Điền Viên Cẩm Tú

Sở dĩ Tử La bảo mấy huynh đệ Tử Thụ làm vậy là có lý do của mình. Nàng cho rằng những việc hư hỏng Trần Châu đã làm không thể giấu mãi được, giấy không thể gói được lửa, huynh muội nàng cần gì phải làm kẻ ác vạch trấn Trân Châu vào lúc này. Từ những gì Cảnh Nhất, Cảnh Nhị điều tra, có thể thấy chuyện này cũng đang có người chậm rãi truyền trên phủ thành, chẳng qua là chưa truyền rộng thôi. Đây là chuyện bình thường, dù sao Dư gia cũng không2muốn xử lý việc Trần Châu ngoại tình. Nhưng bỏ vợ không phải là chuyện nhỏ, người ngoài chắc chắn sẽ biết, nếu bị hỏi thì người Dư gia đấu thể gánh tội thay Trần Châu được, tất nhiên sẽ kể rành mạch những gì nàng ta đã làm ra.

Chuyện của Trần Châu không cần nghĩ cũng biết nhanh thôi sẽ có người truyền đến trấn Cổ Thủy. Đến lúc ấy ai đúng ai sai sẽ rõ ràng, không ai thấy huynh muội Tử La không giúp là sai nữa.

Huống chi, mấy huynh muội đâu có nghĩa vụ9phải giúp Trần Châu đến Dư gia đòi công bằng. Bên ngoài tuy có người nói huynh muội họ không giúp là vong ân phụ nghĩa, trước đây thôn trưởng Trần từng giúp mấy huynh muội các nàng, nhưng đa số đều hiểu mấy huynh muội Tử La không có nghĩa vụ phải đi giúp Trần Châu. Mấy năm nay, huynh muội các nàng đã trọn tình trọn nghĩa với Trần gia, quà cáp những ngày tết nhất không ai soi mói được điểm gì. Quả nhiên, thôn trưởng Trần và Trần Sơn lên phủ thành tìm người6Dư gia đòi công bằng chưa được mấy ngày thì những chuyện đáng xấu hổ mà Trần Châu đã làm đểu truyền khắp thôn. Nhất thời, khắp làng trên xóm dưới đều biết danh xấu của nàng ta. Tất nhiên, Cảnh Nhất và Cảnh Nhị cũng không kịp ngăn hai người thôn trưởng Trần đi tìm Dư gia đòi công bằng. Lúc bọn họ tìm thấy thôn trưởng Trần, hai người họ đã ủ rũ bước ra khỏi Dư gia rồi. Có thể nói, lần này thôn trưởng Trần, Trần Sơn và Trần Thiệu Thanh đến Dư gia0đã mất hết mặt mũi, tự rước lấy nhục. Dư gia là một gia đình hiểu lý lẽ, bọn họ biết mấy người thôn trưởng Trần bị Trần Châu lừa nên mới tìm tới đây. Vì vậy bọn họ cũng không nói chuyện này ra ngoài. Nhưng những dòng bên Dư gia thì không dễ nói chuyện như thế, bọn họ sợ Trần Châu làm ảnh hưởng đến thanh danh Dư gia nên những gì Trần Châu đã làm, rồi việc cho con thôn trưởng Trần đến đòi lý lẽ đều bị truyền ra. Kết quả đương nhiên7là nhà thôn trưởng Trần mất hết thể diện trên phủ thành, đến Trần Thiếu Thanh cũng không còn mặt mũi nào sống trên phủ thành tiếp, chỉ còn nước xám xịt về thôn với thôn trưởng Trần và Trần Sơn.

Sau khi thôn trưởng Trần về thôn, ông làm ẩm một trận với Trần Châu, nghe nói nàng ta suýt bị đuổi ra khỏi nhà.

Mọi việc ầm ĩ đến thế, lần này Trần Châu tính kế không thành, còn tự vác đá đập chân mình. Hóa ra, lúc ấy bị Dư gia đuổi ra khỏi nhà xong, nàng ta không biết nên làm gì, đành đi tìm tình nhân Hạ tủ tài.

Trần Châu sợ Hạ tủ tài không cần mình nên mới nhắc đến chuyện nhà mẹ đẻ mình có quan hệ thân thiết với huynh muội Tử La. Đồng thời cũng ám chỉ nếu Hạ tú tài cưới nàng ta sẽ được nhiều lợi ích từ mối quan hệ này.

Lúc trước Hạ tú tài muốn cưới Trần Châu, thứ nhất là vì thấy dung mạo nàng ta cũng tạm được, thứ hai là vì hắn để mắt đến vị cử nhân ca ca rất có tiền đổ của Trần Châu.

Hạ tú tài nghe Trần Châu nói những cái đó xong thì động tâm, về nhà bàn bạc với người trong nhà cũng thấy cưới Trần Châu là một “mỗi buôn bán ngon”. Vì vậy, Hạ tú tài đưa ra những điều kiện để huynh muội Tử La dâng ích lợi lên cho Hạ gia, đồng thời bắt Trần Châu phải khiến Dư gia sửa thư hưu thành thư hòa ly, hắn nói Hạ gia không nhận phụ nhân bị bỏ, hòa ly thì tạm chấp nhận. Thế nên mới có những chuyện ồn ào sau khi Trần Châu về. Đưa xưởng gia cụ Sáng Ý cho Hạ gia, rồi giảm giá đểu là việc Hạ gia yêu cầu. Còn muốn mấy huynh muội Tử La tham dự lễ đính hôn thì do Trần Châu tự thêm vào, chẳng qua là muốn lừa Hạ tú tài tiếp. Muốn huynh muội Tử La cùng đến Dư gia đòi công bằng cũng do Trân Châu tự mình nghĩ ra. Nàng ta muốn dùng áp lực của huynh muội Tử La để ép Dư gia sửa thư hưu bỏ vợ thành thư hòa ly. Mấy huynh muội Tử La cũng đoán ra lý do Trần Châu biết mình đang lừa huynh muội Tử La nhưng vẫn yêu cầu huynh muội họ đến Dư gia đòi công bằng, nhưng không dám khẳng định. Sau khi Trần Thiếu Thanh đến tận nhà xin lỗi, cuối cùng huynh muội Tử La cũng hiểu ra Trân Châu đang tính toán thế nào.

Trần Châu nghĩ, chỉ cần mấy huynh muội Tử La đều đến Dư gia, Dư gia ngại gần đây mấy huynh muội họ nổi đình nổi đám, nể tiền đồ của huynh muội họ nên sẽ đối đãi lễ nghĩa, không nói ra những việc nàng ta đã làm làm để huynh muội Tử La khó xử. Còn người Dư gia thấy huynh muội Tử La ra mặt thay nàng ta như thế sẽ tưởng quan hệ giữa họ với Trần gia không bình thường. Lúc ấy huynh muội Tử La đề nghị sửa thư hưu thành thư hòa ly, việc nhỏ như thế chắc Dự gia sẽ không đắc tội huynh muội Tử La. Đương nhiên Trân Châu cũng biết khả năng này rất nhỏ, người Dư gia chắc sẽ không nói rõ những việc xấu mà nàng ta đã làm. Cho dù kết quả xấu nhất là người Dư gia nói hết ra, Trần Châu cược huynh muội Tử La đã đến Dự gia ra mặt thay nàng ta rồi thì dù có phát hiện mọi chuyện không giống lúc trước nhưng vì mặt mũi, đã trót ra mặt nửa đường, không để người Dư gia coi thường sẽ phải đâm lao theo lao, lấy thể chèn ép người Dư gia sửa lại thành thư hòa ly cho nàng ta.

Lẩn bày mưu tính kế này của Trần Châu đúng là coi thường năng lực của huynh muội Tử La. Nàng ta nghĩ cứ lừa thôn trưởng Trần và huynh muội Tử La không biết rõ sự thật, huynh muội họ mới chịu đến Dư gia đòi công bằng thay nàng ta, như thể Dư gia mới chịu sửa thư hữu thành thư hòa ly. Quả nhiên, từ lúc huynh muội Tử La biết chân tướng, nhà họ sẽ không sang Dư gia, như vậy muốn sửa thư hưu thành thư hòa ly cũng không được. Những gì Trần Châu tính toán tuy không phải cái nào cũng hoàn mỹ, cũng không tính đến chuyện huynh muội Tử La xử lý biến cố như nào, có điều nàng ta nghĩ được đến vậy cũng khôn khéo lắm rồi. Nàng ta thua ở chỗ không hiểu rõ tác phong hành sự của huynh muội Tử La, không ngờ bọn họ không đồng ý đến Dư gia. Vậy nên ngay từ đầu những gì Trần Châu tính toán đều uổng phí. Dù huynh muội Tử La không tra rõ mọi chuyện đã đồng ý đến Dư gia đòi công bằng thay nàng ta nhưng khi biết rõ mọi việc, dù mất thể diện nhưng chắc chắn huynh muội Tử La sẽ không lấy thế đè người, ép Dư gia phải sửa thư hưu thành thư hòa ly.

Ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn kế hoạch của Trần Châu sẽ đổ bể. Từ Trần Thiệu Thanh, huynh muội Tử La biết thôn trưởng Trần ép Trần Châu nói ra hết mưu mô của mình. Sau khi hắn ta rời đi, Tử Hiên cảm thấy may mắn cảm khái: “Lần này may mà có A La nhắc nhở chúng ta đúng lúc, nếu không chúng ta nể ân tình khi trước của thôn trưởng Trần, tin lời Trần Châu đến Dư gia đòi công bằng mất.” “Kết quả ngày hôm nay của nhà thôn trưởng Trần cũng là cái chúng ta phải đối mặt. Đúng là may quá, A La, may mà có muội nhắc nhở chúng ta.”

Tử Hiên cảm thán xong, Tử Thụ gật đầu tán thành: “Phải, may lần này có A La phát hiện ra chỗ không ổn, bảo chúng ta đi tra rõ rồi mới làm, không là hôm nay nhà chúng ta cũng giống nhà thôn trưởng gia gia rồi. Thân phận của chúng ta bây giờ không giống như trước kia, vì chuyện khoai lang nên giờ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

“Nếu vào lúc này mà truyền ra tin mấy huynh muội chúng ta ý thế hiếp người, ép người khác làm việc thì không dễ nói chuyện đầu. Không biết chừng còn bị người trên triều đình biết, thậm chí đến bệ hạ cũng biết. Lần này tuy Dư lão tiên sinh không nói rõ, nhưng từ lời ông ấy, vụ khoai lang có không ít công lao của chúng ta. Ông ấy chắc chắn sẽ bẩm báo lên hoàng thượng rằng mấy chúng ta đã phát hiện ra khoai lang.”

“Đến lúc ấy, chúng ta sẽ bị hoàng thượng để ý, giờ phút này lại có lời đồn về mình, thanh danh của chúng ta trước mặt hoàng thượng coi như xong luôn. Đừng nói đến tiến đổ, không chừng còn bị trách phạt, thậm chí còn liên lụy đến Dư lão tiên sinh.”

Tử Thụ càng nói, Tử La, Tử Hiên, Tiểu Lục đều toát mồ hôi lạnh.

Bọn họ chưa nghĩ đến điều này. Giờ nhà họ bị để ý, để chuyện đó xảy ra là muốn rước bực vào người. Nghe Tử Thụ phân tích xong, ai cũng thấy thật may mắn, đồng thời cũng giận Trân Châu hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui