Điền Viên Cẩm Tú





Nói tới đây, Mạc Nhị thúc nhìn chén thuốc trong tay Tử La rồi thở dài một tiếng, nói tiếp: “Tôi cùng với Tiểu Nhị, còn có các vị thầy thuốc khác đã suy nghĩ hết mọi phương pháp để chữa trị cho thiếu chủ nhưng trước mắt vẫn không có tiến triển gì lớn cả.”

Nói xong Mạc Nhị thúc lại thở dài thêm một tiếng, lúc này ông chỉ có thể theo đúng sự thật báo cáo lại tình trạng thực tại của Mạc Vân Thiên cho Tử La nghe

Tử La nghe Mạc Nhị thúc nói thuốc mà bọn họ cho Mạc Vân Thiên dùng chỉ có thể tạm thời làm giảm đi chứ không thể nào giải trừ hết3độc tố bên trong cơ thể hắn được, tạm thời họ vẫn chưa tìm ra được cách nào để điều trị cho Mạc Vân Thiên, nàng lại càng thêm lo lắng hơn

“Tam tiểu thư, cô hãy cố gắng nhớ lại xem cô đã từng gặp qua loại độc mà thiếu chủ trúng phải ở đâu được không? Nếu như cô nhớ ra, hãy gọi người đến nói cho tôi biết một tiếng, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau bàn bạc xem phải làm cách nào để giải độc cho thiếu chủ.”

Sau đó, Mạc Nhị thúc lại để cho Tử La suy nghĩ lại xem nàng đã từng gặp qua loại độc này ở đâu, rõ ràng bây giờ ông1vẫn còn gửi gắm vào Tử La, hy vọng nàng có thể giúp Mạc Vân Thiên có tiến triển tốt lên

Ông vẫn không ngừng truy hỏi chuyện này cũng là chuyện bình thường, bởi vì một vài thầy thuốc có tiếng đã cùng nhau trao đổi, nghiên cứu hồi lâu mà vẫn khoanh tay chịu thua loại độc mà Mạc Vân Thiên đang trúng phải, cho nên ông không thể không đặt hy vọng nhỏ bé lên người Tử La

“Được, Nhị thúc cứ yên tâm, A La nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu Mạc đại ca.” Nghe vậy, Tử La cũng nghiêm túc gật đầu đáp ứng

“Thế thì quá tốt rồi, vậy thuộc hạ xin lui xuống trước,6nhân lúc thuốc còn nóng, Tam tiểu thư hãy cho thiếu chủ uống đi, nhiệt độ bây giờ đã vừa phải rồi đó.” Mặc dù trong lòng Mạc Nhị thúc không mang theo quá nhiều hy vọng nhưng khi nghe thấy Tử La đáp ứng mình thì vẫn cảm thấy nhiều thêm mấy phần chờ mong, vừa thấy nhiệt độ thuốc cũng vừa phải liền cáo từ, để cho Tử La đút thuốc cho Mạc Vân Thiên


Sau khi Mạc Nhị thúc đã đi, Tử La thấy nhiệt độ thuốc đúng là vừa phải rồi, cho nên liền bắt đầu tỉ mỉ đút cho Mạc Vân Thiên

Mà Mạc Vân Thiên mặc dù ý thức không rõ ràng nhưng vẫn vô cùng phối4hợp giống như lúc trước uống linh tuyền vậy, không bao lâu Tử La đã đút hắn uống xong một chén thuốc rồi.

Tử La mới vừa cho Mạc Vân Thiên uống thuốc xong, Mạc Tam đang đứng bên ngoài lều lên tiếng chào hỏi, sau khi được cho phép mới tiến vào, “Tam tiểu thư, gia uống thuốc chưa?”

“Rồi, huynh bưng chén ra ngoài đi!” Tử La nghe vậy gật đầu nhìn về phía chén thuốc đang đặt trên bàn cạnh mép giường.

“Vâng, Tam tiểu thư!” Mạc Tam cầm lấy chén thuốc trên bàn, sau đó lại nói tiếp với Tử La: Tam tiểu thư, một lát nữa tôi sẽ cho người mang cơm tối tới cho cô, vừa rồi tôi3cũng đã cho người chuẩn bị một cái lều vải cho Tam tiểu thư,

ngay bên cạnh lều của thiếu chủ, sau khi ăn xong cô có thể qua bên đó rửa mặt chải đầu, rồi nghỉ ngơi một giấc lấy lại sức khỏe.”

“Được, cảm ơn Mạc Tam đại ca!” Mạc Tam nghe thấy lời cảm ơn của Tử La liền hì hì cười ngây ngô một tiếng, khoát tay lia lịa nói là không dám nhận, tiếp đó suy nghĩ một lúc mới lại dặn dò: “Thuộc hạ và Tiểu Tứ canh gác ở bên ngoài, nếu như có chuyện gì Tam tiểu thư cứ gọi chúng tôi một tiếng là được.” Thấy Tử La gật đầu tỏ vẻ đã biết, Mạc Tam thấy Mạc Vân Thiên vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, không cần nghĩ cũng biết tình trạng của hắn vẫn chưa khá hơn nên chỉ âu lo nhìn Mạc Vân Thiên một cái sau đó liền quyến luyến không rời cáo từ đi ra ngoài

Sau khi Mạc Tam rời khỏi không lâu, quả nhiên liền dẫn theo một tiểu binh khoảng mười bảy mười tám tuổi mang thức ăn tới cho Tử La.

Chờ tiểu binh nọ bày hết thức ăn trong hộp đựng đồ ăn lên bàn, Mạc Tam hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Tam tiểu thư, trong quân sơ sài, bây giờ cô cứ ăn tạm những thứ này đi, ngày mai thuộc hạ lại cho người tìm đồ ăn ngon mang đến cho cô.”

Tử La nhìn cháo trắng cùng với màn thầu trên bàn, còn có năm, sáu loại thức ăn kèm, trong đó còn có hai món mặn, nghĩ đến mặc dù những món ăn này cũng không được coi là phong phú, đẹp mắt, nhưng đối với tình hình biên ải đang thiếu thốn vật tư và lương thảo hiện giờ mà nói thì đã là bữa cơm tốt nhất rồi.


Nghĩ đến bọn Mạc Tam đã cố gắng hết sức chuẩn bị đồ ăn ngon cho mình, mà nàng cũng không phải là một người kén ăn, cho nên cũng không muốn khiến bọn họ phải hao tâm tổn trí, phá lệ vì mình, “Mấy món này đã rất khá rồi, không cần phải làm phiền mọi người phải tốn công tốn sức đi làm những thứ khác đâu.”

“Không phiền, không phiền! Vậy Tam tiểu thư cứ từ từ dùng, thuộc hạ ra ngoài trước!” Mạc Tam vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt dường như lại đỏ hơn, cũng không biết cậu ta có nhớ lời Tử La vừa mới nói không nữa, chỉ thấy nói xong liền cùng tiểu binh đi ra ngoài lều rồi

Tử La cũng không có tâm sức đi quan tâm đến chuyện này, lúc này nàng thật sự đã đói lắm rồi, nghĩ rằng nếu muốn chăm sóc Mạc Vân Thiên thật tốt thì chính bản thân cũng cần phải có sức khỏe, nàng phải ăn thật nhiều cơm mới có tinh lực và thể lực, vì vậy lập tức ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.

Ăn cơm xong, Tử La cảm thấy đúng là có sức sống hơn nhiều, liền gọi Mạc Tam vào thu dọn chén đũa, sau đó lại nghiêm túc ngồi xuống mép giường tiếp tục lải nhải nói không ngừng với Mạc Vân Thiên, giống như là Mạc Vân Thiên vẫn luôn đang nghe nàng nói vậy.

