiều năm liên lạc nên vẫn khá thân thuộc, cho nên lúc dẫn Dư Hoa về nhà họ vẫn rất tự nhiên, thân thiết.

Rất nhanh5sau đó, huynh đệ Tử Thụ và Dư Hoa vừa nói vừa cười, họ nhiều lần nói cảm ơn Dư Hoa, đa tạ Dư Hoa đã bảo vệ Tử La trước mặt mọi người. Nhà họ cách nhà Trần thôn trưởng chỉ khoảng hai khắc đi bộ mà thôi, chưa được bao lâu họ đã đi đến nhà. Hơn nữa mấy đứa trẻ con trong thôn đến báo tin cho mấy huynh muội Tử La là Trần Cao thị đang ồn ào trước cửa nhà, hơn nữa còn nói đến chuyện tháng Chạp năm ngoái, chửi bới danh dự của Tử La, thậm chí còn nói xấu nàng dụ dỗ Trần thôn trưởng vì muốn gả cho cử nhân Thần Thiếu Thanh, huynh đệ Tử La nghe xong đều tức giận. Mà Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục là giận dữ nhất.

Vừa nghe được tin họ đã cùng nhau đi thẳng đến gặp Trần Cao thị. Nói đến chuyện tháng Chạp năm ngoái, bởi vì khi biết tin huynh đệ Tử La ở khá xa nên không thể chạy đến được, hơn nữa Trần thôn trưởng đã ngăn cản Trần Cao thị rồi, nên bọn họ mới không đổi chất với bà ta. Hơn nữa họ cũng nể mặt Trần thôn trưởng và Trần nãi nãi, gần đến năm mới rồi nên họ mới không đi tìm Trần Cao thị.

Vốn còn tưởng Trần Cao thị sẽ cảm tạ bọn họ không nhắc lại chuyện đó, nhưng trên thực tế thì lại không phải vậy. Bây giờ nghe nói Trần Cao thị lại lấy danh dự của Tử La ra gây rối, mấy huynh muội bọn họ sao có thể không tức giận được đây?


Bởi vì giờ Tử La đã là đại cô nương, chuyện ầm ĩ liên quan đến nàng nên huynh đệ Tử Thụ càng không thể bỏ qua được. Tử La ở nhà chờ mãi không thấy huynh đệ Tử Thụ về, mặc dù biết thời gian không tính là lâu, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy thấp thỏm.

Mặc dù nàng không quá để tâm đến những lời xằng bậy đó, nhưng nàng cũng sợ vì chuyện đó mà ảnh hưởng đến huynh đệ Tử Thụ, cho nên nàng rất muốn biết chuyện đó được xử lý ra sao.

Nhưng mà Tử La vẫn rất có lòng tin với huynh đệ Tử Thụ, tin họ sẽ không khiến nàng chịu tủi thân. Cho nên dù nàng lo nhưng trong lòng vẫn cực kỳ kiên định. Lúc này đây Tử La không biết vì muốn bảo vệ nàng mà hôm nay, Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục đã khiến bao nhiêu cô nương trong thôn phải hâm mộ và đố kỵ, thậm chí sau đó, chuyện gia đình họ yêu thương muội muội như thế nào cũng được lan truyền rộng rãi.

Sau khi gõ cửa, huynh đệ Tử Thụ và Dư Hoa đi vào trong viện, Tử La chạy từ nhà ra đón.

Nhìn thấy Dư Hoa, đầu tiên nàng thoáng nghi ngờ, nhưng sau đó lại nhận ra người này quen quen, nghe Tử Thụ gọi ông là Dư đại nhân, nàng cũng nhớ ra ngay người này là ai. Thể là Tử La nhiệt tình thi lễ với Dư Hoa rồi chào hỏi.


Dư Hoa tươi cười thảo luận với huynh đệ Tử Thụ về một số vấn đề học thuật mà họ từng nhắc tới trong thư lần trước, bỗng nhiên nhìn thấy một cô nương xinh xắn đáng yêu mặc bộ váy màu vàng nhạt tươi cười ra đón họ, đôi mắt sáng không khác sao trời.

Thấy nàng thi lễ với mình, tự xưng là “A La”, ông cũng biết người đến là Tử La.

Thể là Dư Hoa vội ngắn nàng hành lễ, cười nói: “Đều là người mình cả, A La đừng đa lễ.”

“Dư đại nhân nhanh vào nhà ngồi đi.” Tử Thụ vội mời.

“Đúng đấy, đúng đấy, chúng ta vào nhà rồi từ từ nói.” Tử Hiên bên cạnh cũng tán thành, sau đó nói với Hạ Hà: “Hạ Hà nhanh chuẩn bị điểm tâm và trà cho Dư đại nhân.”

Hạ Hà cũng đoán được thân phận của Dư Hoa, bởi vì huynh đệ họ thường xuyên thư từ với Dư Hoa và nhắc tới người ngày, cho nên Xuân Hoa, Hạ Hà, mấy người Cảnh Nhất đều biết đến Dư Hoa. Thể là nghe Tử Hiên nói, Hạ Hà vui vẻ đáp rồi vội vào nhà chuẩn bị trà và điểm tâm. Dư Hoa được mấy huynh đệ nhiệt tình mời vào phòng khách ngồi, Xuân Hoa và Hạ Hà nhanh chóng dâng trà và đồ tráng miệng. Tử La cũng giúp đỡ bọn họ châm trà rót nước. “Không ngờ mấy năm không gặp, huynh đệ Tử Thụ và A La đã lớn đến vậy rồi, hơn nữa mỗi người lại có tiền đồ như vậy, đúng là khiển lão phu tự hào.” Dư Hoa cười, cảm thán.


Khó trách tại sao Dư Hoa lại cảm thán như vậy, nhớ năm đó lúc đến nhà Tử La, mặc dù nhà họ không lo ấm no nhưng chắc chắn chưa phải hộ nhà giàu, nhưng bây giờ nhìn mấy huynh muội không khác gì thiếu gia, tiểu thư của nhà giàu. Đương nhiên không chỉ về cách ăn mặc, trang sức, ăn uống của họ tốt bao nhiêu, mà đến khí chất của họ cũng không thua kém, thậm chí còn xuất sắc hơn nhiều.

Nhìn mấy huynh muội có tiền đồ như vậy, Dư Hoa rất vui mừng, tuy rằng ông không tính là thầy của bọn họ, nhưng những năm qua càng lúc càng quen thuộc, ông đối xử với mấy huynh muội Tử La như con cháu trong nhà, cho nên giờ nhìn thấy huynh muội Tử La có tiền đổ như vậy, ông cũng thấy tự hào thay.

“Dư đại nhân quá khen rồi, Đại ca, Nhị ca và Tiểu Lục có thể phát triển tiền đồ trên sự nghiệp học hành đều là nhờ Dự đại nhân nhiều năm chỉ giáo. Bọn cháu phải cảm ơn Dư đại nhân nhiều mới phải.” Tử La nghe vậy thì cười cảm ơn Du Hoa.

“Không sai, A La nói rất đúng, mấy huynh muội cháu phải cảm ơn Dư đại nhân nhiều.” Tử Hiên cũng đồng tình.

Tử Thụ, Tiểu Lục thấy vậy cũng gật đầu tán thành.

“Ha ha... được, lão phu chỉ tình cờ chỉ một chút mà thôi, có là gì đâu chứ. Nhưng mà miệng của A La vẫn ngọt như xưa nhỉ, may mà lão phu có mang quà đến cho các cháu, nếu không không có gì để khen thưởng, khích lệ rồi.” Dư Hoa nghe Tử La cảm tạ xong, thấy bọn họ đều thật lòng thật ý, ông cũng mừng rỡ vô cùng, nhưng vẫn mở lời trêu chọc nàng vài câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận