“Không có gì, con không sao ạ.” Thấy ánh mắt lo lắng của Trần thẩm, Trần thúc cùng mấy người Tử La, trong lòng Thiết Đản thấy ấm áp, cố gắng cười nói
Sắc mặt Thiết Đản lúc này tái nhợt, nụ cười có vẻ vô cùng miễn cưỡng
Thế nên nụ cười của hắn không khiến mọi người yên lòng mà còn lo lắng hơn
Nhất là Trần thẩm lúc này hoảng hốt vô cùng, nắm tay Thiết Đản không ngừng hỏi chỗ này có khỏe không, chỗ kia có khỏe không
Ngay cả Trần thúc cũng ở bên giậm chân lo lắng, ồn ào nói muốn đi khám đại phu
Tử La thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bọn họ, mà bọn họ lúc này đúng cách cổng lớn trường thi chừng mấy mét, vị2trí vô cùng nổi bật
Mà hai người Trần thẩm, Trần thúc còn đang thất thổ hỏi Thiết Đản cái này cái nọ, Thiết Đản lúc mệt mỏi sắp ứng phó không nổi vậy mà Trần thúc, Trần thẩm còn liên tục hỏi.
Tử La không muốn để người xung quanh chê cười, hơn nữa nàng thấy Thiết Đản cũng không có vấn đề gì quá lớn, nếu để người ta đàm tiểu thì hậu quả còn tệ hại hơn.
Thể là khi nghe Thiết Đản trả lời lần nữa là hắn không sao thì Tử La xen vào nói: “Thiết Đản ca, huynh có thể đi được không?”
“Có thể, chúng ta đi qua chỗ khác đi, ở đây không hay lắm.”
Thiết Đản cũng hiểu biết, thấy Trần thúc, Trần thẩm thất thổ như vậy thì cũng biết không nên8để người xung quanh chê cười, liền trả lời Tử La.
Thiết Đản vừa nói xong thì Trần thẩm, Trần thúc mới phản ứng lại, thấy có nhiều người nhìn ngó liền ý thức được bọn họ đang làm gì, vội vàng đi qua chỗ khác.
Quay về chỗ ban đầu đứng, Tử La hỏi: “Thiết Đản ca, huynh thật sự không có chuyện gì sao, hay là muội bảo Cảnh Nhất đại ca đưa huynh về nhà trước, để đại phu khám cho huynh thử?” Thiết Đản lúc này không thấy Tử Thụ đâu cả, biết là Tử Thụ vẫn chưa ra khỏi trường thi, mình cũng không có gì đáng lo, nên cũng muốn chờ Tử Thụ đi ra rồi mọi người cùng nhau về, bèn cười nói: “Không cần đầu A La, huynh không có việc9gì, chúng ta chờ một lát nữa, chắc Từ Thụ sắp ra rồi.”
Tử Hiên ban đầu cũng có ý định để Thiết Đản về trước, nhưng giờ nghe Thiết Đản nói vậy, mà sắc mặt Thiết Đản mặc dù vẫn hơi tái nhưng cũng đỡ hơn ban nãy nhiều, hẳn là không có vấn đề gì lớn, cậu hỏi lại Thiết Đản lần nữa, nghe Thiết Đản kiên trì như vậy, vả lại Tử Thụ cũng sắp ra rồi, bèn không nói gì nữa.
Thiết Đản mới nói xong, quả nhiên bọn họ nhìn thấy bóng dáng Tử Thụ.
Tử La nhìn thấy Tử Thụ liển vui vẻ, kích động nhảy lên gọi Tử Thụ: “Đại ca, Đại ca, bên này, bên này!”
Có nước linh tuyển tẩm bổ, Tử Thụ bây giờ tai thính mắt tinh, Tử La vừa2gọi cậu liền phát hiện ra đoàn người bọn họ
Thế là Tử Thụ nói gì đó với thí sinh bên cạnh, sau đó sải bước đi về phía mấy người Tử La
Tử Thụ xuất hiện khiến mọi người sáng mắt thêm lần nữa
Nguyên nhân không có gì khác, vì Tử Thụ đi giữa đoàn thí sinh từ bên trong đi ra có vẻ quá nổi bật
Hai mắt ngời sáng, lưng thẳng như cây tùng, tóc không hề loạn, quần áo chỉnh tề, Cậu nhẹ nhàng xách theo túi thi, trầm ổn đi về phía đoàn người Tử La.
Mà những thí sinh xung quanh đều mang vẻ mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch, thậm chí túi thi cũng lộn xộn, có người vừa ra đã được khiêng qua một bên nghỉ ngơi thì Tử Thụ quá nổi bật2rồi.
Người nào không biết còn tưởng là Tử Thụ mới tới trường thi, đang chuẩn bị đi thi nữa
Nhìn thấy Tử Thụ đầy tinh thần như vậy, rất nhiều người đều bị Tử Thụ thu hút, ai cũng kinh ngạc nhìn Tử Thụ, có vài thí sinh đang nửa sống nửa chết uể oải được người nhà hay gã sai vặt đỡ dậy hỏi han nhìn thấy Tử Thụ cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ
“Đại ca, huynh cảm thấy thế nào, vẫn tốt chứ?” Chờ Tử Thụ lại gần, mặc dù thấy tinh thần của cậu rất tốt nhưng Tử La vẫn không nhịn được quan tâm hỏi.
“Tốt, Đại ca vẫn khỏe, A La không cần lo lắng.” Thấy ánh mắt quan tâm thân thiết của Tử La, Tử Thụ cười nói.
“Nhìn Đại ca đúng là thong dong nhất trong chúng ta, có thể thấy Đại ca làm bài thi tốt hơn bọn đệ nhiểu.” Tử Hiên thấy thế liền trêu chọc.
“Đúng vậy, trong dáng vẻ Tử Thụ như thế, Đại tỷ phu cũng thấy hâm mộ vô cùng.” Lưu Hoành cũng nói
Mọi người hỏi han Tử Thụ một lúc, Tử Thụ đáp lời mọi người xong phát hiện sắc mặt Thiết Đản không khỏe, liền hỏi: “Thiết Đản ca, huynh không sao chứ?” “Không sao, cảm ơn Tử Thụ quan tâm, lát nữa về nghỉ một chút là ổn thôi.” Thiết Đản lúc này cũng hâm mộ tinh thần của Tử Thụ, không cần nghĩ cũng biết kỳ thi Hương này với thực lực của Tử Thụ thì là chuyện đơn giản như ăn bánh mà thôi.
“Vậy chúng ta về nhà trước đã.” Tử Thụ nghe Thiết Đản trả lời liền nói, đây cũng không phải chỗ để nói chuyện.
Tử La, Tử Hiên, Lưu Hoành cũng biết điều này, nghe thể đều đồng loạt gật đầu.
Cửa trường thi không phải chỗ ở lâu, các thí sinh ra ngoài cũng đều cùng người nhà, thư đồng, gã sai vặt lên xe ngựa về nghỉ
Thi suốt mấy ngày các thí sinh đã mệt mỏi vô cùng, không còn tinh thần ở lại kết bạn giao hữu, bàn luận chuyện thi cử nữa
Thế nên ở đây trừ những người chờ các thi sinh đi ra thì những người khác đều đi về hết.
