Vì bình thường muốn thuê một chiếc xe từ trấn Cổ Thủy đến huyện Thanh Dương, dù đi ghép với người khác thì thấp nhất là khoảng bảy mươi đồng chứ không cần nói tới chuyện thuê riêng. Có thể nói bọn họ ra giá hai mươi đồng một lượt đi là rất rẻ rồi. Thế nên khi “xe tuyến” của Tử La các nàng đưa vào hoạt động thì đều giảm chi phí đi lại cho mọi người, hơn nữa các chuyến xe đều đúng giờ xuất phát nên càng thuận tiện cho mọi người hơn. Vì nếu cần đi thì bọn họ đến nơi chỉ định sẵn đợi xe là được, chứ không cần như trước đây là phải đi quanh trần tìm xe,2tìm xe còn khó huống chi là muốn tìm thêm người đi cùng để chia phí thuê xe.
Vậy nên có thể tưởng tượng được “xe tuyến” mang đến bao nhiêu lợi cho người dân quanh mười dặm tám thốn này. “Xe tuyến” mới hoạt động chừng nửa tháng đã vô cùng nổi tiếng. Mà cùng lúc đó, bọn họ kinh doanh “xe tuyến” là vì giúp các vị hương thân đi lại thuận tiện hơn, tiền xe khá rẻ, có thể nói bọn họ không chỉ vì kiếm tiền mà vì để giúp người dân. Thế nên kinh doanh “xe tuyển” này còn mang đến cho huynh muội Tử La nhiều danh tiếng tốt, cả sự cảm kích nể phục của mọi người nữa.
Mà danh vọng9là tài sản vô hình đáng quý nhất.
Đương nhiên bọn họ vui vẻ vô cùng, thấy thôn dần suốt mười dặm tám thôn kính trọng mình vì chuyện “xe tuyến” nên càng muốn tiếp tục giúp đỡ mọi người như thế, quyết định sau này sẽ không tùy tiện tăng giá thuê xe. Chuyện kinh doanh “xe tuyển” thuận lợi rồi, sách đề thi mẫu của huynh muội Tử La cũng tiến hành vô cùng thông thuận.
Nói đến đây không thể không nhắc tới Dung quản gia mà Dung Phong lưu lại, Dung quản gia này là người rất giỏi, hơn nữa cũng quyết đoán. Ông nghe huynh muội Tử La nói ra kế hoạch liền dự đoán được khả năng kinh doanh của sách này,6thế nên không cần huynh muội Tử La tốn nhiều công sức thì ông ta đã tự mình sắp xếp thỏa đáng. Thế nên giúp huynh muội Tử La bớt đi nhiều việc.
Trong khi huynh muội Tử La đang cố gắng quản lí, mở rộng chuyện kinh doanh của nhà thì lúc này kinh doanh của Thân Diệc Phàm ở Giang Nam cũng bắt đầu khởi sắc, cuối cùng hắn cũng đứng vững ở phủ thành Giang Nam. Mà đi tới nơi phong cảnh hữu tình như Giang Nam, tâm trạng Thân Diệc Phàm cũng ôn hòa hơn, đã nghĩ thông suốt được nhiều chuyện, cảm thấy hối hận vô cùng vì những thủ đoạn hèn hạ năm xưa đổi với Tử La. Có thể nói0bây giờ Thân Diệc Phàm đã quay lại làm quân tử như ngọc như ngày xưa. Có điều bỏ lỡ mất Tử La vẫn là nỗi đau tận sâu trong lòng hắn, đến nay mỗi khi nhớ lại vẫn đau thấu tận tim gan. Nhưng mà tất cả đều là nghiệt do hắn tạo ra, có hối hận cũng không kịp nữa rồi... Lúc này hắn đã nhận được thư của đám người Thân lão bà gửi đến, thấy đề nghị của bọn họ, nếu là năm xưa thì hắn đã mừng như điên rồi, nhưng bây giờ thấy đám người Thân lão bà nói vậy, trong lòng hắn chỉ có căm ghét. Hắn biết rõ nhân cách của đám người Thần lão bà thế nào,7càng hiểu rõ tại sao bọn họ lại đề nghị như thế, tại sao lại thay đổi thái độ với huynh muội Tử La như vậy. Đương nhiên là vì đám người Thân lão bà dòm ngó gia nghiệp và thanh danh của nhà Tử La mà thôi. Đọc xong thư, Thân Diệc Phàm không nhịn được bật cười khinh thường. Sau đó hắn dặn Thư Mặc sai người truyền tin báo Thân lão bà đừng gây rối, lại ám chỉ đám người Thần lão bà không được quản chuyện của hắn, nếu không tiền sinh hoạt bọn họ phải tự lo liệu, đừng mong lấy được một đồng tiền của hắn.
