“Nếu nói con trưởng Hạ gia vì tiếp xúc thân thể với Trần Châu nên mới muốn chịu trách nhiệm thì đệ chả tin. Nhưng nếu nói người Hạ gia để mắt đến quan hệ giữa nhà thôn trưởng gia gia và nhà chúng ta thì cũng chỉ là cùng thôn thôi, cùng lắm là thân thiết hơn một ít.”
“Nến sở dĩ Hạ gia bằng lòng cưới Trân Châu, nếu không phải có ẩn tình gì khác thì Trân Châu này đang lừa dối Hạ gia, lừa bọn họ nghĩ rằng hai nhà chúng ta có quan hệ rất tốt, có thể mang lại nhiều lợi ích đến cho họ. Hạ gia cưới Trần Châu là vì những lợi ích đó. Hoặc không thì cả hai đều có, con trưởng Hạ gia cưới Trân Châu là vì có ẩn tình bên trong, thứ2hai là để mắt đến nhà chúng ta rồi, hắn cho rằng nhà chúng ta sẽ mang lợi ích lại cho hắn.”
Nghe Tử Hiên phân tích xong, Tử La gật gù liên tục. Những điều này nàng cũng nghĩ đến rồi, giờ Tử Hiên nói ra tất nhiên nàng ủng hộ. “Nói như vậy thì việc Trần Châu lần này chắc vẫn còn ầm ĩ” Đến đây, Tử Thụ thở dài một tiếng, sau đó quay sang nhìn Tử La, thầm cảm thấy may mắn, cười khen nàng: “Cũng may lần này có Tử La, nếu không bọn huynh chưa biết gì đã ra mặt thay Trần Châu thì không biết mọi việc sẽ ẩmĩ đến mức nào nữa.” Tử Thụ nói vậy, cả Tử Hiên và Tiểu Lục đều tán thành, trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn. “A La nhà9chúng ta từ trước tới giờ đều người hiểu rõ mọi chuyện. Có A La, Nhị ca thấy yên tâm hơn.” Tử Hiên cũng khen nàng. “Đúng đó, Tam tỷ tỷ nhà chúng ta là tiểu tài nữ thông minh nhất, Tiểu Lục so ra cũng kém!” Tiểu Lục đứng cạnh mở miệng trêu. Tử La thấy mình chỉ phân tích một số điều kì lạ trong việc của Trần Châu lần này mà đã được mấy ca ca khen như vậy, nàng thấy hơi ngượng: “A La chỉ nói ra những chỗ không ổn trong việc Trần Châu lần này thôi, dù A La không nói, mọi người bình tĩnh lại cũng nghĩ ra mà. Chỉ là các huynh trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi.” “A La, không nên nói vậy, nếu muội không nói việc này có điều6kì lạ, có lẽ huynh với Đại ca sẽ đồng ý luôn vì nể thôn trưởng gia gia trước đây từng giúp đỡ chúng ta. Đến khi ấy ẩmi đến mức nào, aiz, cũng khó mà nói được.” Tử Hiên nghe thể phất tay không đồng ý với lời Tử La.
Tử La biết Tử Hiên cũng là một người cuồng em gái, nghe Tử Hiên khen, nàng thẩm vui trong lòng, đồng thời cũng nói: “Ha ha, nghe Nhị ca nói này, đều là người một nhà còn nói chuyện này làm gì. Hơn nữa bây giờ chúng ta cũng chỉ nghi ngờ việc của Trần Châu. Trước khi tra rõ chân tướng, chúng ta không nên để lộ gì ra mới ổn, nếu để Trần Châu hiểu lầm thì không hay.”
Dù biết huynh đệ Tử Thụ đều là người cẩn thận, cuối0cùng nàng vẫn nhắc họ một câu. “Phải, A La nói rất đúng, trước khi điều tra rõ việc này, chúng ta không nên hành động gì cả.” Tử Thụ tán thành với cách làm của Tử La. Cuối cùng, mấy huynh muội Tử La bàn bạc long quyết định phải hỏi rõ chân tướng rồi mới hành động tùy theo hoàn cảnh. Vì thế, Tử La sai Cảnh Nhất và Cảnh Nhị phụ trách điều tra vụ Trân Châu lần này. Trong lúc huynh muội Tử La chưa đợi được Cảnh Nhất và Cảnh Nhị quay về, trong thôn đã có vô số lời đồn về Trần Châu. Những lời đồn bên ngoài về việc Trân Châu bị Dư gia bỏ cũng không khác những gì Trần thôn trưởng nói với mấy huynh muội Tử La hôm ấy. Đại khái là Dư7Chí Minh - trượng phu của Trân Châu có mới nới cũ, vứt bỏ người vợ cùng chịu đắng cay, đưa thư hưu cho Trần Châu rồi cưới người mới vào nhà.
Có thể nói, trong lời đồn, Trần Châu là người đáng thương nhất. Trong khoảng thời gian này cả thôn đều đồng tình với những gì Trần Châu gặp phải, sôi nổi trách cứ người nữ gia sống không có phúc, Dư Chí Minh là đồ chẳng ra gì.
Như vậy còn chưa tính, còn có lời đồn mấy huynh muội Tử La không nhớ tình xưa, Trần thôn trưởng tới nhà cầu xin rồi cũng không ra mặt giúp Trần Châu. Có người nói mấy huynh muội Tử La vong ân phụ nghĩa, trước đây Trần thôn trưởng quan tâm giúp đỡ huynh muội họ như thể, giờ ông tới cầu xin lại không chịu ra tay giúp đỡ. Cũng có người nói việc này chẳng liên quan gì đến huynh muội Tử La. Đây vốn là việc riêng của hai nhà Trần gia và Dư gia, lý nào mấy huynh muội Tử La lại nhúng tay vào.
Cuối cùng, mấy huynh muội cũng điều tra ra những lời đồn đó đều do Trần Cao thị truyền ra ngoài. Mục đích của bà ta cũng đơn giản, đầu tiên là khiến mọi người đồng tình với Trần Châu, sau đó là dùng dư luận để ép huynh muội Tử La ra mặt thay Trần Châu. Tuy huynh muội Tử La bực mình vì những gì Trần Cao thị đã làm ra, nhưng việc giữa Trân Châu và Dư gia thế nào vẫn chưa tra rõ nên huynh muội họ không đáp trả gì cả. Vài ngày sau, cuối cùng Cảnh Nhất và Cảnh Nhị cũng mang chân tướng quay lại. Quả nhiên không khác những gì Tử La đã đoán, giữa Trần Châu và Dư gia có ẩn tình khác, hơn nữa chuyện giữa Trân Châu và con trưởng Hạ gia cũng không đơn giản. Mấy huynh muội nghe Cảnh Nhất, Cảnh Nhị báo cáo lại chân tướng đều ngạc nhiên há hốc mồm, mãi sau mới phản ứng lại.
Sau khi phản ứng lại, huynh muội Tử La cảm thấy vô cùng bội phục những gì Trân Châu đã làm.
Hóa ra sở dĩ Trần Châu bị Dư gia bỏ không phải vì trượng phu Dư Chí Minh của nàng ta có người mới bên ngoài nên muốn sủng thiếp diệt thế, bỏ Trân Châu để lấy chỗ cho người thương. Mà chính Trân Châu mới là người ngoại tình. Mấy huynh muội Tử La nghe Cảnh Nhất nói đến đây thì ngẩn người một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Còn tình nhân của Trần Châu là ai, đúng vậy, chính là con trưởng Hạ gia - Hạ tủ tài. Dư gia phát hiện Trần Châu qua đêm cùng Hạ tủ tài nên mới dằn lòng bỏ Trân Châu. Vì Trần Châu cầu khẩn thống thiết quá, Dư gia nể tình cảm bao lâu nay và mặt mũi Trần Thiệu Thanh nên mới không làm ầm lên, chỉ cho Trần Châu một lá thư hưu.
Còn việc Dư Chí Minh muốn cưới cũng phải sau khi biết Trân Châu bị bỏ mới quyết định, chứ không phải trước đây trượng phu Trân Châu có vấn đề gì với tiểu thư nhà thương nhân kia.
Mấy huynh muội Tử La nghe được tin này xong như bị sét đánh ngang tai.
Sau khi biết chân tướng, nhớ ra thôn trưởng Trần muốn dẫn hai cha con Trần Sơn đến phủ thành tìm Trần Thiệu Thanh đến Dư gia bắt họ giải thích về chuyện Trần Châu, huynh muội Tử La thương lượng một lúc lập tức quyết định tới nhắc nhở bọn họ một chút, khi đến phủ thành rồi phải tìm hiểu mọi việc rõ ràng rồi hẵng quyết định xem có nên đến Dư gia đòi công bằng không, tránh đến lúc ấy mất thể diện. Ai ngờ, khi Tử Thụ, Tử Hiên đến Trần gia thì thôn trưởng Trần đã xuất phát cùng Trần Sơn rồi. Trần Cao thị thì không coi lời Tử Thụ, Tử Hiển nhắc nhở ra gì, thậm chí còn có mặt mũi lôi chuyện năm ấy thôn trưởng Trần giúp đỡ huynh muội bọn họ để ép Tử Thụ, Tử Hiển cũng lên phủ thành, đuổi theo đoàn thôn trưởng Trần để cùng đến Dư gia đòi công bằng.
Đương nhiên, với yêu cầu vô lý này của Trần Cao thị, hai huynh đệ từ chối ngay lập tức.
Bị hai huynh đệ từ chối, Trần Cao thị không cam lòng, tức điên lên. Bà ta không màng đến Trần nãi nãi dang ngăn cản mà đuổi Tử Thụ, Tử Hiên ra khỏi nhà, sau đó còn đứng ở cửa mắng chửi mấy huynh muội nửa ngày, làm người xung quanh vây lại xem trò vui.
Nếu sau đấy Trần nãi nãi không nổi giận cầm thư hưu ra dọa Trần Cao thị, kéo bà ta vào nhà thì không biết việc này không biết còn ầm ĩ đến mức nào, Sau khi hai huynh đệ bước ra khỏi Trần gia, Tử Thụ vẫn bình tĩnh như cũ nhưng Tử Hiển thì rất tức giận. Thấy một đám người đứng xung quanh hóng chuyện, cậu quay lại mắng Trần Cao thị một câu “làm ơn mắc oán” rồi mới bước đi trong ánh mắt uy hiếp của Tử Thụ.
Vốn dĩ, với người không biết tốt xấu như Trần Cao thị, huynh muội Tử La chẳng thèm để ý đến việc của Trần Châu. Có điều nghĩ đến thôn trưởng Trần từng có ơn với mấy huynh muội nàng, dù lần này ông có đưa ra yêu cầu không hợp lý vì Trân Châu nhưng tình nghĩa giữa hai nhà họ vẫn không thay đổi. Huynh muội nàng không thể trơ mắt nhìn nhà thôn trưởng Trần đến Dư gia rồi mất mặt được.
Cuối cùng huynh muội Tử La vẫn phái Cảnh Nhất, Cảnh Nhị đuổi theo lên phủ thành xem có kịp ngăn đoàn thôn trưởng Trần trước khi họ tới Dư gia không, ít nhất cũng phải khiến họ tìm hiểu rõ mọi chuyện mới tỉnh tiếp. Đương nhiên, vì thôn trưởng Trần và Trần Sơn đã xuất phát từ một ngày trước, nên dù Cảnh Nhất, Cảnh Nhị có ngăn cản kịp hay không thì huynh muội Tử La cũng mặc kệ, mà muốn cũng không được. Vì Trần Cao thị làm ẩm trước cửa nhà Trần gia như thế, người trong thôn lại bàn tán sôi nổi về huynh muội Tử La. Thậm chí có vài nhà quan hệ xấu với huynh muội Tử La thì còn nói khó nghe hơn. Có điều với những lời bàn tán này, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục đều nghe theo lời Tử La, giữ im lặng từ đầu tới cuối, không phản bác lời nào.