Mấy người Trần thẩm, Trần thúc thấy huynh muội Tử La nói đi, mặc dù bọn họ đang rất muốn hỏi tình hình Tử Thụ thi thể nào, nhưng nghe vậy cũng đồng ý trước tiên về nhà đã
Đoàn người Tử La về nhà rồi, mặc dù Tử Thụ, Tử Hiên, Lưu Hoành, ngay cả Thiết Đản đều nói bọn họ không sao, nhưng Tử La vẫn sai người mời đại phu đến bắt mạch cho bọn họ, dù sao thì bọn họ cũng đã căng thẳng mấy ngày, phải để đại phu khám mới yên tâm
Thấy Tử La, cả Trần thúc, Trần thẩm đều kiên trì nói, đến Xuân Hoa, Hạ Hà, Cảnh Nhất cũng khuyên, mấy người Tử Thụ đành đồng ý để Tử La mời đại phu
Cảnh Nhất đi mời đại phu rồi, Thiết Đản nghỉ ngơi một lát tinh thần cũng tốt hơn nhiều
Lại nói, tình hình của Thiết Đản tuy không tốt bằng Tử Thụ, Tử Hiên, Lưu Hoành nhưng đối với các thi sinh khác thì coi như bình thường, còn tốt hơn những người không cầm nổi túi thi nữa
Vậy nên Thiết Đản cũng coi như ổn rồi.
Lúc này thấy trong đại sảnh toàn người nhà, Thiết Đản cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra câu hắn vẫn giữ trong lòng từ khi ra khỏi trường thi tới giờ: “Lần này có lẽ ta lại thi rớt rồi.” Nói xong hắn cười khổ một tiếng.
Mấy người Tử La vốn không muốn hỏi chuyện thi cử ngay lúc này, nhìn thấy vẻ mặt Thiết Đản không ổn thì bọn họ càng không hỏi
Giờ thấy Thiết Đản tự cảm thán như vậy, nghĩ đến hắn không tự tin với lần thi này, còn day dứt như thế, mọi người nghe xong liền an ủi hắn.
Thiết Đản vừa dứt lời, Trần thẩm mặc dù nghe nói con trai có thể lại thi rớt, trong lòng buồn bã nhưng ở ngoài vẫn cười an ủi Thiết Đản: “Không sao, thi không được thì lần sau lại thi tiếp.”
“Đúng thế, Thiết Đản con mới hơn hai mươi tuổi, không vội không vội, lần sau chúng ta lại thi tiếp là được.” Trần thúc cũng liên tục nói
“Thiết Đản ca, kết quả thi lần này còn chưa có, giờ nói vậy có phải quá sớm rồi không, nói không chừng huynh thi đậu thì sao!” Tử Thụ nghe thể cũng nói với Thiết Đản
“Đúng đó, Thiết Đản ca à, còn chưa yết bảng nên làm sao có thể nói trước được chứ
Có thể huynh cảm thấy mình làm bài không tốt, nhưng lỡ không phải thực sự như vậy thì sao, chi bằng chờ tới khi yết bằng rồi hẵng nói
Nếu khi công bố danh sách mà huynh thi đấu thì có phải chúng ta mất thời gian lo lắng buồn bã suông không chứ?” Tử La nghe Tử Thụ nói vậy cũng phụ họa theo, hi vọng có thể thay đổi ý nghĩ bi quan của Thiết Đản.
Tử Hiên nghe Tử La nói liền gật đầu, sau đó cũng khuyên: “A La nói rất đúng, bây giờ chúng ta còn chưa biết kết quả, nếu cứ buồn bã như vậy thì đến khi phát hiện thi đậu có phải là đã lo lắng suông không, như thể quá uổng còn gì.”
Nghe mấy huynh muội Tử La nói những câu này, tất cả mọi người bao gồm cả Thiết Đản cũng tỉnh ngộ.
“Đúng thế, A La các cháu nói rất đúng, còn chưa có kết quả thì buồn bã lo lắng cũng chẳng ích gì, muốn buồn thì chờ có danh sách yết bảng rồi hẵng nói
Mà cho dù không đỗ cũng chẳng sao, cùng lắm lần sau chúng ta thi lại
Thiết Đản yên tâm, cha mẹ vẫn còn lo cho con được.” Trần thúc thấy vậy liền nói
“Thiết Đản, cha con nói đúng, lần này không đậu thì lần sau chúng ta thi lại.” Trần thẩm cũng vội vàng nói
Nghe xong huynh muội Tử La và Trần thúc, Trần thẩm an ủi, Thiết Đản chợt cảm thấy ban nãy mình quá kỳ cục, cũng hiểu là cho dù thi không đậu thì cũng không sao cả.