Phụ hoàng, mẫu phi của hắn, mỗi người đều có tâm tư riêng, thứ phụ hoàng quan tâm chính là thiên hạ của người, còn thứ mà mẫu phi hắn quan tâm chính là địa vị ở trong cung, và cả quyền thể của nhà ngoại nữa
Mà hắn dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng trước năm hắn mười hai tuổi, trước khi đến biến thành gặp gỡ được Mạc Vân Thiên, hắn chỉ là một quân cờ trong tay phụ hoàng và mẫu phi.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn không dám nhìn thẳng vào vấn đề này, cũng có thể nói ở trong chuyện này, hắn vẫn luôn lừa mình dối người
Bởi vì hắn luôn tự dối gạt bản thân rằng phụ hoàng và mẫu phi thương yêu mình một cách đơn thuần nhất, đây là một chút ít ấm áp sau cùng còn sót lại trong lòng,3hắn yếu đuối không muốn nhìn thẳng vào sự thật rằng thật ra bản thân đã là đứa con đã bị phụ hoàng vứt bỏ, mà hắn rơi vào tình cảnh này cũng là bởi vì bị mẫu phi và nhà ngoại lợi dụng nhưng đã gặp thất bại mà trở thành một kẻ mất nơi nương tựa, lang thang đây đó.
Đây là vấn đề mà cho tới nay, hắn vẫn luôn trốn tránh, lựa chọn cách lùi bước mà không dám nhìn thẳng, nhưng mà hôm nay, sau khi chứng kiến sự sự bận tâm vô cùng thuần túy giữa Tử La và Mạc Vân Thiên, hắn đột nhiên như tỉnh táo lại, chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, tỉnh đến mức khiến hắn không còn chỗ nào có thể trốn được! Hắn đột nhiên lại có chút hâm mộ, đồng thời cũng hy vọng giống như Mạc1Vân Thiên, có thể rong ruổi sa trường, ngoại trừ quốc gia thiên hạ, thì trong lòng cũng có một thứ gì đó ràng buộc bản thân lại, có thể có một người trên cõi đời này nhớ tới mình, bận tâm đến mình mà không hề có chút ý nghĩ xấu xa nào
Lúc này, hắn cũng càng quyết tâm hơn, nhất định phải dồn hết khả năng của mình để bảo vệ Mạc Vân Thiên và Tử La, để bọn họ vẫn có thể tiếp tục duy trì đoạn tình cảm này, bởi vì không ai rõ ràng hơn hắn để có được phần tình cảm này phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn.
Hắn đã tận mắt chứng kiến Mạc Vân Thiên yên lặng bảo hộ Tử La trong suốt hơn mười năm qua, cũng vào hôm nay mới thấy được tấm chân tình vững vàng không hề dao6động mà Tử La dành cho Mạc Vân Thiên
Vì đoạn tình cảm này, dù biết rõ biến thành vô cùng nguy hiểm nhưng nàng vẫn bất chấp tất cả mà chạy đến đây, ở nơi mà ai cũng muốn né tránh, ở nơi xảy ra chiến tranh mà ai cũng cảm thấy bất an và muốn trốn đi thật xa, vậy mà nàng lại lựa chọn đến bên cạnh Mạc Vân Thiên.
Thậm chí Trịnh Thế Nghiêm còn cảm thấy nếu có một người có tình ý với một người, có thể bận tâm đến nhau một cách đơn thuần như vậy, thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất đời người, thậm chí hạnh phúc này còn khiến kẻ khác rung động hơn cả khi nắm cả thiên hạ trong tay.
Trong lòng Tử La luôn lo lắng cho Mạc Vân Thiên, cho nên gần như không hề quan tâm đến những4thứ khác mà chỉ lo bước đi về phía trước, sải chân còn dài hơn cả bất cứ ai, nhưng đột nhiên, nàng lại cảm nhận được một ánh mắt rất nóng bỏng, nhờ uống nước linh tuyền thường xuyên khiến nàng trở nên nhạy cảm sắc bén, ngay lập tức nàng phát hiện ra chủ nhân của ánh mắt đó
Vì thế, nàng mang một chút nghi hoặc nhìn về chủ nhân ánh mắt - Trịnh Thế Nghiêm.
Lúc này nàng mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Trịnh Thế Nghiêm, đúng vậy, vừa rồi ở trước quân doanh, lòng nàng vẫn luôn nhớ mong Mạc Vân Thiên cho nên khi Dung Phong giới thiệu Trịnh Thế Nghiêm, nàng chỉ thoáng liếc nhìn Trịnh Thế Nghiêm một cái, chào hỏi theo lễ xong, một lòng chỉ nghĩ mau mau chạy đi gặp Mạc Vân Thiên, cho nên cũng không có thực3sự chú ý đến Trịnh Thế Nghiêm
Hiện giờ liếc mắt một cái như vậy, nàng mới nhìn rõ bề ngoài của Trịnh Thế Nghiêm, chỉ thấy Trịnh Thế Nghiêm cao trên một mét tám, tuy rằng khá gầy gò nhưng không thể khiến người ta liên tưởng đến hai từ “nhỏ yếu” này
cả người của hắn đều đang tản ra khí thế vương giả
Người này không phải kẻ tầm thường, một ngày nào đó, hắn sẽ lao ra khỏi bùn lầy mà một bước lên mây! Mà qua ánh mắt kiến nghị kia và cặp mắt sáng ngời có thần ấy, Tử La lại lần nữa khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Nhớ lại những tính toán của Mạc Vân Thiên mà Dung Phong đã nói với nàng, hiện tại lại chính mắt nhìn thấy Trịnh Thế Nghiêm, trong lòng nàng lại đột nhiên an tâm hơn.
Giờ phút này, nàng bắt đầu cảm thấy trong trận loạn lạc của triều đình Đại Tề này, Mạc Vân Thiên chọn nâng đỡ Trịnh Thế Nghiêm bước lên vị trí trên cao kia quả là một quyết định sáng suốt
Những suy nghĩ này cũng xoay chuyển rất nhanh trong lòng Tử La, ngay sau khi Trịnh Thế Nghiêm phát hiện nàng đang nhìn mình, hắn liền khẽ gật đầu một cái, nàng cũng kịp thời phản ứng khẽ cười với Trịnh Thế Nghiêm, sau đó liền tiếp tục bước đi
Mà Trịnh Thế Nghiêm vừa nhìn thấy nụ cười của Tử La lại ngẩn ra một chút mới phục hồi lại tinh thần, giờ phút này hắn mới phát hiện Tử La có một đôi mắt sáng ngời, trong suốt, làm cho người ta liên tưởng đến mặt hồ yên tĩnh, sóng gợn lăn tăn dưới ánh mặt trời rực rỡ, khiến lòng người sinh ra một năng lượng bình thản và ấm áp.
Sau một lúc thất thần, giờ phút này trong lòng hắn lại càng thêm kiên định với lời hứa hẹn của hắn dành cho Mạc Vân Thiên, chờ thiên hạ thái bình, hắn sẽ giúp Mạc Vân Thiên nghênh đón Tử La - món bảo vật quý giá nhất trên cõi đời này của Mạc Vân Thiên, cũng đồng thời là một cô gái tốt đẹp nhất trên cõi đời này về làm vợ.
Nếu cả đời này, hắn cũng không có thể có được phần tình cảm chân thành muốn bảo vệ lẫn nhau như Tử La và Mạc Vân Thiên, vậy thì hãy để cho hắn làm người bảo vệ mối tình cảm tốt đẹp này đi, có lẽ đây cũng là một kiểu theo đuổi hạnh phúc khác...
Nghĩ đến Mạc Vân Thiên vẫn còn hôn mê, nghĩ đến tình thể trước mắt ở cửa khẩu, đôi mắt Trịnh Thế Nghiêm càng thêm kiên định
Nửa tiếng sau, đoàn người cuối cùng cũng đã đi tới trước lều của Mạc Vân Thiên, chỉ thấy nơi này có rất nhiều binh lính canh gác, sau khi cứ mười bước là gặp một trạm có tướng sĩ gác thì cuối cùng huynh muội Tử La cũng đã vào tới trong lều trường.
Mạc Tam, Mạc Tứ canh giữ ở cửa hai bên nhìn thấy Tử La mặc trang phục đàn ông đi ở phía trước ngay lập tức đều ngẩn ra, sau đó kẻ lỗ mãng như Mạc Tam lại nhận ra Tử La trước cả Mạc Tử
Vì thế, người đàn ông thô kệch mạnh mẽ như một con gấu này vừa nhìn thấy Tử La lại kích động đến mức rơi nước mắt, tiến lên liền túm lấy tay Tử La rồi kéo đến bên mép giường của Mạc Vân Thiên, vừa đi vừa cực kỳ gấp gáp mà nói với Tử La: “Tam tiểu thư, cô mau cứu chủ nhân của chúng tôi đi!”
Khi Mạc Tứ định thần lại, Mạc Tam đã kéo Tử La đến bên giường của Mạc Vân Thiên
Mạc Nhị thúc đang canh giữ bên giường Mạc Vân Thiên vừa thấy vậy lập tức liền biết thân phận của Tử La, vì thế ông cũng vội vàng nhường chỗ của mình cho Tử La.
Cả chặng đường bất an và lo âu, khi vừa nhìn thấy Mạc Vân Thiên, nước mắt của Tử La không kìm được mà rơi xuống, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Người có thể luôn luôn cho nàng cảm giác không muốn xa rời, có thể khiến nàng cảm thấy an tâm, không ngờ lúc này lại im lặng mà nằm đó, nếu như không có hơi thở mỏng manh kia, thậm chí nàng còn không thể cảm nhận được | hô hấp của hắn, biết hắn còn sống, biết hắn vẫn còn tồn tại.
Nhìn thấy ngũ quan của Mạc Vân Thiên so với lần cuối cùng bọn họ gặp nhau còn lạnh lùng cứng rắn hơn, khuôn mặt gầy gò hơn, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và đôi môi khô khốc của hắn, nước mắt của Tử La rơi càng nhiều hơn.
Vừa rồi nàng vốn đang nghĩ trước khi Mạc Nhị thúc, Mạc Tam chú ý tới nàng, còn có Mạc Tứ và Trịnh Thế Nghiêm, Dung Phong, Tử Thụ trước khi chạy tới sẽ lau đi nước mắt để giấu chuyện mình vừa khóc, nhưng sau khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Mạc Vân Thiên, nàng lại không thể che giấu nước mắt của mình nữa.
Nếu không phải ở đây còn có những người khác nữa, thì có lẽ lúc này nàng đã không nhịn được nằm úp sấp lên người Mạc Vân Thiên mà khóc rống một trận rồi.
Nhìn thấy Mạc Vân Thiên lúc này đang im lặng nằm ở trên giường, mạng sống dần suy yếu, Tử La không tài nào có thể liên tưởng đến người này chính là “Đại ca ca”, “Mạc đại ca” ngày xưa trong rừng hoa đào, trong hội đèn lồng óng ánh đầy màu sắc, trong cái đêm ly biệt luôn thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng, vô cùng nuông chiều nàng, cao lớn và tràn đầy sức sống ấy.
Tử La không kìm lòng được mà ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo lấy tay Mạc Vân Thiên đang đặt ở bên ngoài chăn dán lên mặt mình, sau đó lại nhìn đến khuôn mặt gầy gò của Mạc Vân Thiên, nước mắt của nàng rơi càng nhiều hơn, lúc này Tử La đã hoàn toàn quên trong phòng còn có người khác.
Giờ phút này, nàng có vô số lời muốn nói với Mạc Vân Thiên, nhưng một câu cũng nghẹn ngào, không nói nên lời
“Tam tiểu thư!” Mạc Nhị thúc nhìn thấy Tử La đau lòng khổ sở như thế, cuối cùng mới không nhịn được gọi một tiếng.
Mà lúc này, đoàn người Mạc Tử, Trịnh Thế Nghiêm, Dung Phong, Tử Thụ phía sau cũng chạy tới trước giường rồi
Tử La nghe thấy tiếng của Mạc Nhị thúc, lại nhìn thấy nhóm Mạc Tứ và Trịnh Thế Nghiêm đi tới bên cạnh giường, cuối cùng nàng cũng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Mạc Nhị thúc vừa nói chuyện với nàng.
“Tam tiểu thư, đây là Mạc Nhị thúc!” Mạc Tam nhanh chóng giới thiệu với Tử La.
Trước đó, Tử La đã biết thân phận của Mạc Nhị thúc, biết ông không chỉ là trưởng bối của Mạc Vân Thiên mà còn là thầy thuốc riêng của hắn nữa, vì thế nàng liền nhanh chóng lau nước mắt, đứng lên hành lễ chào hỏi Mạc Nhị thúc và nói: “A La xin chào Mạc Nhị thúc!” Mạc Nhị thúc nhìn thấy người trong lòng của thiếu chủ nhà mình - Tử La - thiếu phu nhân tương lai trong lòng bọn họ, ông nào dám nhận lễ chào của Tử La, vì thế nhanh chóng tránh né, “Tam tiểu thư khách khí rồi!” “Tình huống của Mạc đại ca bây giờ thế nào?” Tử La hỏi Mạc Nhị thúc.
Nghe vậy, Trịnh Thế Nghiêm và nhóm người Dung Phong vừa tới nơi cũng phụ họa theo, quan tâm thăm hỏi tình hình của Mạc Vân Thiên
“Mạc Nhị thúc, Hầu gia bây giờ thế nào rồi?” Trịnh Thế Nghiêm hỏi
“Đúng đấy, Nhị thúc, tình hình của gia có đỡ hơn chút nào chưa? Dù biết rõ tình hình của Mạc Vân Thiên không thể có chuyển biến tốt nhưng Mạc Nhất vẫn sốt ruột hỏi, mà Dung Phong đứng phía sau thấy vậy cũng vội vàng hỏi
Nhất thời, mọi người trong phòng đều thay nhau hỏi Mạc Nhị thúc về tình hình của Mạc Vân Thiên, làm Mạc Nhị thúc không biết nên trả lời đi trước mới tốt
Ông suy nghĩ một lúc rồi mới nói về tình trạng của Mạc Vân Thiên cho mọi người ở đây biết
Nghe thấy tin Mạc Vân Thiên vẫn không có gì khởi sắc, đám người Trịnh Thế Nghiêm đều im lặng.