Thư Mặc vừa đi, Thân Diệc Phàm ngồi trong phòng lại rơi vào trầm tư. Chuyện mấy huynh muội Tử La trồng khoai đã sớm lan truyền khắp Đại Tề, hắn vẫn luôn chú ý tin tức của bọn họ thể nên đương nhiên biết chuyện này, mà chuyện Tử Thụ, Tử Hiên cùng thi đậu cử nhân hắn cũng đã biết từ lâu. Biết được huynh muội Tử La càng ngày sống càng tốt, cũng có thanh danh địa vị, không ai dám tùy tiện bắt nạt bọn họ nữa, Thân Diệc Phàm cảm thấy vui mừng yên tâm. Như thế hắn không cần phải lo lắng Tử La sẽ bị người ta bắt nạt nữa.
Đảo mắt lại qua nửa tháng, khí trời cũng dần chuyển lạnh. Lúc này Đại Tể xảy ra một chuyện lớn, đó là tin Vinh Thịnh đế bệnh nặng lan truyền, Bây giờ triều đình Đại Tể hầu như bị đảng phái của Nhị hoàng tử chi phối, mấy vị hoàng tử khác cũng đang rục rịch muốn hành động. Cục diện ở kinh thành chưa bao giờ căng thẳng đến vậy, thể cục sắp bùng nổ. Nhưng mà họa vô đơn chí, Dạ quốc mấy năm nay nghỉ ngơi lấy sức lại nhân cơ hội tấn công Đại Tp. Từ trên xuống dưới mọi người đều bất an. Có điều biến thành có hai mươi vạn quân Mạc gia và Mạc Vân Thiền trấn thủ, quân đội Mạc gia anh dũng chống lại năm lần tiến công của Dạ quốc, thế nên người dân Đại TP cũng dần dần an lòng. Mà uy danh của Mạc Vân Thiên và quân đội Mạc gia lại tăng lên ở Đại Tề, mỗi khi dân chúng nhắc tới Mạc Vân Thiên và quân đội Mạc gia dưới tay hắn đều khen ngợi không ngớt, còn có câu có quân đội Mạc gia ở đây thì biến thành sẽ không bao giờ bị phá.
Huynh muội Tử La nghe tin Vinh Thịnh để bị bệnh nặng, lại nghe tin biến thành có chiến sự thì cũng lo sợ vô cùng.
Lại nói, chuyện kinh doanh và sản nghiệp của bọn họ nhiều như vậy, nếu có chiến tranh thì kinh doanh nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đây là điều cực kỳ bất lợi. Ngoài lo lắng cho kinh doanh ra thì huynh muội Tử La càng lo lắng nếu chiến tranh xảy ra thì nghiêm trọng nhất là bọn họ có thể không còn nhà nữa, phải đi tị nạn khắp nơi. Như thế đừng nói là không giữ được sản nghiệp, mà ngay cả sự an toàn của bọn họ cũng bị uy hiếp.
Huynh muội Tử La đương nhiên không muốn gia nghiệp bọn họ vất vả xây dựng lại bị chiến tranh hủy hoại trong một ngày, cũng lo chiến tranh đến thì bọn họ không còn chỗ nương thân, ngay cả tính mạng cũng không được đảm bảo. Thế nên nghe tin quân Dạ quốc bị quân đội Mạc gia đánh thua liền thở phào nhẹ nhõm.
Biến thành có chiến sự, Tử La ngoài lo lắng về an toàn tính mạng và chuyện kinh doanh thì điều nàng lo lắng hơn là Mạc Vân Thiên đang đối mặt với quân Dạ quốc xâm lược. Khi nàng mới nghe tin Dạ quốc xâm lược liền nhờ Xuân Hoa, Hạ Hà, Mạc Ngũ thúc, Mạc Nam liên hệ với Mạc Vân Thiên, nhưng mấy người Xuân Hoa nói biến thành giờ đang căng thẳng, bọn họ cũng khó có thể liên lạc với Mạc Vân Thiên. Vậy nên từ khi có chiến tranh tới giờ Tử La vẫn không liên lạc với hắn dược.
Cũng may là tin chiến thắng liên tục truyền tới, nàng biết Mạc Vân Thiên không có chuyện gì mới bớt lo.
Lúc này Tử La mới nhận ra nhiều năm qua Mạc Vân Thiên đã làm vô số chuyện cho nàng, mà lúc hắn cần trợ giúp thì nàng lại chẳng thể làm được gì.
Nghĩ tới đây trong lòng Tử La vô cùng khó chịu. Tử La không giúp gì cho Mạc Vân Thiên được, chuyện nàng có thể làm lúc này chỉ là chú ý đến chiến sự từng giây từng khắc. Ngoài ra nàng còn phải xử lí chuyện kinh doanh và sản nghiệp của nhà, chuẩn bị tốt trước khi chiến sự lạn đến đây. Mặc dù huyện Thanh Dương cách biến thành rất xa, nếu chiến sự không nghiêm trọng thì sẽ không ảnh hưởng tới huyện Thanh Dương. Có điều lo trước vẫn hơn, huynh muội Tử La vẫn cảm thấy nên làm công tác chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Bởi vì giờ đang có chiến tranh, mặc dù thể cục đang có lợi cho Đại Tể nhưng dân chúng vẫn hơi hoảng loạn. Thế nên nếu như tình hình vẫn không ổn định thì huynh muội Tử La không cần bàn bạc đã nhất trí tạm thời ngưng mở rộng kinh doanh, chỉ duy trì quy mô hiện tại là được.
Hơn nữa bọn họ còn phải lưu ý tình hình chiến sự, nếu cần thiết thì bọn họ sẽ cho đóng các cửa hàng ở gần biến thành, gọi người về. Nhưng may là tình hình vẫn chưa đến mức phải đóng cửa hàng lại. Ngoài ra huynh muội Tử La còn dự trữ lương thực và một số vật dụng sinh hoạt cần thiết trong nhà, để phòng chiến sự lan tới đây.
Tử La làm tốt mọi công tác chuẩn bị xong, sau đó việc nàng có thể làm là chú ý đến tình hình chiến sự, lưu ý tin tức liên quan tới Mạc Vân Thiên và quân đội Mạc gia. Nếu như Mạc Vân Thiên không chủ động liên hệ thì nàng cũng không thể liên lạc được với Mạc Vân Thiên. Vậy nên nàng chỉ có thể lo lắng cho Mạc Vân Thiên mà thôi.
Mà trong khi huynh muội Tử La làm xong mọi công tác chuẩn bị chiến tranh, thì tình hình ở biến thành không khả quan như tin đồn.
Mặc dù Mạc Vân Thiên chỉ huy tướng sĩ phá giải nhiều trận tấn công của Dạ quốc, nhưng vì triều chính bất ổn, mỗi vị hoàng tử đều có tham vọng và kế sách riêng, thế nên chuyện cung cấp lương thảo cho quân đội Mạc gia ở biên thành gặp vấn đề.