Thiết Đản có những bằng hữu quan tâm mình như Tử Thụ các đệ, còn có cha mẹ khoan dung lo cho con đến vậy, con đã thỏa mãn rồi.”
Thiết Đản ngừng một lát, sau đó nói tiếp: “Thực ra con đã nghĩ rồi, nếu lần này không thi được cử nhân thì có lẽ con không có năng khiếu trong chuyện học hành, khoa cử cũng không thích hợp với con
Như thể con không thể tiếp nữa, tìm việc gì làm để giảm gánh nặng trong nhà
Con đã lớn như vậy rồi nhưng chỉ biết đọc sách học hành, bây giờ cũng phải làm việc vì gia đình rồi.”
Nghe những lời này của Thiết Đản, mọi người trong lòng khâm phục nhưng2cũng cảm thấy chua xót.
“Không sao, Thiết Đản con cứ tiếp tục thi, cho dù trong nhà phải đập nồi bán sắt thì vẫn lo cho con, huống chi nhà mình vẫn lo được cho con mà.” Trần thẩm nghe thể thì trong lòng đau xót, liền an ủi Thiết Đản.
“Đúng thế, Thiết Đản, con mới hai mươi, cũng có người mấy chục tuổi vẫn thi Hương đó thôi, còn con trẻ tuổi, còn nhiều thời gian mà
Con thi bao lâu thì cha mẹ lo cho con bấy lâu.” Trần thúc vỗ đùi nói, vô cùng quyết tâm
Thiết Đản nghe Trần thúc, Trần thẩm nói vậy thì trong lòng vô cùng cảm động, nhưng lúc này hắn rất tỉnh táo: “Thiết Đản hiểu8ý cha mẹ, cũng thỏa mãn rồi
Có điều con thấy bản thân thi cử không được, mà cũng không thích hợp để làm quan
Nghề nào cũng có trạng nguyên, con nghĩ mình đến tuổi này cũng nên nghĩ xem làm việc gì thích hợp chứ không phải chỉ biết mỗi đọc sách, thi cử
Có lẽ khi tìm được việc thực sự thích hợp với con thì con cũng sẽ có thành tựu gì đó.”
Thiết Đản nói thể khiến Trần thúc chẩn động, cũng nhanh chóng thông suốt: “Thiết Đản, con nói cũng có lí, lại nói cha mẹ cho hai huynh đệ con đi học cũng chỉ mong hai con biết chữ, không làm nông dân dốt đặc cán mai, có thể tìm9công việc tốt chứ không phải trồng trọt bản mặt cho đất bán lưng cho trời như cha mẹ là được, cũng không đòi hỏi các con phải làm quan gì cả
Thế nên nếu con không muốn thi khoa cử nữa thì cha mẹ cũng ủng hộ con.”
Trần thẩm mặc dù khi nghe Trần thúc đồng ý không để Thiết Đản học nữa thì rất muốn phản đối, nhưng lại nhìn thấy vẻ ủ rũ của Thiết Đản thì trong lòng lại thôi
“Đúng thế, tri túc thường nhạc, huynh đệ con đều thi đậu tú tài là chuyện trước đây cha mẹ chưa bao giờ dám nghĩ
Nên bây giờ nếu con không muốn học nữa thì thôi, cha mẹ cũng không thiếu cơm2cho con đâu.” Trần thẩm nghĩ xong rồi nói
“Cảm ơn cha mẹ!” Nghe Trần thẩm, Trần thúc ủng hộ quyết định của mình, Thiết Đản cảm động vô cùng, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn.
“Thiết Đản, thực ra nếu như để không muốn tiếp tục học, không muốn thi khoa cử thì cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì
Để thấy ta đấy, ta đã nhiều năm không đi học, bận rộn chuyện kinh doanh tửu lâu, bây giờ mới quay về thi đó thôi.”
“Năm đó ta cũng nghĩ giống đệ, cảm thấy khoa cử không thích hợp với ta, mà ta lại càng không thích hợp làm quan
Thế nên ta lo làm ăn, thành gia lập nghiệp
Đến khi nghe A La khuyên là2không thì cũng được, nhưng cần phải học, sống là không ngừng học hỏi mà
Ta thấy câu này rất đúng, nên cho dù đang bận chuyện kinh doanh thì cũng không bỏ sách xuống
Bây giờ ta cảm thấy mình có thể thử thi Hương nên mới tham dự
Cho nên có thể nói dù tạm thời không đi học, không đến thư viện đọc sách thì cũng không có nghĩa là chúng ta từ bỏ chuyện học hành
Mọi người thấy có đúng không?”
Lưu Hoành nghe Thiết Đản cùng Trần thúc, Trần thẩm nói chuyện, cảm thấy Thiết Đản rất giống hắn năm xưa, bèn kể lại những chuyện cũ của mình cho bọn họ nghe.
“Đại tỷ phu nói đúng, nếu như Thiết Đản ca thật sự không muốn đến thư viện học nữa thì trước tiên cứ làm chuyện mình thích, khi cảm thấy đủ năng lực rồi lại thì cũng được mà
Cho dù không làm quan nhưng có được công danh là chuyện tốt
Hơn nữa kết quả thi Hương chúng ta còn chưa biết, biết đầu Thiết Đản ca thi đấu thì sao, khi đó đâu cần phải lo nghĩ nhiều chứ.” Tử La nghe thể cũng tán thành với lời nói của Lưu Hoành.
Mà Tử Thụ, Tử Hiên nghe thể cũng gật đầu, bọn họ cũng thi tú tài xong một năm sau mới thi Hương mà
Không thể không nói, lời nói của mọi người khiển Thiết Đản nghĩ thoáng hơn nhiều, cảm thấy lúc trước mình quá nông cạn
Thiết Đản vừa nghe vừa liên tục gật đầu, ngẫm lại cũng đồng ý với lời nói của Tử La và Lưu Hoành
Trần thẩm, Trần thúc thấy Thiết Đản thông suốt rồi, hơn nữa nghe mấy người Tử La nói Thiết Đản sau này có thể tiếp tục thi nữa thì cũng cao hứng vô cùng
Một lúc sau Cảnh Nhất mời đại phu đến, mấy người Tử La gác lại chuyện thi Hương để đại phu kiểm tra cho mọi người.
Đại phu kiểm tra xong, kết quả cũng gần giống như Tử La dự liệu, thân thể bốn người họ không có gì đáng ngại, trừ Thiết Đản hơi mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi thật tốt, còn Tử Thụ, Tử Hiên, Lưu Hoành đều không có vấn đề gì, Tử La cũng yên lòng tiền đại phu đi
Mà Trần thúc, Trần thẩm nghe nói Thiết Đản chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được thì thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên như đại phu nói, qua mấy ngày tĩnh dưỡng thì bốn người đều hồi sức.
Kết quả thi Hương nửa tháng sau công bố, mọi người thương lượng rồi quyết định huynh muội Tử La sẽ ở lại phủ thành chờ công bố kết quả, bởi vì dù sao bọn họ cũng có nhiều chuyện cần làm ở đây
Trừ Lưu Hoành vì nhớ Tử Vi, Tiểu Đoàn Đoàn, Tiểu Viên Viên và Lưu chưởng quỹ mà quyết định về nhà ra thì Thiết Đản, Trần thúc, Trần thẩm cũng quyết định ở lại phủ thành cùng huynh muội Tử La chờ yết bảng.
Nửa tháng sau, kết quả thi Hương được công bố đúng hạn.
Ngày công bố danh sách, mấy người Tử La từ sớm đã cùng đông đảo thí sinh đi tới nơi yết bảng
Bọn họ đến sớm, chiếm được vị trí khá thuận lợi
Quan sai dán danh sách thi Hương vừa mới nâng bảng lên, Tử Hiên liền dẫn theo Cảnh Nhất thân thủ nhanh nhẹn lập tức chạy tới, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì bọn họ đã đứng trước bảng danh sách rồi.
Tử La thấy mọi người chen nhau nhìn, Tử Hiên cùng Cảnh Nhất còn chưa đi ra thì không khỏi lo lắng
Ngay khi Trần thúc và Thiết Đản định chen lên xem bảng thì bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Tử Hiên và Cảnh Nhất
“Đại ca, Đại ca, đều thi đậu, đều thi đậu!” Tử Hiên vừa đi về phía đám người Tử La vừa hô to
“Đại thiếu gia, Tam tiểu thư, đều thi đậu, đều thi đậu!” Cảnh Nhất chậm hơn Tử Hiên một bước cũng hưng phấn không thôi, tâm tình vui sướng cực độ
“Thật sự, quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Tử La phản ứng lại đầu tiên, vỗ tay cười nói
“Nhị ca, vậy thứ tự của Đại ca, Đại tỷ phu và Thiết Đản ca là bao nhiêu thế?” Tử La nhớ tới chuyện này liền hỏi
“Ha ha ha..
bí mật, A La muội đoán thử đi.” Tử Hiến nghe vậy không trả lời mà hỏi lại
Cảnh Nhất phía sau hưng phấn muốn nói ra, nhưng thấy Tử Hiển nhìn qua liền vội ngậm miệng
Tử La thấy Tử Hiên như vậy thì mặt cũng giật giật, kháng nghị nói: “Nhiều thứ tự như thể sao muội đoán nổi!”
“Ha ha ha..
Cũng đúng.” Tử Hiên hưng phấn xong cũng cảm thấy Tử La nói đúng, cuối cùng vẫn nói: “Đúng là không dễ đoán thứ tự của chúng ta, nhưng A La thông minh như vậy, hay là muội đoán xem Đại ca đứng thứ bao nhiêu đi, thứ tự của Đại ca dễ đoán lắm.” Tử Hiên vừa dứt lời thì mắt Tử La bừng sáng, nghĩ ngay là thứ tự của Tử Thụ chắc chắn rất cao, nếu không thì Tử Hiên sẽ không nói vậy
Ý nghĩ đầu tiên của của Tử La là Tử Thụ lại thi được thủ khoa
Mặc dù suy đoán này khá lớn mật, nhưng nàng nghĩ chắc hẳn như vậy
Quả nhiên khi Tử La còn chưa nói ra suy đoán thì đã có người hô to: “Thủ khoa lần này là Đổng Tử Thụ, Đổng Tử Thụ huyện Thanh Dương!”
Sau đó đoàn người thi nhau vang lên tiếng kinh ngạc, hâm mộ tán thưởng không dứt.
Tử La nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc như thế, không khỏi nhớ đến lần công bố danh sách kỳ thi Viện năm đó.
Tử La cảm khái vô cùng, kích động nói: “Đại ca, thủ khoa, thủ khoa, đại ca thi đấu thủ khoa!”
“Đúng thế, Đại ca, chúc mừng huynh, chúc mừng Đại ca!” Tử Hiên thấy thế cũng không thừa nước đục thả câu nữa.