Điền Viên Cẩm Tú

“Hơn nữa con còn chưa gả qua mà bọn họ đã muốn lợi dụng huynh đệ Thụ ca nhi, sau này sẽ còn đến mức nào nữa? Nếu huynh đệ Thụ ca nhi không đồng ý, không cho bọn họ thực hiện ý đồ thì bọn họ sẽ đối xử với con như thế nào, con đã từng nghĩ chưa? Còn nữa, chuyện của2Dự gia lại để cho huynh đệ Thụ ca nhi bọn họ, đây là không có đạo lý!” Trần thôn trưởng cực kỳ phản đối chuyện Trần Châu lợi dụng mấy huynh muội Tử La để gả vào Hạ gia, lại càng phản đối để mấy huynh muội Tử La tới Dư gia cậy thế ép người.

“Đúng vậy, Châu Nhi, không nói cái khác,9người nào không biết nhà xưởng của huynh đệ Thụ ca nhi không phải ai cũng có thể lấy hàng, hơn nữa Hạ gia này lại còn muốn để bọn họ giảm nửa giá, đây không phải bắt người ta cho không một nửa sao? Ai lại làm như vậy?” Trần Sơn nghe vậy cũng ra mặt khuyên. “Châu tỷ nhi, ông nội con6nói đúng, con không muốn ở Dư gia nữa chúng ta cũng không ép con, nhưng nếu con muốn để huynh đệ Thụ ca nhi đến Dư gia ra mặt giúp con thì không thể được. Bọn họ và nhà ta cũng chẳng thân thiết gì. Yên tâm đi, chuyện Dư gia còn có ông nội con, cha con và Đại ca con ở0đây, họ nhất định phải thu lại thư hưu, đưa con thư hòa ly thôi.”

Trần Châu thấy phản ứng của bọn họ như vậy thì trong lòng lạnh lẽo. Chân tướng thật sự chuyện của nàng ta và Dư Chí Minh chỉ có chính nàng ta biết, không phải như lời nàng ta nói với mọi người trong nhà. Nếu chỉ có nhà nàng7ta đến Dư gia đàm phán, đừng nói để Dư gia cúi đầu, đổi lại thư hòa ly, không chừng mọi chuyện còn vỡ lở ra thêm. Đến lúc đó đừng nói gả vào Hạ gia, ngay cả đặt chân ra ngoài cũng khó. Cho nên nàng ta phải tranh thủ lúc mọi chuyện chưa vỡ lở để cho huynh đệ Tử Thụ đến Dư gia ra mặt giúp nàng ta mới được. Nghĩ kĩ những chuyện này, Trần Châu bèn khóc ầm lên, “Ông nội, mọi người coi như là thương xót cho Châu Nhi đi...” Trần thôn trưởng thấy Trần Châu khóc thê lương như vậy, mặc dù trong lòng không vui, nhưng dù sao cũng là cháu gái ruột của mình thì cũng có chút dao động. Nhưng mà yêu cầu huynh muội Tử La làm chuyện như vậy giúp Trần Châu thì ông thật sự không có mặt mũi nào. Vì vậy, Trần thôn trưởng thở dài nói với Trần Châu: “Châu tỷ nhi, không phải ông nội không muốn giúp con, nhưng nhà chúng ta và nhà Thụ ca nhi quan hệ thể nào con cũng biết rồi. Huống chi mẹ con trước kia vì chuyện của Thanh ca nhi mà gây chuyện với bọn họ như vậy, chúng ta còn mặt mũi nào tới cửa cầu tình cơ chứ?” “Không đâu ông nội, Thụ đại ca rất trọng tình nghĩa. Trước kia lúc bọn họ khó khăn ông nội từng giúp đỡ bọn họ, bây giờ ông nội muốn bọn họ giúp, nhất định bọn họ sẽ không cự tuyệt. Nếu bọn họ không giúp chúng ta, không phải bọn họ sẽ bị mọi người dùng nước miếng nhấn chìm hay sao?” Sao Trần thôn trưởng không nghe ra ý của Trần Châu là nếu huynh muội Tử La không giúp thì bọn họ sẽ nói chuyện này ra để uy hiếp chứ?

