Điền Viên Cẩm Tú



""/

""/ Trước đó nàng đã giúp Mạc Vân Thiên bắt mạch, biết thuốc trì hoãn độc tính mà nàng điều chế thật sự đã có hiệu quả, cho nên Mạc Vân Thiên ắt hẳn có thể chờ đến khi mấy người Mạc Nhị thúc lấy dược thảo về rồi chế tạo ra thuốc giải cho hắn rồi

Bây giờ nghe Mạc Nhị trả lời một cách quả quyết như vậy, Tử La liền biết phán đoán trước đây của nàng không sai.

“Quá tốt rồi, A La biết Mạc đại ca sẽ không có chuyện gì mà!” Nghe lời này của Mạc Nhị, lại nhìn về phía Mạc Vân Thiên, nước mắt của Tử La thiếu chút nữa đã rơi xuống

Vào giờ phút này, sự im lặng đã chiến thắng, mặc dù Tử La không nói gì với hắn nhưng Mạc Vân Thiên vẫn có thể nhìn3ra bên trong đôi mắt của Tử La có chứa đựng tình cảm dành cho mình

Thì ra Tử La cũng thích mình! Sau khi nhận ra được điều này, trong lòng Mạc Vân Thiên nhất thời có đủ loại tư vị khác nhau

Hắn vui mừng vì hắn yêu Tử La mà đồng thời trái tim của Tử La cũng hướng về hắn

Lưỡng tính tương duyệt, đây là điều mà hắn hy vọng nhất từ khi phát hiện ra bản thân có tình cảm với Tử La!

Mà bây giờ, điều luôn trông đợi đã trở thành sự thật, lòng hắn sinh ra sự hạnh phúc tràn đầy, nỗi lòng ngập tràn niềm vui sướng và mừng rỡ, cảm thấy từ trước cho tới bây giờ hắn chưa từng được vui vẻ và hạnh phúc như lúc này.

Nhưng mà, lại nghĩ đến tình hình hiện tại,1hắn lại lo lắng mình không thể cho Tử La hạnh phúc giống như trong mong muốn

Nếu như kết quả cuối cùng là hai người không thể tiến tới với nhau, nếu như hắn không thể cho nàng hạnh phúc nên có, vậy thì hắn hy vọng từ trước đến nay nàng chưa từng có tình cảm với mình, Bởi vì nếu không có tình cảm sẽ không cảm thấy đau khổ khi mất đi hắn, không có tình cảm thì nàng sẽ không có một chút áp lực nào khi nói yêu đương với những người đàn ông khác

Cho nên, khi hắn biết bản thân đã rơi vào trong tâm bão của triều đình, mà ngay cả chính mình cũng không cách nào giữ được mình nữa, hắn liền cố ý xa cách nàng.

Không phải là không thương, mà là đã yêu đến6tận cùng, không thể chấp nhận nàng bị bất kỳ loại thương tổn nào.

Nếu như tình yêu của hắn sẽ mang đến đau thương và dằn vặt, vậy thì hắn thà rằng cho tới bây giờ nàng cũng không biết tình cảm của hắn

Bởi vì chỉ có không biết thì nàng mới có thể không gặp chút áp lực nào khi nói chuyện yêu đương với người thích hợp sau này

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là một năm kia ở trong hang động thấy được sự thương tiếc từ trong đôi mắt mà nàng dành cho hắn, thấy được ánh mắt khi cười của nàng còn sáng chói hơn pháo hoa trên trời, hắn tức khắc đã có một chấp niệm, đó chính là mong muốn nàng có được một đời bình an, vĩnh viễn luôn vô tư vui4vẻ, không có chuyện phải lo lắng, vĩnh viễn đều không bị thế gian này làm ô nhiễm, vẫn luôn mong muốn giữ gìn sự tốt đẹp nhất của nàng

Về sau, chấp niệm này dần dần bén rễ, nảy mầm, dần dần trưởng thành thành một gốc đại thụ cao chọc trời.

Mà bây giờ, có lẽ nàng đã thích hắn! Sau khi bị hắn tránh né, nàng vẫn dành tình cảm cho hắn!

Đối với kết quả này, trong lòng của hắn cực kỳ mâu thuẫn, cũng không biết hắn nên vui mừng hay là đau khổ đây.

Nhưng mà lúc này, dường như hắn lại cảm nhận rõ ràng được một sự vui sướng từ sâu tận đáy lòng, mặc dù rất mong manh thôi nhưng lại vô cùng rõ nét.

Trong cuộc tranh đấu triều đình này, không ai biết được kết quả cuối cùng,3dựa vào cái gì mà lại cảm thấy bản thân sẽ thất bại chứ? Ngay cả một tiểu cô nương như Tử La cũng có can đảm ngàn dặm xa xôi chạy tới biến thành tìm hắn, vậy tại sao hắn lại không có dũng khí đi đối mặt với trận phong ba này? Huống hồ, đối với trận chiến này hắn rất có lòng tin, hắn cũng đã chuẩn bị kế hoạch, phương hướng tiến hành rõ ràng rồi

Chốc lát sau, trong lòng Mạc Vân Thiên sáng tỏ thông suốt hơn, ánh mắt khi nhìn về phía Tử La liền tràn đầy tình cảm nồng đậm, sâu sắc không thấy đáy.

Khi nhìn đến ánh mắt Mạc Vân Thiên đang nhìn mình, Tử La cảm nhận rõ ràng bên trong đó tràn ngập tình yêu

Nhất thời, nàng ngây người

Sau đó, trong lòng nàng dâng lên cảm xúc vui sướng

Sau khi hiểu rõ ý tứ trong đôi mắt của Mạc Vân Thiên, Tử La không nhịn được mà đỏ mặt tới mang tai, nhưng một câu cũng không thể nói ra, đồng thời cũng không biết phải làm sao để đáp lại hắn.

Cũng may, lúc này đám người Mạc Tam thúc, Mạc Tử, còn có Dung Phong, Tử Thụ đều đồng loạt chạy tới, cũng không hề biết Tử La đang bối rối lúng ta lúng túng

“Thiếu chủ..” Dưới cái nhìn trân trân đến mức không nói nên lời của mọi người, vậy mà Mạc Tam thúc vừa mới vào cửa đã chạy như bay tới bên cạnh Mạc Vân Thiên, sau đó gào lên một tiếng rồi muốn nhào lên người Mạc Vân Thiên.

Những người tiến vào sau, vừa nhìn thấy cảnh này, trái tim đều vọt lên, mọi người thiếu chút nữa đã kinh sợ hô lên thành tiếng rồi

Mà ngay lúc đó, Mạc Nhị đột nhiên đứng chắn trước người Mạc Vân Thiên, ngăn cản Mạc Tam thúc không cho ông nhào lên người Mạc Vân Thiên

Mọi người vừa thấy vậy, rốt cuộc cũng đã có thể an tâm.

“Thiểu chủ, cuối cùng ngài cũng đã tỉnh lại!” Mạc Tam thúc chưa đợi mọi người kịp phản ứng liền lại gào lên, nếu như không phải có Mạc Nhị vẫn luôn cảnh giác thì nhất định ông đã nhào lên người Mạc Vân Thiên gào khóc thật to rồi.

Mạc Tam thúc nói xong thì nước mắt nước mũi ròng ròng muốn đi tới kéo lấy Mạc Vân Thiên.

Thấy vậy, cả khuôn mặt Mạc Vân Thiên liền đen lại!

Vốn dĩ nhìn thấy Mạc Tam thúc quan tâm đến mình mà ông ta cũng coi như là trưởng bối của mình cho nên Mạc Vân Thiên quyết định phải nhìn một chút.

Nhưng Mạc Tam thúc lại làm như vậy, rồi lại thấy thấy ánh mắt Tử La bắn về phía mình mang theo ý cười nồng đậm, cuối cùng Mạc Vân Thiên mới cảm thấy vẫn nên “trở mặt”: “Tam thúc, bổn Hẩu gia vẫn khỏe.” Ông gào khóc cái rắm!

Dĩ nhiên, câu phía sau này, chắc chắn Trần Bắc Hầu gia Mạc Đại tướng quân nổi tiếng với khuôn mặt liệt của chúng ta sẽ không nói ra.

“Ach...”

Nghe thấy Mạc Vân Thiên đáp lời mình, cũng cảm nhận được nhiệt độ trong lều trại rõ ràng đang từ từ giảm xuống, Mạc Tam thúc cuối cùng cũng đã phát hiện ra sự khác thường liền ngừng lại

Ông lại nhìn thấy ánh mắt không hề che giấu của mọi người như đang cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn về phía mình, còn có băng sương trên mặt Mạc Vân Thiên, rốt cuộc ông mới nhận ra được hình như vừa rồi mình đã quá kích động

Vì vậy, Mạc Tam thúc âm thầm giật mình một cái, dưới sự chết lặng của mọi người, ông lập tức tránh ra khỏi vòng tay của Mạc Nhị, hoàn toàn yên tĩnh lại

Mà vào giờ khắc này, tất cả mọi người đang có mặt trong lều trại cũng đều vô cùng an tĩnh, không nói lời nào, giống như là dù chỉ một cây kim rơi xuống cũng đều có thể nghe thấy được.

“Khụ...”

Cuối cùng tiếng ho khan của Mạc Tứ đã chấm dứt sự an tỉnh ngắn ngủi bên trong lều trại, cũng giải vây được cho Mạc Tam thúc

“Gia, bây giờ ngài cảm thấy thế nào rồi?” Tiếp đó, Mạc Tứ dứt khoát đã làm người tốt thì phải làm cho đến cùng, đánh trống lảng hỏi Mạc Vân Thiên

“Ừ, đã tốt hơn nhiều!” Câu trả lời của Mạc Vân Thiên vẫn ngắn gọn như thường lệ, có lẽ nếu như không phải Tử La vẫn còn ở đây lại sợ hù dọa đến nàng, e rằng Mạc Vân Thiên sẽ trả lời càng ngắn gọn hơn nữa, hoặc là không thèm lên tiếng luôn chẳng hạn.

Tử La thấy bộ dáng chịu thua của Mạc Vân Thiên liền cười trộm trong lòng.

A a, nàng không thể nghĩ rằng Mạc Tam thúc thoạt nhìn thì cao lớn thô kệch nhưng lại không đúng đắn như vậy! Tựa như là biết được suy nghĩ của Tử La, Mạc Vân Thiên quay lại nhìn nàng.

Nhất thời, Tử La không biết Mạc Vân Thiên có biết ý nghĩ trong lòng mình không

Thấy ánh mắt của hắn bắn tới, vì vậy sắc mặt của Tử La lập tức cứng lại

Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, Tử La không cảm thấy sợ nữa, trên mặt cũng không còn một chút vẻ lúng túng nào, nếu có thì chính là một nụ cười sau cùng với ánh mặt thích thú mà ngắm nhìn hắn.

Dĩ nhiên Mạc Vân Thiên cũng thấy được sự thay đổi của Tử La, sao mà không biết nàng đang suy nghĩ cái gì chứ? Vì vậy, Mạc Vân Thiên không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt “muốn giết người” nhìn về phía Mạc Tam thúc

Lúc này, Mạc Tam thúc vậy mà biết khôn ngoan hơn, lập tức nhảy qua một bên, sau đó mới cảm thấy bản thân như vừa mới thoát khỏi nguy hiểm.

Mà hành động nhất kinh nhất sao này của Mạc tam thúc một lần nữa khiến cho ánh mắt của mọi người trong lều trại lại rơi vào trên người õng

(*) Nhất kinh nhất sạt chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi

Vì vậy, Mạc tam thúc lại cảm thấy mới vừa rồi hình như bản thân đã phản ứng thái quá

Nhất thời, biểu cảm trên mặt ông cực kỳ phong phú, có lúng túng, có ngượng ngùng, có..

ừm, còn có ai oán...

Thấy bầu không khí trong lều lại yên tĩnh lại, lúc này Mạc Nhị cảm thấy hắn nên làm cái gì đó, nếu không cứ giữ tình cảnh mắt lớn trừng mắt nhỏ này quả thực hơi chút lúng túng, còn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Mạc Vân Thiên nữa.

Vì vậy, Mạc Nhị lại giải thích thêm một lần nữa tình trạng sức khỏe của Mạc Vân Thiên với đám người Mạc Tam thúc tới sau

Vừa nghe thấy độc trong người Mạc Vân Thiên thật sự tạm thời đã được áp chế, Mạc Tam thúc, Mạc Tử, Dung Phong và Tử Thụ cũng lập tức yên tâm hơn.

“Tam tiểu thư, có phải chỉ cần chờ mấy người Mạc Nhị thúc thu thập được dược thảo ở thành Thiên Hồ về, sau đó tiến hành điều chế thuốc giải cho gia thì độc trong người gia đã có thể hoàn toàn được giải rồi, đúng không?” Mạc Tử vừa nghe thấy vậy thì nhìn về phía Tử La một lần nữa mà hỏi, cũng muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ Tử La.

“Ừ, đúng vậy

Hiện giờ độc trong người Mạc đại ca đã tạm thời bị đè áp lại, chỉ cần trong khoảng thời gian này Mạc đại ca không đánh nhau với người khác thì nó sẽ không tái phát nữa.” Tử La nghe vậy gật đầu rồi mới khẳng định nói.

Nhận được câu trả lời khẳng định từ Tử La, rốt cuộc Mạc Tứ đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Nhưng ngay tức khắc, hắn lại nghĩ tới tính tình của Mạc Vân Thiên, bây giờ liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô đang tấn công thành, nhất định Mạc Vân Thiên sẽ tự mình đi ra đốc thúc cuộc chiến, như vậy rất có thể sẽ phải đánh nhau với quân địch.

Vừa nghĩ tới đây, trái tim của Mạc Nhị lại vọt lên.

Tiếp đó, hắn lại chú ý đến tình cảm thắm thiết trong mắt Tử La khi nhìn về phía Mạc Vân Thiên, lập tức liền giật mình.

Không sai, hắn có thể nhờ Tử La khuyên Mạc Vân Thiên, khẳng định sẽ có tác dụng hơn nhiều so với mấy người bọn họ.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng chuyện này, Mạc Nhị liền tỉnh bơ che giấu lo lắng vừa rồi của mình, cảm thấy mình sẽ nói chuyện này với Tử La sau.

Sợ Mạc Vân Thiên sau khi lấy lại phản ứng sẽ hỏi tới tình hình trong quân doanh, lại chú ý tới vẻ mặt mỏi mệt của Mạc Vân Thiên, Mạc Nhị liền vội vàng ngăn cản đám người Mạc Tam thúc lại

“Hiện giờ tình hình sức khỏe của gia còn chưa ổn định, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn

Chúng ta nên lui xuống trước để cho gia tiếp tục nghỉ ngơi thôi

Có lời muốn nói thì chờ ngày mai hẵng nói sau!”

“Đúng, đúng! Gia, ngài nghỉ ngơi cho khỏe, thuộc hạ lui xuống trước!” Mạc Tứ thấy vậy cũng phản ứng lại, lập tức lên tiếng phụ họa theo Mạc Nhị

Mà mọi người đang có mặt trong lều khi thấy vậy cũng đều lấy lại phản ứng, ngoại trừ Tử La thì những người khác đều nhao nhao đứng lên cáo từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận