Tử Thụ, Tử Hiên, còn có Tiểu Lục cũng ở một bên liên tục gật đầu phụ họa
“Ấy kia, mới bao lâu không gặp, sao mọi người đã học được cách khách khí với Dung đại ca này thế?” Dung Phong thấy thế liền làm ồn ào lên.
Nói xong, Dung Phong đột nhiên chớp mắt, dường như nghĩ tới điều gì, vì thể liên tiếp tục cười hì hì nói: “Nói đến chuyện này, nếu mọi người thật sự muốn cảm ơn huynh thì lần này huynh đến chơi, mọi người làm nhiều món ăn ngon cho huynh đi
Huynh ra ngoài đã lâu, chưa được nếm bữa cơm nào đúng nghĩa cả, đặc biệt là những lúc gấp rút lên đường, toàn phải ăn mấy thứ vốn chẳng phải cho người ăn
Ôi, mấy ngày nay huynh thật sự nhớ tay nghề của A3La lắm.”
Dứt lời, Dung Phong còn làm ra tư thế thèm ăn nữa
“Được, chuyện đó dễ thôi, A La sẽ đi làm cơm trưa cho Dung đại ca ngay, nhất định sẽ làm đại ca ăn thỏa thích.”
Tử La thấy Dung Phong oán giận đồ ăn bên ngoài, còn tỏ ra tham ăn, lại trông Dung Phong cũng rất vất vả, mệt mỏi, biết hẳn là Dung Phong lặn lội bên ngoài không được thuận lợi lắm, vì thể đương nhiên không hề chối từ, nói muốn tự tay làm món ăn cho Dung Phong.
“Được, được, vẫn là A La tốt, thể thì Dung đại ca sẽ ở đây chờ muội làm cơm cho huynh nhé, à, nhớ làm nhiều cho huynh mấy món ruột của A La nhé.” Dung Phong nghe Tử La đồng ý liền cười vui vẻ, sau đó liên1tục nói “được”, nhân cơ hội còn đòi hỏi thêm.
“Vâng, không thành vấn đề, cam đoan lát nữa Dung đại ca sẽ không ăn hết được đâu.” Nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của Dung Phong, lại nghĩ hắn luôn đối xử với huynh muội bọn họ rất tốt, vì thế Tử La cũng gật đầu đồng ý.
“Thế Dung đại ca cùng đại ca, nhị ca, Tiểu Lục trò chuyện trước đã nhé, A La sẽ đi làm cơm ngay.” Tử La nói xong liền cùng Xuân Hoa, Hạ Hà đi về phía phòng bếp.
Thấy đám người Tử La đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hẳn và Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, Dung Phong không còn dáng vẻ thoải mái như trước, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn
“Dung đại ca có điều gì muốn nói ạ?” Thấy Dung Phong6như vậy, Tử Thụ là người đầu tiên nhận ra Dung Phong cố ý đuổi khéo Tử La đi
“Tử Thụ vẫn có trí trước sau như một, cái gì cũng không thể gạt được đệ.” Thấy Tử Thụ đã đoán được, Dung Phong khen một tiếng rồi cũng không thừa nước đục thả câu nữa, “Chắc là đã đoán được lần này huynh đến thăm mọi người, cả chuyện A La đã biết được tình thể hiện tại của Đại Tề từ huynh, cá tình hình của biểu huynh ở biến thành bây giờ rồi đúng không...”
Dung Phong vừa mới nhắc tới chuyện này thì Tử Hiên đã liên tục gật đầu, lập tức quan tâm hỏi, “Vâng ạ, vừa rồi A La ở đây nên bọn đệ cũng không tiện hỏi, hiện tại Tần đại ca, à không, là Mạc đại ca4thế nào rồi? Tình hình biển thành có ổn không?”
Nói đến chuyện này, rất lâu trước kia, khi Mạc Vân Thiên còn là thể tử Trần Bắc Hầu, Mạc Vân Thiên cũng đã là anh hùng trong cảm nhận của Tử Hiên, cậu vẫn luôn sùng bái vị tướng quân mới còn trẻ đã rong ruổi trên chiến trường áy.
Mà khi cậu biết Tần đại ca mà bọn họ nói đến chính là Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên lừng lẫy nổi danh, người mà cậu vẫn sùng bái thì ngoài vừa sự kinh ngạc ban đầu ra, tiếp theo đó là cực kỳ vui vẻ.
Sau khi cậu biết được Mạc Vân Thiên và tiểu muội nhà bọn họ có tình ý, cậu lại cảm thấy Mạc Vân Thiên chính là muội phụ lý tưởng đối với cậu.
Nhưng mà, tinh thể bức người,3Mạc Vân Thiên đang ở trong lốc xoáy cục diện chính trị, bọn họ không thể không che giấu thân phận của Mạc Vân Thiên, lại không thể để người ta biết mối quan tâm giữa Tử La và Mạc Vân Thiên.
Nhưng Mạc Vân Thiên vẫn là muội phu tốt nhất trong cảm nhận của Tử Hiên, cho nên đương nhiên cậu rất quan tâm tình huống của Mạc Vân Thiên lúc này, vừa nghe vậy là vội vàng hỏi
“Đúng vậy, Dung đại ca, tình hình của Mạc đại ca bây giờ thế nào rồi?” Tiểu Lục nghe vậy cũng lập tức nghiêng người sát vào, vội vàng hỏi Dung Phong, mà Tử Thụ lúc này cũng phụ họa theo, hỏi về Mạc Vân Thiên
Nhìn thấy Tử Thụ, Tử Hiên cùng Tiểu Lục đều mang vẻ mặt quan tâm, huynh đệ họ đều thật sự để ý đến an nguy của Mạc Vân Thiên, Dung Phong không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng
“Không dối gạt các đệ, nhưng bây giờ huynh mà không nói thì các đệ cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin tức thôi
Nói thật, thế cục triều Đại Tề hiện tại rất bất ổn.” Dung Phong nói tới đây, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục nghe vậy liền cảm thấy hồi hộp
Lúc trước bọn họ có nhận được một ít tin tức rằng tình thể ở biên quan không tốt, chỉ là không thể xác định có phải sự thật hay không, nhưng hiện tại nghe thấy Dung Phong nói vậy, trong lòng bọn họ liền có dự cảm xấu.
Quả nhiên, câu nói kế tiếp của Dung Phong đã chứng thực suy đoán của huynh đệ Tử Thụ, “Bởi vì mấy năm gần đây tình hình sức khỏe của bệ hạ không tốt, triều đình đã không còn như trước nữa, mà mấy tháng qua, bệnh tình của bệ hạ lại càng thêm nghiêm trọng
Có thể nói, triều đình bây giờ đã đại loạn, vài vị hoàng tử có thực lực đều đang tranh quyền, dùng thể lực của mình khắp nơi, triều đình rối tung lên rồi
Đâu còn ai quản được biên quan nữa?”
“Cho nên, hiện tại Dạ Quốc xâm chiếm, triều đình chẳng những không có gì để cứu viện hay viện binh, ngay cả lương thảo của các tướng sĩ cũng bị cắt xén hơn nửa
Hiện tại hai mươi vạn quân Mạc gia tại biên quan đều chỉ trông chờ vào số lương thảo còn lại trước kia, và cả tài sản riêng trong phủ Trần Bắc Hầu của biểu huynh để chống đỡ thôi
Tuy rằng hiện tại tướng sĩ biên quan còn chưa đến mức không có gì để ăn, nhưng lương thảo vẫn không đủ để vượt qua mùa đông này
Nếu quân địch không lui binh, biên quan có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Nói tới đây, Dung Phong thở dài một hơi, chau mày, nói tiếp: “Hơn nữa, vài ngày nay, huynh còn nhận được tin tức mà biểu huynh gửi tới, dân tộc Hung Nô cũng và Dạ Quốc đã liên hợp với nhau, cùng tuyên bố tấn công rồi.” “Hả?!” Nghe vậy, Tử Hiên khó có thể tin nổi, “Chẳng lẽ lời đồn đại phía sau đều là thật!” Nói xong, sắc mặt cũng xấu đi
Mà lời nói tiếp theo của Dung Phong lại làm sắc mặt huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục trở nên nghiêm túc hơn
“Còn nữa, ngoài biên quan có chiến sự nổi lên, phía Tây Nam triều Đại Tể chúng ta cũng bị nước Khải xâm chiếm
Có thể nói, hiện tại triều Đại Tề thật sự đang trong thời buổi rối ren đấy!”
Nghe đến đó, trong phòng trở nên trầm mặc, sắc mặt mọi người đều nghiêm túc, căng thẳng
“Vậy hiện tại biến thành thế nào rồi? Mạc Vân Thiên vẫn ổn chứ?” Lúc này Tử Thụ không còn trấn định như trước, gấp gáp hỏi.
“Điều này thì tạm thời các đệ có thể yên tâm, người của Dạ Quốc và dân tộc Hung Nô vẫn không phải đối thủ của biểu huynh, chỉ sợ là trận chiến này sẽ kéo dài, đến lúc đó, lương thảo của biến quan sẽ không thể chống đỡ được nữa
Nếu mà không có lương thảo, hơn hai mươi vạn quân Mạc gia có thể sẽ...” Dung Phong mới nói đến đây, Tử Thụ lập tức tiếp lời: “Vậy bạn để có thể giúp được gì không? Lương thực dự trữ và bạc của nhà bọn đệ vẫn còn một chút.” “Đúng vậy, nhiều thì có thể bọn đệ không giúp được, nhưng dù gì vẫn giúp đỡ được một chút
Dung đại ca, nếu đại ca có cần thì cứ nói.” Tử Hiên nghe vậy cũng lập tức tán thành lời nói của Tử Thụ.
Mà Tiểu Lục cũng gật đầu theo, “Đúng đấy, Dung đại ca, mấy nhà chúng ta lúc này vốn chẳng phân biệt của huynh hay của đệ, có gì cần hỗ trợ, đại ca cứ nói, đừng khách khí.” Dung Phong còn chưa nhờ trợ giúp thì đã thấy Tử Thụ tỏ ý muốn giúp bọn họ, trong lòng Dung Phong không khỏi lại cảm kích, lại thấy Tử Hiên và Tiểu Lục cũng liên tục ủng hộ Tử Thụ, hắn lại cực kỳ cảm động.
“Được, được, được!” Dung Phong nói liên tục mấy từ “được”, rồi sắc mặt lại nghiêm túc, nói tiếp: “Không dối gạt các đệ, lần này huynh từ phía Nam trở về đúng là được biểu huynh gửi thư bảo đưa lương thảo cho quân đội Mạc gia
Một phần lương thảo thì huynh đã giao cho thủ hạ tâm phúc của biểu huynh đưa đến biến thành rồi, còn có một phần thì huynh tự mình chở đi, không bao lâu nữa sẽ phải xuất phát.”
“Nhưng bởi vì chiến tranh nổi dậy, trong khoảng thời gian ngắn mà thế cục đã loạn, bọn huynh có lúc dù có bạc cũng không góp được nhiều lương thảo, mà lương thảo hai mươi vạn quân Mạc gia cần cũng không phải là số lượng nhỏ, cho nên số lương thảo mà bọn huynh góp được lần này vẫn không đủ để quân đội Mạc gia ăn trong mùa đông này.”
Nói đến đây, sắc mặt của Dung Phong lại trở nên khó coi.
“Dung đại ca, có lẽ nhà bạn để có thể giúp đỡ một chút về chuyện lương thảo này
Mấy năm nay nhà của bọn đệ đã mua được không ít điền trang, mà ALa vẫn hay nói chuẩn bị lương thảo nhiều không bao giờ sai, cho nên hàng năm sau khi thu hoạch bọn đệ chỉ bán ra hơn một nửa, phần còn lại thì luôn tạm thời giữ lại để đề phòng chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào
Hiện tại, số lượng thảo mà nhà bọn đệ có thể góp được khá nhiều
Dung đại ca, nếu các huynh cẩn thì để có thể xem lại sổ sách, mang số lượng thảo có thể mang ra cho đại ca chở đến biến thành, hỗ trợ cho việc khẩn của biến quan.” Tử Thụ nói.
“Thật sao? Vậy các đệ có thể lấy ra bao nhiêu lương thảo, bọn huynh đều có thể mua với giá thị trường bây giờ.” Nghe Tử Thụ nói như vậy, Dung Phong hưng phấn giống như đánh tiết gào vậy, lập tức nói
(*) Đánh tiết gà – TTg ta: là một trào lưu “Liệu pháp bảo vệ sức khỏe” phổ biến ở thời kỳ Cách mạng văn hóa
Bây giờ, khi nói một ai đó giống như đánh tiết gà, chủ yếu là để châm chọc người này đối với một nhân vật hay sự kiện nào đó có cảm xúc hay hành vi phấn khởi, mang ý tứ trêu chọc
“Có lẽ là nhiều đấy, nhưng muốn số lượng chính xác thì bọn đệ cần phải tra sổ sách mới biết được.” Tử Thụ nói chi tiết, sau đó nghĩ nghĩ lại nói: “Những nhà bọn đệ mà lấy ra nhiều lương thảo như vậy chỉ sợ là không giấu được A La, cho nên việc này, chúng ta cũng cần nói cho A La biết.”
Dung Phong nghe vậy thì hơi nhíu mày, những lời nói tiếp theo của Tử Thụ thổi bay nghi ngờ của hắn
“Để nghĩ rồi, việc này nói cho A La cũng không sao, chúng ta cứ nói với A La một vài tình hình thực tế ở biên quan, chỉ nói số lương thảo đó của gia đình là để đưa cho quân đội Mạc gia, đây cũng không phải chuyện gì xấu
Chắc chắn A La cũng sẽ vui vẻ hỗ trợ, chúng ta chỉ cần giấu A La một vài tình hình xấu ở biên quan là được, để tránh A La quá sốt ruột.”