Vì vậy, Trần Châu còn chưa kịp nói tiếp thì Trần thôn trưởng đã quát lên, “Câm miệng! Châu tỷ nhi, ngươi, ngươi đang muốn ta lợi dụng ân tình lúc trước uy hiếp bọn họ giúp chúng ta ư?” Trần thôn trưởng chỉ vào Trần Châu, run rẩy không tưởng tượng nổi hỏi. “Ông nội, không... không phải ý này, Châu Nhi, Châu Nhi chỉ nói vậy thôi. Nhưng, nhưng ông nội từng giúp bọn họ, nếu chúng ta đến nhà bọn họ cầu xin, bọn họ nhất định sẽ giúp chúng ta.” Trần Châu thấy Trần thôn trưởng kích động như vậy, sao còn dám nói những lời khác, vội vàng sửa miệng.

“Ngươi đang muốn ta đi uy hiếp bọn họ giúp đỡ.” Trần thôn trưởng thấy Trần Châu vẫn cố chấp không đổi, vẫn còn suy nghĩ như vậy thì trong lòng vô cùng thất vọng. Cuối cùng, dưới cảnh Trân Châu đòi một khóc hai nháo ba thắt cổ náo loạn nửa ngày, gia đình Trần thôn trưởng vừa đau đầu lại đau lòng, cuối cùng phải đồng ý với Trần Châu.

“Đại ca, Nhị ca, thôn trưởng gia gia đến có chuyện gì vậy?” Sau khi Trần thôn trưởng di, Tử La tò mò hỏi Tử Thụ, Tử Hiên.

“Đúng vậy, đúng vậy! Đại ca, Nhị ca và thốn trưởng gia gia nói chuyện gì mà lâu vậy?” Lúc nãy Tiểu Lục và Tử La ở hậu viện xem sổ sách, lúc này nghe Tử La hỏi cậu cũng hỏi theo.

Thấy Tử La và Tiểu Lục hỏi, Tử thụ, Tử Hiên cũng không giấu giếm.

“Đại ca, Nhị ca, hai người đồng ý rồi sao?” Tử La nghe vậy lập tức khẩn trương hỏi. “Trần Châu đính hôn, chúng ta cũng coi như có quen biết với nhà thôn trưởng, hơn nữa đúng là thôn trưởng gia gia từng có ân với huynh muội chúng ta, chúng ta đến đó cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, có thể đồng ý được.” “Chuyện Hạ gia kia muốn lấy hàng của xưởng chúng ta, chúng ta nể mặt Trần thôn trưởng, nếu như bọn họ buôn bán đàng hoàng, còn có thực lực, thì chúng ta cũng có thể giao hàng cho bọn họ, những bớt nửa giá là chuyện không thể. Hai chuyện này đều có thể làm được, chúng ta cũng đã trả lời Trần thôn trưởng gia gia, Thôn trưởng gia gia nghe xong cũng không nói gì nữa. Nhưng mà thôn trưởng gia gia còn muốn chúng ta tới Dư gia đòi công đạo, ta thấy chuyện này không ổn, nhưng không tiện từ chối.” Tử Thụ nghe Tử La hỏi tới liền nói ra quyết định của cậu và Tử Hiên, còn nói ra những băn khoăn của mình với hai người bọn họ.

“Đúng vậy, theo lý thuyết, Trân Châu kia lúc chưa xuất giá thì không làm cho người ta thích nổi, còn từng sỉ vả chúng ta. Nhưng lúc này bị Dư gia ức hiếp như vậy, chồng nàng ta có mới nới cũ, ái thiếp diệt thế, bức bách nàng ta như thế, nếu chúng ta không giúp cũng thẹn với Trần thôn trưởng trước kia từng giúp chúng ta. Nhưng chúng ta không có quan hệ gì với Trần Châu, đi đến Dư gia như vậy cũng không ổn.” Tử Hiền nói.

“Vậy Đại ca, Nhị ca trả lời Trần gia gia thế nào?” Tử La nghe đến đây liền hỏi. “Còn nói thế nào được, chúng ta chỉ nói chuyện này cần suy nghĩ một chút.” Tử Hiền trả lời. Tử La nghe Tử Thu, Tử Hiên nói chuyện mà Trần Châu gặp phải lúc ở Dự gia thì cảm thấy có chút hoài nghi với lời của Trần Châu. Lúc này thấy Tử Thụ, Tử Hiên khó xử như vậy thì lên tiếng: “Đại ca, Nhị ca, các huynh không cảm thấy những chuyện Trần Châu gặp phải khi ở Dư gia có chỗ không đúng lắm sao?” Tử La vừa nói ra, ba người họ đều rối rít nhìn về phía nàng.

“A La, chuyện này là thế nào?” Tử Thụ nghỉ hẳn là nàng đã phát hiện có chuyện không ổn, vì vậy tiếp lời hỏi.

Vừa rồi Trần thôn trưởng nói rất nhiều chuyện với anh em bọn họ. Hơn nữa bọn họ cũng biết Trần thốn trưởng rất khó xử và mâu thuẫn. Mà yêu cầu của Trần thôn trưởng cũng nhiều, lại khó mà trả lời ngay, nên vừa rồi bọn họ cũng băn khoăn có nên đáp ứng chuyện cùng Trần gia đến Dư gia đòi công đạo hay không, những chuyện khác chưa kịp suy tính gì nhiều. Nghe Tử La nói vậy, mọi người đều dừng lại nhìn về phía nàng trông đợi câu trả lời.

“Đại ca, các huynh nghĩ một chút, trước kia không phải các huynh nói từng gặp chồng của Trần Châu là Dư Chí Minh rồi sao? Khi đó A La nhớ Đại ca và Nhị ca nói rằng Dư Chí Minh không học hành quá giỏi nhưng nhân phẩm tốt, làm người phúc hậu. Hơn nữa trước giờ danh tiếng của Dư gia ở phủ thành cũng tốt, không giống người sẽ làm ra chuyện ái thiếp diệt thế, ngay cả đồ cưới cũng không trả lại cho Trần Châu mà lại đuổi ra khỏi nhà như vậy rất vô lý, lại còn khiến mọi người khinh bỉ.”

“Ý A La là chuyện Trần Châu và Dư gia là nàng ta lừa chúng ta?” Tử Hiên phản ứng khá nhanh, nghe vậy lập tức hiểu Tử La đang nói bóng nói gió. “Vâng, cũng không phải nói láo toàn bộ, nhưng trong đó hẳn là có nội tình khác.”

Tử La khẳng định, tiếp tục phân tích: “Mọi người nghĩ xem, Thiếu Thanh ca ở tại phủ thành, hơn nữa huynh ấy ở phủ thành cũng có chút danh tiếng tài tử, còn là một cử nhân, tương lai có thể thi đấu tiến sĩ. Còn con cháu Dư gia người giỏi nhất là Dư Chí Minh cũng là một cử nhân, nhưng cũng không tài giỏi như Thiên Thanh ca, cho nên sao Dư gia có thể đắc tội với huynh ấy, đối xử tệ với Trần Châu?”

“Còn nữa, Trần Châu bị Dư gia đối xử như vậy, sao nàng ta không tìm người ở gần là Thiểu Thanh ca ra mặt giúp mà lại chịu đựng bất công trở về thôn. Theo như hiểu biết của chúng ta về Trân Châu, nàng ta đâu phải người dễ bị ức hiếp như vậy.” “Cho nên, những chuyện này vẫn chưa nói rõ được. Còn nữa, dù có là như vậy thật thì bây giờ Trân Châu trở về Trần gia, chỉ cần Trần thôn trưởng và Thiếu Thanh ca cùng đến Dư gia, Dư gia không chiếm được lý thì chuyển đổi thành thư hòa ly cũng chẳng phải việc khó, tại sao nàng ta phải để thôn trưởng gia gia đến cửa cầu các huynh cùng đến đòi công đạo cơ chứ?” Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục nghe nàng phân tích xong thì gật đầu liên tục, đồng loạt trầm tư. “A La nói vô cùng có lý, chuyện này còn ẩn chứa nhiều điểm kì lạ.” Tử Thụ lên tiếng. “Không sai, sao trước đó ta và đại ca không nghĩ ra nhỉ?” Tử Hiên cũng nói.

“Đại ca, thế nên chuyện Dư gia và Trần Châu chúng ta cần tìm hiểu thêm, không thể tùy tiện đồng ý đi cùng bọn họ được. Nếu không, trong chuyện này còn có nội tình khác, đến lúc đó các huynh sẽ tiến thoái lưỡng nan.” Thấy Tử Thụ, Tử Hiên hiểu rõ rồi, nàng tiếp tục nhắc nhở.

“Ừ, A La nói đúng, may mà có muội cân nhắc chu đáo, nếu không ta và Tử Hiên đều khó xử chuyện giúp hay không mà không để ý tới những điểm này rồi!” Tử Thụ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui