Vì vậy, nàng dùng một chút lại nói như đang giải thích: “Đã lâu A La không liên lạc với Mạc đại ca rồi, cũng không biết tình hình cụ thể của bọn họ như thế nào, cho nên mới viết phong thư này để thăm hỏi sức khỏe bọn họ một tiếng mà thôi.”
Giải thích xong, Tử La lại suy nghĩ một chút mới lại tiếp tục dặn Dung Phong, “A La biết Mạc đại ca rất bận rộn, thật ra thì, trong thư cũng không có nhắc tới việc gì quan trọng cả, nếu như Mạc đại ca có thời gian thì có thể đọc qua một chút, còn nếu không rảnh thì cũng không sao, cũng không cần hồi3âm lại đâu, miễn sao Mạc đại ca ở biến thành nhớ chú ý an toàn là được.”
Trong lòng Tử La ắt hẳn là rất hy vọng Mạc Vân Thiên có thể đọc bức thư mà mình viết cho hắn, nhưng mà nàng biết tình hình trên chiến trường rất loạn, không có thời gian đọc thư nữa chứ huống hồ là viết thư hồi âm.
Hơn nữa, nàng cũng biết ở một nơi nguy cấp như vậy mà phải bí mật đem phong thư hồi âm chuyển đến tay nàng thì cần phải tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, so với đọc thư, viết thư còn phiền toái hơn rất nhiều.
Cho nên, nàng lại suy nghĩ rồi mới dặn1dò thêm những lời ấy
Dung Phong nghe vậy, lại nhìn đến vẻ mặt Tử La bối rối nhưng càng nhiều hơn chính là sự quan tâm chăm sóc Mạc Vân Thiên, trong lòng lại xúc động và cảm khái
Hắn biết, vì để kéo dãn khoảng cách với Tử La, mấy năm gần đây Mạc Vân Thiên đã dần dần giảm bớt liên lạc với nàng, thậm chí trong vòng hai năm nay, ngay cả tết Nguyên Tiêu, hắn cũng không đến trấn Cổ Thủy.
Phải biết rằng trước kia, hằng năm cứ vào mỗi dịp tết Nguyên Tiêu, dù cho mưa gió, Mạc Vân Thiên vẫn tới đây cùng Tử La đi ngắm hoa đăng, cùng nhau dạo phố hoa, chơi đổ đèn,6ăn bánh trôi nước.
Mà ngay khi cảm nhận được cục diện triều đình có biến, Mạc Vân Thiên không đến thăm Tử La vào những dịp tết Nguyên Tiêu nữa.
Ngoài điều này thì thư từ giữa hắn và Tử La cũng bắt đầu giảm bớt, Dung Phong biết đã hơn một năm rồi Mạc Vân Thiên chưa từng hồi âm lại thư cho Tử La, gần đây thậm chí ngay cả thư Tử La muốn gửi đến, hắn cũng không cho mang tới biên quan.
Mạc Vân Thiên rõ ràng hời hợt với Tử La như vậy, Dung Phong cũng cho rằng sau khi Tử La biết Mạc Vân Thiên không còn nồng nhiệt với mình nữa sẽ oán giận hắn, sau đó4sẽ dần dần quên hắn đi
Nhưng mà hiện giờ Dung Phong thấy Tử La chẳng những không có chút mảy may oán giận Mạc Vân Thiên, thậm chí còn càng quan tâm đến hắn hơn
Dù cho bây giờ Mạc Vân Thiên không hồi âm cho nàng dù là một câu hay nửa chữ, không tiếp tục nhờ Xuân Hoa, Hạ Hà, hay Mạc Ngũ thúc chuyển quà tặng đến cho nàng, hoặc chuyển thư của nàng đến biến thành cho hắn nữa, nhưng Tử La vẫn không hề oán trách Mạc Vân Thiên chút nào.
Nhất thời, Dung Phong không hiểu được suy nghĩ của Tử La
Không nhịn được tò mò, Dung Phong nghi ngờ hỏi: “A La, muội không trách Mạc đại3ca của muối sao? Mấy năm gần đây huynh ấy vẫn luôn xa cách với A La, thậm chí còn không quan tâm đến muội như trước nữa, sao muội vẫn còn lo lắng, săn sóc cho Mạc đại ca của muội như thế?”
Nói xong, Dung Phong mới phát hiện mình lại lỡ lời rồi, rốt cuộc hắn đã nói cái gì thế
Những lời nói này nghe thế nào cũng giống như hắn đang cố tình chia rẽ tình cảm giữa Tử La và Mạc Vân Thiên vậy
Vì vậy, sau khi nói xong, ngay lập tức Dung Phong cảm thấy hối hận, nhưng lời đã nói ra như nước đổ ra ngoài, làm sao còn có thể thu hồi lại được? Ngay lập tức, Dung Phong liền méo mặt, thật sự rất muốn tự tát mình mấy cái, cho cái tội lắm mồm! Nếu Tử La vốn không có ý trách cứ Mạc Vân Thiên thì giờ phút này nghe lời ấy của hắn chắc chắn sẽ trách ngay.
Nghĩ đến sau này, khi Mạc Vân Thiên đã giải quyết xong chuyện trên chiến trường và triều đình, sau đó mới có thể ở bên cạnh Tử La, nhưng Tử La lại bởi vì mấy lời hắn lỡ miệng nói ra hôm nay mà không để ý tới Mạc Vân Thiên nữa, vậy thì chẳng phải hắn đã tự đào một cái hổ thật to cho biểu huynh nhà mình rồi sao!!!
Tuy rằng vì tình hình thể cục gay gắt hiện nay, Mạc Vân Thiên sẽ không trách hắn đã chia rẽ tình cảm giữa hai người nhưng chờ đến khi thế cục ổn định trở lại, một khi mà Mạc Vân Thiên biết được hôm nay hắn nói lung tung với Tử La, chắc chắn sẽ tiêu diệt hắn ngay lập tức! Vừa nghĩ tới đây, Dung Phong suýt thì chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, vừa nghĩ đến thôi mà đã thấy sợ rồi, vội vàng muốn sửa chữa sai lầm, nhưng đúng lúc này, Tử La lại chủ động trả lời:
“Ha ha ha, có phải Dung đại ca lại bị Mạc đại ca trách phạt cái gì rồi không, cho nên mới ghi hận trong lòng, muốn nói xấu huynh ấy?”
Ai mà biết được khi nghe những lời này, Tử La không những không nghĩ tới chiều hướng xấu, ngược lại còn trêu cợt Dung Phong
Dung Phong vừa nghe thấy vậy thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, trái tim cũng thả lỏng, có cảm giác như cả người được sống lại lần nữa vậy
“Không đầu, không có chuyện đó, chẳng phải là Dung đại ca sợ A La hiểu lầm biểu huynh nên mới nói sao, nếu như A La cũng có suy nghĩ như thế thì huynh sẽ nhân cơ hội nhắc nhở A La đôi câu vài lời, đồng thời cũng giúp biểu huynh giải thích cho A La.” Dung Phong giống như được đại xá vậy, vội vàng khoát tay, bắt đầu không ngừng giải thích.
“À, thì ra là như vậy!” Tử La vừa nghe lời này liền tỏ ra như chợt hiểu, có điều trong lòng nàng vẫn cảm thấy nghi ngờ với lời nói trước sau của Dung Phong, nhất là khi Dung Phong nhắc tới chuyện Mạc Vân Thiên cố tình hời hợt nàng
Nhất thời, Tử La nhạy cảm phát hiện liệu có phải Dung Phong và Mạc Vân Thiên có chuyện gạt nàng hay không.
Vì vậy, Tử La nhanh chóng suy xét rồi quyết định hỏi thử Dung Phong, “Có điều, làm sao mà Dung đại ca biết được mấy năm gần đây, Mạc đại ca đối xử lạnh nhạt với A La chứ? Chỉ là Mạc đại ca dần dần ít liên lạc với bọn muội mà thôi, có lẽ là quân vụ rất bận rộn
Chẳng lẽ Dung đại ca biết Mạc đại ca cố ý lạnh nhạt với A La à, nhưng tại sao Mạc đại ca lại làm như vậy?” Tử La vừa nói ra, Dung Phong liền hoảng sợ, thiếu chút nữa đã mà ngã nhào từ trên ghế xuống đất rồi! Mà Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục vừa nghe thấy thế thì sắc mặt đều đồng loạt thay đổi, cũng may mỗi người bọn họ đều có tố chất mạnh mẽ nên mới có thể nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, không khiến Tử La vốn đang chăm chú vào Dung Phong phát hiện ra bọn họ bất thường
Nhưng lúc này Dung Phong thật sự thảm rồi!
Cũng may là dù sao Dung Phong vẫn là một người thân kinh bách chiến, bôn ba trên chiến trường nhiều năm nên hắn nhanh chóng có thể đổi đáp:
“Nhìn kìa, nghe lời nói này của A La kìa, phải, là tại Dung đại ca dùng sai từ rồi.” Dung Phong cố tình ấp úng một chút rồi bày ra dáng vẻ quyết tâm, tiếp tục nói: “Được rồi, Dung đại ca thừa nhận là do huynh đố kỵ A La đã đối xử tốt với biểu huynh hơn huynh gấp trăm, gấp ngàn lần, cho nên mới cố ý nói xấu biểu huynh trước mặt A La, muốn bôi đen hình tượng của biểu huynh trong lòng A La.”
Vừa nói, Dung Phong vừa làm ra vẻ đáng thương, “Haiz, A La, ta thấy muội đúng là không còn biết gì để nói nữa, mỗi lần tới nhà các muội, Dung đại ca đều mang theo quà đến cho muội, hơn nữa số lần đến cũng nhiều hơn biểu huynh không biết bao nhiêu lần
Nhưng A La, muội nghĩ lại mà xem, khi nào thì muội sẽ chuẩn bị cho Dung đại ca nhiều thức ăn, quần áo như vậy đây? Cho nên Dung đại ca vừa nhìn thấy thể, trong lòng làm sao có thể không phẫn nộ cho được!”.
Vừa nói, Dung Phong còn ai oán nhìn về phía Tử La, muốn bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu đáng thương
“Ha ha, Dung đại ca, huynh cáu kỉnh y như con nít vậy, còn ghen tị mấy chuyện này nữa chứ, nói ra mà không sợ bọn đệ hợp lại cười nhạo huynh à!” Tiểu Lục đứng bên cạnh, thấy Dung Phong giải thích một thôi một hồi mà Tử La vẫn còn có chút nghi vấn, vì thế liền vội vàng dời đề tài.
Mà Dung Phong nghe vậy, sao có thể không biết ý định của Tiểu Lục, cho nên vừa mới nghe Tiểu Lục nói như vậy liền vội vàng liên tục gật đầu, mang dáng vẻ nịnh hót, “Đúng đúng, là Dung đại ca ta hẹp hòi, A La cô nương, muội đại nhân có đại lượng xin hãy tha thứ cho huynh một lần đi, còn nữa, ngàn vạn lần đừng có kể chuyện hôm nay huynh nói xấu biểu huynh cho huynh ấy biết nhé, nếu không nhất định huynh sẽ bị huynh ấy trừng trị đó.”
“Nếu đã như vậy thì A La hãy nể tình lần này Dung đại ca tới đây còn không quên mang theo quà cho muội mà hãy tha thứ cho huynh ấy đi.” Tử Hiên vừa thấy vậy cũng hát đệm theo để dời đi lực chú ý của Tử La.
Chỉ có một mình Từ Thụ biết mình không thích hợp nói điều gì cả, nếu cậu cũng nói theo thì sẽ khiển Tử La càng thêm hoài nghi, cho nên chọn cách im lặng không nói lời nào
Sau một hồi nói qua nói lại, tuy Tử La vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, nhưng nàng thấy nét mặt của Dung Phong, thậm chí là của Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục cũng không có gì bất thường cả, lúc này mới không thể không tạm thời gạt bỏ ngờ vực trong lòng
“Ừm, vậy cũng tốt, nếu là vậy thì làm sao mà A La có thể trách Dung đại ca được, hẳn là A La phải cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì được Dung đại ca quan tâm mới đúng.” Vì vậy, Tử La cũng cười rồi tiếp lời của Dung Phong và huynh đệ mình, lời nói còn mang theo mấy phần giễu cợt Dung Phong.
Thấy Tử La dường như đã tin tưởng lời mình nói, Dung Phong mới cảm thấy bản thân như được hồi sinh!
Cho nên, làm sao hắn còn dám lan man nữa, vội vàng nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! A La, muội yên tâm, Dung đại ca nhất định sẽ giao mấy bọc đồ này cùng với phong thư tới tận tay biểu huynh, đồng thời cũng sẽ tự mình thuật lại lời mà muội muốn nói cho biểu huynh, sẽ không sót câu nào đâu.” Suy nghĩ duy nhất trong đầu Dung Phong lúc bấy giờ chính là mau chóng rời đi, vì vậy mới liên tục đứng trước mặt Tử La mà đồng ý rằng hắn sẽ mang đồ vật, thư từ cũng như tiện thể sẽ nhắn lời nói đến Mạc Vân Thiên.
“Được, vậy A La xin cảm ơn Dung đại ca
Còn nữa, dọc đường đi, Dung đại ca nhớ chú ý an toàn nhé.” Mặc dù lúc này trong lòng tràn ngập nghi vấn nhưng Tử La biết dù nàng có tiếp tục hỏi thì Dung Phong nhất định cũng sẽ không trả lời, cho nên liền giả vờ như không hay biết gì, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa
Nhưng trong lòng nàng lại càng thêm lo lắng cho Mạc Vân Thiên, luôn cảm thấy Mạc Vân Thiên và Dung Phong có chuyện gì đó giấu nàng
Tử La cảm thấy Dung Phong hẳn không phải là loại người chỉ vì đố kỵ Mạc Vân Thiên mà lại nói ra những lời chia rẽ mối quan hệ giữa nàng và Mạc Vân Thiên như vậy
Cho nên, nàng nhạy bén cảm thấy Dung Phong nhỡ miệng nhắc tới chuyện Mạc Vân Thiên xa cách nàng đương nhiên phải có lý do gì đó.