Hóa ra những năm qua Trần Châu tới phu gia chỉ sinh được hai cô con gái. Mà gần đây trượng phu của nàng ta lại quen một nữ nhi thương hộ bên ngoài, giờ lấy lý do không con nên muốn hưu nàng. Mà trượng phu của nàng ta còn vội vàng cưới nữ nhi thương hộ kia vào nhà.
“Nương ơi, nhất định chúng ta phải làm chủ cho Châu Nhi, không thể để họ chà đạp con gái nhà mình như vậy. Hơn nữa rõ ràng đây là cỏ mới nới cũ, muốn bỏ vợ đây mà. Nếu Châu Nhi không sinh được con trai thì cứ nạp thiếp là được, sinh nhi tử xong thì đưa cho Châu Nhi nuôi dưỡng, đâu cần phải bỏ vợ như thế? Rõ ràng là hắn chế2Châu Nhi nên mới lấy lý do đó để bỏ con bé.”
Trần Cao thị nói xong chuyện của Trần Châu thì tiếp tục giải thích, để bà bà ra mặt cho Trần Châu, Mà Trần Châu bên cạnh cứ lấy khăn tay lau nước mắt, làm ra vẻ uất ức. Trần nãi nãi nghe Trần Cao thị nói vậy, lại thấy cháu gái ngồi bên khóc lóc nỉ non, vô cùng đáng thương, sao có thể không xót cháu gái mình cho được? Trong lòng bà cũng thấy giận cách làm của nhà họ Dư. Thể là Trần nãi nãi nén cơn giận trong lòng, để cho mình hết sức tỉnh táo rồi nói: “Được, Châu tự nhi đừng khóc nữa, bà nội sẽ bảo mọi người làm chủ cho con, chắc chắn không để nhà9họ Dư bắt nạt. Bà nội đi tìm gia gia của con.” Nói xong không đợi Trần cao thị và Trần Châu nói gì, bà đã đi ra đại sảnh tìm Trần thôn trưởng. Sau đó không lâu, ngoài Trần Thiếu Khanh đang ở ngoài, cả nhà Trần thôn trưởng đều tụ lại. Trần nãi nãi, Trần thôn trưởng và Trần Sơn nghe Trân Châu kể lại chuyện của phu gia lần nữa, Trần Cao thị ngồi bên thỉnh thoảng lại thêm mắm dặm muối, thể là sau khi nghe xong, cha con Trần thôn trưởng đều vô cùng tức giận.
“Ta còn nghĩ Dư Chí Minh là người tốt, không ngờ mới mấy năm đã lộ nguyên hình, hóa ra lại có mới nới cũ. Ha ha, hắn muốn cũng phải xem Trần gia nhà ta6có đồng ý hay không.”
Trần Sơn thương con gái, nghe Trần nãi nãi và Trần Cao thị nói xong cũng giận dữ không thôi, đập mạnh lên bàn.
Trần thôn trưởng nhíu chặt mày, mặc dù ông không mắng to như Trần Sơn như sắc mặt cũng cực kỳ không tốt, thấy cháu khái khóc lóc bên cạnh cũng càng rối lòng hơn.
Một lúc lâu sau, ông lên tiếng hỏi Trần Châu: “Châu tỷ nhi, gia gia cũng biết trong lòng con khó chịu, nhưng con đã nghĩ sẽ giải quyết chuyện này thế nào chưa? Yên tâm, có gia gia ở đây, nhất định sẽ không để con chịu khổ” Cuối cùng Trần Châu mới thôi không khóc nữa, nàng ta biết chuyện mình dự định cần có Trần thôn trưởng và Trần Sơn đồng ý0mới có thể thành. Thấy Trần thôn trưởng và Trần Sơn quan tâm mình như vậy, nàng suy nghĩ một chút rồi diễn bài tình thân.
“Gia gia, mọi người tốt với Châu Nhi quá!” Trần Châu nở nụ cười miễn cưỡng, điều đó càng khiến Trấn thôn trưởng đau lòng khôn xiết, càng thương xót nàng ta hơn. “Châu Nhi, gia gia con nói đúng lắm, mọi người sẽ không để con phải uất ức. Cho nên con có tính toán gì chưa thì cứ nói cho mọi người. Mọi người sẽ giúp con.” Trần Cao thị lại lên tiếng. Nói đến đây, đối với công công, bà bà, còn cả trượng phu bảo vệ Trần Châu như vậy, Trần Cao thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu bà ta còn sợ công công, bà7bà và trượng phu sẽ vì những chuyện trước kia bà ta gây ra mà không lo cho con gái của bà ta nữa. Tuy rằng lần này Trần Cao thị đã nghĩ, dù Trần thôn trưởng có mặc kệ chuyện Trần Châu, bà ta cũng phải nói cho đến khi họ quản thì mới thôi. Nhưng Trần thôn trưởng lại chủ động quan tâm, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao bà ta muốn ép Trần thôn trưởng cũng tốn nhiều công sức lắm.
“Chúng ta tới đánh Dư gia đi, dù sao Thanh ca nhi cũng là cử nhân, chúng ta cũng không thể bị Dư gia bắt nạt.” Trần Cao thị lại nói thêm câu nữa. Mặc dù không thích việc Trần Cao thị liên tục lấy thân phận của Trần Thiếu Khanh ra ép người ta, nhưng lúc này Trần thôn trưởng, Trần nãi nãi và Trần Sơn cũng không hề nói gì, bởi vì nếu Dư gia bắt nạt người ta như thế thật, họ cũng không cần giữ mặt mũi làm gì.
“Gia Gia, Châu Nhi nghĩ rồi, Dư gia là thư hương thế gia, hơn nữa Dư Chí Minh cũng là cử nhân, nhà họ cũng có địa vị ở phủ thành, nếu nhà mình đến gây chuyện cũng không thể thay đổi được gì hay đòi hỏi được điều gì tốt cả...”
Trần Châu còn chưa nói xong, Trần Cao thị ngồi bên đã không đợi kịp, tức giận nói: “Sợ gì chứ, Châu Nhi không cần phải sợ Dư gia!” “Đúng đó Châu tỷ nhi, mẹ con nói rất có lý, mọi việc đều cần một chữ lý, lần này Dư gia làm chuyện không chân chính, họ là nhà có địa vị đi nữa thì chúng ta cũng không cần sợ.” Trần nãi nãi nghe Trần Cao thị nói vậy thì cũng rất tán thành.
“Nhưng mà... nhưng mà Châu Nhi không muốn liên lụy người trong nhà.” Trần Châu tiếp tục diễn bài tình thân, hôm nay nhất định nàng ta phải cảm động mấy người Trần thôn trưởng, để họ thương nàng ta, như vậy mấy chuyện kể tiếp mới có thể thành công.
Mấy người Trần thôn trưởng, kể cả Trần Cao thị, sao có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Trần Châu lúc này? Nghe Trần Châu lo nghĩ cho cả nhà như vậy, trong lòng họ đều cảm động không thối, càng thương Trần Châu hiểu chuyện.
“Ôi con gái đáng thương của ta, con yên tâm, ca ca con là cử nhân mà, có công danh thì sợ gì, mà Dư Chí Minh cũng có phải cử nhân đâu, lần này chúng ta có lý, ta không cần sợ Dư gia. Cha mẹ, ông nó à, mọi người thấy đúng không?” Trần Cao thị là người đầu tiên đứng ra nói. “Đúng Châu tỷ nhi à, mẹ con nói đúng đó, Dư gia không thể làm gì nhà ta được, cho nên con có ý kiến gì thì cứ nói, mọi người sẽ làm cho con.” Trần thôn trưởng nghe Trần Cao thị nói vậy cũng không phản bác, nghĩ một chút rồi gật đầu, ông nghĩ rốt cuộc cháu gái của ông cũng hiểu chuyện rồi. Lúc này Trần nãi nãi và Trần Sơn cũng cùng suy nghĩ với ông, nghe thế cũng liên tục phụ họa. Trần Châu đang chờ lời hứa này của Trần thôn trưởng đây, thế là nàng ta phấn khởi trong lòng nhưng không hề tỏ ra trên mặt. Thấy mọi người như vậy, nàng ta làm bộ ấp a ấp úng: “Châu Nhi có ý này, chỉ là không biết mọi người có ủng hộ không.” Nói đến đó nàng ta lại ra vẻ thấp thỏm, làm cho mọi người trong phòng càng thêm phần thương xót. Quả nhiên nàng ta vừa nói xong Trần nãi nãi đã đau lòng kéo tay nàng ta, nói: “Cháu tỷ nhi à, cháu cứ nói đi, bà nội làm chủ cho cháu.”
“Bà nội, mọi người tốt với Châu Nhi quá!” Trân Châu tỏ ra rất cảm động, nhưng nàng ta cũng biết phải có chừng mực nên nói tiếp: “Chậu Nhi nghĩ, Dư Chí Minh kia quyết tâm không cần con, thì dù con có ở lại Dư gia cũng sẽ bị bắt nạt, bị người ta xem thường. Cho nên con nghĩ, nếu mỗi ngày phải ở lại Dư gia nhìn tên phụ bạc kia vui vẻ thanh thanh ta ta, không bằng con cứ rời khỏi đó... tìm một nhà tốt hơn.” Nói đến cuối câu, Trần Châu cũng thấy hơi ngại, giọng nói càng lúc càng nhỏ. Nghe Trần Châu có ý như vậy, mọi người trong phòng đều giật mình không thôi, họ không ngờ suy nghĩ trong lòng Trần Châu lại như thế này. “Vậy đến lúc đó, Châu tỷ nhi có nghĩ Linh nha đầu, Phương nha đầu phải làm sao không?” Trần thôn trưởng hơi nhíu mày, nghĩ đến hai đứa con gái của Trần Châu thì hỏi.
“Đúng đó, Châu tự nhi à, nếu con rời Dự gia thì hai đứa Linh nha đầu phải làm sao đây?” Trần nãi nãi cũng không tán thành lắm.
“Không sai, gia gia nãi nãi con nói rất đúng, con có định mang hai đứa nó đi không? Nếu không ngày tháng sau này của bọn nó ở Dư gia cũng không tốt lắm.” Trần Sơn cũng nói. “Cha.” Trần Châu nói đến đây thì khóc, vừa lau nước mắt vừa nói: “Sao con không thương bọn nhỏ đây, hai đứa là con gái ruột của con mà, nhưng sao Dư gia chịu cho con dẫn bọn nó theo được? Con còn biết làm sao đây?” Nói xong lại lấy khăn tay lau nước mắt.
“Chuyện này... chuyện này... Châu tự nhi à, con và Dư Chí Minh không thể nào nữa sao? Dù sao nam tử đều có mới nới cũ, con cũng không chắc có thể tìm được người tốt hơn. Vì hai đứa nhỏ, con không thể nhịn Dư Chí Minh sao? Con yên tâm, chỉ cần con muốn tiếp tục ở lại Dư gia, nhà chúng ta sẽ giúp con dạy dỗ họ, sau này họ cũng không dám tùy tiện bắt nạt con đâu.” Trần Sơ thấy con gái như thế thì sao không đau lòng cho được, nhưng rốt cuộc cũng thương hai tôn nữ, ông suy nghĩ một chút rồi khuyên bảo. “Đúng đó, đúng đó.” Trần Cao thì cũng thương Trần Châu nhưng không thể không thừa nhận Trần Sơn cân nhắc rất có lý, thể là bà ta phụ họa theo. Trần Châu nghe Trần Sơn và Trần Cao thị nói vậy thì lạnh lẽo trong lòng, dù Trần thôn trưởng và Trần nãi nãi không nói gì nhưng chắc cũng tán thành suy nghĩ của Trần Sơn.