Một lúc sau, nàng lại cho Mạc Vân Thiên uống nước linh tuyền, thấy sau khi uống xong sắc mặt của Mạc Vân Thiên dường như đã khá hơn nhiều, tâm tình của nàng cũng thả lỏng theo.

Tiếp theo, nàng bèn bắt đầu tập trung tinh thần nhớ lại xem mình đã từng thấy qua loại mạch tượng và triệu chứng giống như của Mạc Vân Thiên vào lúc nào

Đáng thất vọng là nàng vẫn không có thu hoạch thêm được gì cả, lại nghĩ tới nếu như lại một ngày trôi qua mà vẫn không tìm ra biện pháp cứu chữa, thì sẽ càng cách thời điểm mà Mạc Nhị thúc nói Mạc Vân Thiên không thể sống được thêm một ngày nữa, lòng nàng lại căng thẳng.

Màn đêm buông xuống, Mạc Nhị thúc lại tới bắt mạch cho Mạc Vân Thiên, lần này còn có Mạc Nhị cùng với Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhất, Dung Phong, Tử Thụ cũng đi theo qua.

Lúc giúp Mạc Vân Thiên bắt mạch, trong lòng Mạc Nhị thúc cũng không có ôm hy vọng Mạc Vân Thiên sẽ có chuyển biến tốt lên, nhưng ông lại kinh ngạc phát hiện tình trạng hiện giờ so với lần trước đã khá hơn nhiều rồi

Vì vậy, sắc mặt ông lộ ra vẻ kích động!


Mạc Nhất đứng gần Mạc Nhị thúc nhất cho nên là người đầu tiên phát hiện ra sắc mặt của Mạc Nhị thúc khác thường, khi thấy ông đã bắt xong mạch liền sốt ruột hỏi, “Nhị thúc, tình trạng của gia như thế nào?”

Mạc Nhị thúc cũng không gấp gáp trả lời cho Mạc Nhất, lại xoay người nói với Mạc Nhị đứng một bên: “Tiểu Nhị, con cũng tới xem thử một chút đi!”

Lúc này, Mạc Nhị thúc vẫn không dám chắc chắn liệu phán đoán của mình có ra sai lầm gì không, dẫu sao từ khi Mạc Vân Thiên trúng độc tới nay thì đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy được tình trạng của hắn có chuyển biến tốt.

Mọi người vừa thấy phản ứng này của Mạc Nhị thúc liền cảm thấy không hiểu gì cả, không biết tình hình của Mạc Vân Thiên là tốt hay xấu, vì vậy cũng thúc giục Mạc Nhị đi qua bắt mạch cho Mạc Vân Thiên

“Tiểu Nhị, tình hình của thiếu chủ có phải có chuyển biến tốt hơn rồi không?” Mạc Nhị mới vừa bắt mạch, Mạc Nhị thúc đã đi tới bên cạnh vội vàng hỏi

Tử La và Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhất, Tử Thụ còn có Mạc Tam, Mạc Tứ mới đi vào lúc sau, vừa nghe thấy vậy sắc mặt ai nấy cũng đều kinh ngạc và vui mừng

Mạc Tam vô cùng kích động, chưa kịp đợi Mạc Nhị trả lời liền hỏi: “Tiểu Nhị, nhị thúc nói có thật không?” Mọi người nghe vậy liền đồng loạt nhìn về phía Mạc Nhị và Mạc Nhị, vô cùng hồi hộp chờ nghe câu trả lời của bọn họ

“Tình trạng của gia thật sự đã khá hơn sáng nay nhiều, với tình hình hiện tại mà nói thì chúng ta còn có thể có thêm ba ngày để tìm ra cách giải độc.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Mạc Nhị, sau khi chắc chắn rằng bệnh tình của Mạc Vân Thiên thật sự có chuyển biến tốt, mọi người đang có mặt trong phòng đều vô cùng vui mừng

Từ lúc trúng độc đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bệnh tình của Mạc Vân Thiên khả quan, vì vậy tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Thế Nghiêm đều cực kỳ kích động

Gần đây, y thuật của Mạc Nhị đã cao hơn Mạc Nhị thúc hẳn một cấp bậc, đúng với câu trò giỏi hơn thầy, cho nên tất cả mọi người đều rất tin tưởng lời hắn nói


Lúc này, mọi người lại có thêm mấy phần tin tưởng với việc có thể chữa khỏi cho Mạc Vân Thiên.

Mà sau khi thấy có hy vọng, hai người Mạc Nhị thúc và Mạc Nhị càng được thêm khích lệ, lòng tin có thể chữa khỏi cho Mạc Vân Thiên lại càng tăng lên.

“Quá tốt, quá tốt, gia có thể được cứu rồi!” Mạc Tam nghe vậy liền vui mừng đến thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên

Mà Trịnh Thế Nghiêm đứng ở một bên vừa nghe thấy bệnh tình của Mạc Vân Thiên có cơ hội chuyển biến, mặc dù còn chưa thể chắc chắn có thể cứu được hay không nhưng hắn lại giống như mới vừa được cho uống một viên thuốc an thần vậy

Không biết tại sao, từ khi nhìn thấy Tử La, hắn đã cảm thấy lần này Mạc Vân Thiên nhất định có thể khổ tận cam lai, mặc dù hắn cũng không biết lòng tin này xuất phát từ nơi nào nhưng trong hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nó.

Nghĩ đến chuyện cửa khẩu Quảng Yên không thể một ngày không có người lãnh đạo, cho nên hắn quyết định ngày mai phải quay về, vừa nghĩ đến đây hắn liền quay sang dặn dò Mạc Nhị thúc cùng với mấy người Mạc Nhất: “Vậy chuyện của Hầu gia liền kính nhờ Mạc Nhị thúc và các huynh chăm sóc

Cửa khẩu Quảng Yên bên kia không thể để không, cho nên ngày mai tôi phải quay trở về, về sau mong rằng Mạc Nhất các huynh sẽ chú ý nhiều hơn, đặc biệt là nhất định phải từng giây từng phút lưu ý tới bên phía Hà Bình, tuyệt đối không thể xem thường.” “Được, Trịnh tướng quân cứ việc yên tâm, cứ giao thiếu chủ cho chúng tôi đi!” Vừa nghe thấy vậy, Mạc Nhị thúc liền vội vàng gật đầu đáp ứng, dù cho Trịnh Thế Nghiêm không nhắc tới thì bọn họ cũng sẽ tận tâm tận lực tìm cách cứu chữa cho Mạc Vân Thiên.

Mà Mạc Nhất vừa nghe thấy lời phó thác của Trịnh Thế Nghiêm cũng lập tức gật đầu theo Mạc Nhị thúc, đồng thời cũng bày tỏ hắn nhất định sẽ cùng Mạc Tam, Mạc Tứ và đám người Dung Phong cùng nhau phòng thủ ở hậu phương.

Sau khi thấy Mạc Nhị thúc và mấy người Mạc Nhất đã đáp ứng, Trịnh Thế Nghiêm bèn nhìn về phía Tử La

Thấy trang phục trên người Tử La vẫn là bộ mặc lúc sáng thì hắn biết cả buổi chiều này nàng vẫn luôn ở bên cạnh săn sóc Mạc Vân Thiên, trong lòng hắn càng thêm tán thưởng phần tình nghĩa này của nàng, cũng càng thêm hâm mộ Mạc Vân Thiên có thể gặp được một người như Tử La.

Vì vậy, hắn suy nghĩ một chút liền nói với Tử La: “Tam tiểu thư, trong khoảng thời gian này cũng may mắn có cô săn sóc cho Hầu gia!”

“Đây là chuyện A La phải làm, Trịnh tướng quân đừng nên khách sáo! Trịnh tướng quân cũng cần phải bảo trọng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận