Cũng chính là vì nghĩ tới điểm này cho nên Tử La mới kinh hoàng như vậy, nếu như Mạc Vân Thiên biết được tin tức này hắn nhất định sẽ không chịu nghỉ ngơi nữa.
Mà sức khỏe hiện tại của Mạc Vân Thiên lại không thích hợp với những vận động quá mức mạnh mẽ, chứ nói chi là chỉ huy quân đội lên chiến trường! Quả nhiên, Tử La không hề đoán sai, khi nàng bưng thuốc vào cho Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên đã nghe được tin tức lực lượng công thành đã tăng thêm từ Trịnh Thế Nghiệm và đám người Mạc Tứ rồi.
Thời điểm Tử La đi vào, Mạc Vân Thiên đang thảo luận cách ứng phó với3mọi người
Mà ý của Mạc Vân Thiên là muốn đích thân ra cửa thành đôn đốc binh lính chiến đấu và chỉ huy bọn họ.
Đương nhiên ban đầu Trịnh Thể Nghiêm cùng đám người Mạc Tam thúc sẽ không đồng ý cho Mạc Vân Thiên làm như vậy, bởi vì Tử La và Mạc Nhị đều nói sức khỏe của hắn còn chưa phù hợp để đi dẫn quân giết địch.
Vì vậy, Mạc Vân Thiên vừa quyết định, đám người Trịnh Thể Nghiêm đã nhao nhao lên khuyên can
Có điều, Mạc Vân Thiên sao có thể để cho bọn họ thuyết phục dễ dàng như vậy được chứ? Hắn nói lý do mình phải tự đi độc chiến với đám người Trịnh Thể Nghiêm,1mà đám người Trịnh Thế Nghiêm lại không thể nào phản bác được.
Phải nói rằng, dựa theo tình thế bây giờ, quân địch có hơn bảy mươi nghìn binh lực, mà bên phía bọn họ chỉ còn lại khoảng bốn mươi nghìn người có thể ra chiến trường
Mà tin đồn nói Mạc Vân Thiên đã trúng độc bỏ mạng tuy đã bị đám người Trịnh Thể Nghiêm đè ép tạm thời, nhưng tới hôm nay tin đồn này lại càng thêm ác liệt hơn
Mà quân địch cũng cho gia tăng thêm binh lực, trải qua mấy ngày ứng chiến mệt nhọc, sĩ khí của binh lính quân đội Mạc gia đã vô cùng sa sút rồi.
Cho nên, nếu như vào lúc này mà Mạc6Vân Thiên còn không đích thân đi ra ngoài thủ thành, ổn định sĩ khí quân binh sắp sụp đổ, thì tình thể biến thành không cần nói cũng biết sẽ sa sút tới cỡ nào.
Tình thế gay gắt như vậy, sau khi được Mạc Vân Thiên chỉ ra, đám người Trịnh Thế Nghiêm và Tử La đều không thể nào bắt bẻ được.
Đúng vậy, dựa theo tinh thể hiện tại, nếu như Mạc Vân Thiên không đích thân xuất hiện trên chiến trường thì chắc chắn sẽ không thể có cơ hội xoay chuyển thể thua này.
Sau khi quyết định, Mạc Vân Thiên để cho đám người Trịnh Thế Nghiêm lui xuống trước chuẩn bị chiến bào và ngựa cho mình.
Tử La biết4bản thân không thể ngăn cản Mạc Vân Thiên, nhưng nàng vẫn không thể nào yên lòng được.
Vì vậy, sau khi lui xuống, nàng không đi mà đứng trước lều trại của Mạc Vân Thiên, đợi hắn đi ra nàng muốn dặn dò hắn thêm vài câu
Mà Mạc Vân Thiên mặc chiến bào rất nhanh đã cùng với Mạc Nhị theo ở phía sau đi ra lều trại, Tử La thấy vậy đương nhiên là vội vàng tiến lên đón
Thấy Tử La gấp gáp bước nhanh tới, thấy sự quan tâm hiện trên mặt nàng, trong lòng Mạc Vân Thiên cảm thấy khá phức tạp
Hẳn biết Tử La lo lắng cho mình, nhưng vào giờ phút này hắn lại không thể không tự mình3ra chiến trường, bởi vì hắn biết, hắn phải giữ vững biến thành, bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ.
Vì vậy, vừa thấy nàng vội vàng tiến lên, hắn cũng chủ động cười nói: “A La, muội có chuyện gì sao?” Mặc dù hắn đã biết Tử La tới nhất định là để dặn dò bản thân phải cẩn thận, càng biết rõ là Tử La rất lo lắng cho mình.
“Ừ.” Tử La gật đầu một cái, rồi nhìn Mạc Vân Thiên, dừng một chút mới nghiêm túc mà dặn dò: “Mạc đại ca, A La biết không thể ngăn cản huynh đệ đốc chiến, nhưng bây giờ thân thể huynh vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, cũng không thích hợp với vận động mạnh, càng không thể đánh nhau với người khác, như vậy sẽ khiển tốc độ phát triển của độc tố bên trong cơ thể huynh nhanh hơn mà thôi
Cho nên Mạc đại ca có thể đáp ứng A La phải cố gắng hết sức không được đích thân ra trận đánh nhau được không?”
Tử La vốn nghĩ rằng chờ mấy người Mạc Nhị thúc thu thập được dược thảo, để Mạc Vân Thiên dùng thuốc giải xong còn phải bắt hắn điều dưỡng thân thể một thời gian đến khi khỏe hẳn mới có thể ra chiến trường
Ai mà ngờ được kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, quân địch đột nhiên tăng thêm lực lượng chiến đấu, Mạc Vân Thiên không thể không tự mình ra trận đốc chiến trước thời hạn.
Nhìn Tử La chờ mong và lo lắng, trong lòng Mạc Vân Thiên ấm áp hắn lên, làm gì có lý do không đồng ý, vì vậy liền vội vàng gật đầu trả lời: “Được, Mạc đại ca đồng ý với A La” Vừa nói còn sợ Tử La không tin, hắn còn nói tiếp: “Tác dụng lớn nhất mà huynh tự mình ra ngoài thành độc chiến là để ổn định lòng quân đang ngày càng dao động, giúp bọn họ khôi phục tinh thần đã bị đả kích lớn, cho nên khả năng rất lớn là huynh sẽ không cần phải đích thân ra trận chiến đấu đâu.” Quả nhiên, Tử La vừa nghe lời này của Mạc Vân Thiên, sắc mặt đã tốt hơn nhiều
Dĩ nhiên Tử La cũng biết lúc này Mạc Vân Thiên phải ra trận là để cho quân đội Mạc gia biết rằng chủ soái của bọn họ vẫn còn ở đây, giúp bọn họ trấn an tinh thần, đồng thời cũng để cho quân địch kiêng kỵ khi thấy hắn xuất hiện.
“Được, A La tin tưởng Mạc đại ca!” Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tử La cũng yên tâm không ít, gật đầu nói
Mạc Vân Thiên còn muốn nói gì nữa nhưng lúc này Mạc Tứ đã tự mình dắt ngựa chiến Truy Vân của hắn tới rồi
“Gia, chúng tôi đã chuẩn bị xong!” Mạc Tứ dừng lại trước mặt bọn họ, chắp tay trả lời Mạc Vân Thiên
Mạc Vân Thiên thấy vậy liền gật đầu với Mạc Tứ một cái, tiếp đó liền đi về phía Truy Vân, nhưng mới vừa bước ra một bước, hắn do dự một lúc liền quay trở về lần nữa nhìn về phía Tử La, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy mà nhẹ giọng nói hai chữ: “Chờ huynh!”
Nói xong hắn vuốt tóc Tử La một chút, trước khi Tử La kịp phản ứng liền nhanh chóng xoay người sải bước đi về phía Truy Vân
Mạc Tứ hành lễ với Tử La một cái cũng đuổi theo rồi.
Tử La lẳng lặng đứng đó chờ đoàn người Mạc Vân Thiên biến mất khỏi tầm mắt mới bắt đầu xoay người đi về, lúc này tuy nhìn bề ngoài nàng vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm quay cuồng rồi.
Mấy ngày nay sau khi Mạc Vân Thiên tỉnh lại, mặc dù hai người không nói gì với nhau, nhưng tình cảm của hai người đã sớm âm thầm thay đổi, dần dần sâu đậm hơn rồi.
Mặc dù hai người còn chưa nói thẳng ra nhưng họ đã sớm hiểu được tấm lòng của đối phương.
Cho nên nhất là vào lúc Mạc Vân Thiên nói ra hai chữ “chờ huynh” kia, Tử La tinh tường thấy được sự quan tâm, lo lắng, thậm chí là áy náy từ trong mắt của hắn.
Thấy vậy, làm sao nàng có thể thờ ơ được chứ! Có điều, Tử La tự biết không thể thay đổi được điều gì, cho nên điều mà nàng có thể làm chỉ là không để ảnh hưởng đến Mạc Vân Thiên, cố gắng che giấu tâm tư của chính mình trước mặt Mạc Vân Thiên, không thể để cho hắn lo lắng được.
Mạc Vân Thiên đột nhiên xuất hiện quả nhiên đã dấy lên một sự chấn động trong quân doanh của quân đội Mạc gia! Các tướng sĩ khi nhìn thấy chủ soái mà nhiều ngày nay bọn họ không thể nhìn thấy được, ngay tức khắc liền vô cùng kích động, nhao nhao cả lên, thậm chí có người còn thiếu chút nữa cảm động đến nước mắt nước mũi đều chảy.
Nếu Mạc Vân Thiên không chết thì bọn họ cũng không phải là bọn ruồi nhặng không đầu nữa rồi, càng sẽ không tiếp tục bị động, bị quân địch công kích
Có trời mới biết, những ngày qua khi không có Mạc Vân Thiên ở đây, bọn họ phải nuốt xuống bao nhiêu cơn tức giận và uất ức mà bọn liên quân hai nước nọ mang tới.
Cho nên, Mạc Vân Thiên xuất hiện đã dấy lên một trận sóng lớn trong lòng của mỗi một quân lính Mạc gia vốn luôn trung thành và anh dũng.
Vừa thấy được hy vọng, nhất thời sĩ khí quân đội Mạc gia liền dâng cao, không biết là ai dẫn đầu, trong quân doanh tức tốc đã tràn đầy tiếng reo hò phấn khích gọi “Mạc tướng quân”
Ngay cả mấy người Tử La đứng cách một khoảng xa khi nghe được tiếng hò hét ầm ĩ này cũng cảm thấy bản thân dường như cũng bị mấy tiếng này khuấy động lên, chứ đừng nói là binh lính quân đội Mạc gia đang có mặt ở bên trong đó.
Trịnh Thể Nghiệm từ xa xa nhìn bóng dáng gầy gò nhưng vẫn cao ngất như tùng của Mạc Vân Thiên đang đứng trước hàng ngũ quân đội Mạc gia thì trong phút chốc đã đứng ngay ngắn chỉnh tề, trong lòng cũng kích động.
Vào giờ phút này, rốt cuộc hắn đã hiểu tầm quan trọng không thể thay thế được của Mạc Vân Thiên đối với quân đội Mạc gia.
Mà mấy người Mạc Tam thúc, Mạc Tứ thúc, còn có Mạc Tứ đứng bên cạnh Trịnh Thế Nghiêm cùng với các tướng lĩnh phía sau lưng bọn họ thấy tinh thần của binh sĩ đã tăng lên nhiều cho nên cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm
Nhất là Mạc Tam thúc, nếu như không phải chú ý đến hình tượng thì ông đã phải hô to một tiếng cuối cùng gia cũng đã có thể dương mi thổ khít rồi!
(*) Dương mi thổ khí: cảm thấy sung sướng, hạnh phúc, mát mày mát mặt
Tầm mắt của Mạc Vân Thiên lướt qua từng binh lính của quân đội Mạc gia, con ngươi lộ ra vẻ vững vàng
Hẳn ra hiệu cho mọi người dừng lại, toàn bộ quân đội Mạc gia đang có mặt tại đó nhanh chóng ngừng tung hô lại
Nếu để cho người khác nhìn thấy đội hình vô cùng có kỷ luật này thì khẳng định sẽ lại bị chấn động.
Mạc Vân Thiên vừa ý nhìn quân đội Mạc gia đã yên tĩnh lại, tiếp sau đó liền nhàn nhạt nói ra hai chữ “Xuất phát”.
Mặc dù hai chữ “xuất phát” này nhẹ vô cùng, nhưng rơi vào trong lòng quân đội Mạc gia đang có mặt tại đó thì đã đủ để kích thích ý chí chiến đấu và sự mạnh mẽ của bọn họ
Sau đó, Mạc Vân Thiên lập tức một mình một ngựa cùng với đám người Trịnh Thế Nghiệm dẫn quân ra ngoài của thành
Đến khi Mạc Vân Thiên đi tới trước của thành, toàn bộ quân đội Mạc gia đang có mặt ở đó khi thấy chủ soái đột nhiên xuất hiện, không nghi ngờ chút nào sĩ khí ngay tức khắc liền tăng lên đến cực điểm
Quân đội Mạc gia mấy ngày nay phải mệt mỏi chống đỡ, tiếng than ngập trời, tinh thần sa sút vì bị quân địch đánh tới nhiều lần, hôm nay còn đột nhiên gia tăng thể tiến công, trong nhất thời liền cực kỳ phấn khởi lên.
Sau khi mấy vị tướng lĩnh canh giữ ở cửa thành nhìn thấy Mạc Vân Thiên đi lên trên cổng thành thì lại càng vô cùng kích động đi ra nghênh đón.
Đối lập với các tướng lĩnh đang kích động, Mạc Vân Thiên thì tỉnh táo hơn nhiều, sau khi nói mấy câu với các vị tướng lĩnh, hắn liền huơ huơ tay để cho mỗi người đều vào vị trí của chính mình.
Mà Mạc Vân Thiên xuất hiện lại giống như một cây định hải thần châm” vậy, có tác dụng trấn an và khích lệ tinh thần của chúng tướng sĩ đang có mặt rất nhiều, trong chốc lát sĩ khí bên phe quân đội Mạc gia liền dâng cao, chỉ bằng một đợt tấn công đã mau chóng đánh lui quân địch.
(*) Định hải thần châm: Cây gậy trấn giữ sự yên bình cho biển cả, ý nói làm cho tinh thần mọi người được yên ổn, không lo lắng.
“Mau phái người đi đến phía trước xem xem đã có chuyện gì xảy ra?” Mã tướng quân nhận ra được phía trước có biến liền gấp giọng phân phó một tướng sĩ đang đứng bên cạnh.
Vị tướng sĩ kia đang muốn đáp lời, một tiểu binh đã vội vã chạy tới, quỳ xuống đất cuống cuồng báo cáo: “Mã tướng quân, phía trước..
phía trước.”
Mã tướng quân thấy tên tiểu binh kia khi nói chuyện khẩn trương, lắp bắp, làm như là ở phía trước có chó sói đang đuổi theo vậy
Bộ dạng đáng thất vọng kia khiến hắn ngay tức khắc tức giận không thôi, nhưng mà bởi vì hắn còn đang nóng lòng muốn biết tin tức cho nên lúc này mới cố gắng nhẫn nhịn không đá bay tên tiểu binh này đi
“Còn không mau nói rõ ràng!” Một vị tướng sĩ đứng bên cạnh thấy Mã tướng quân sắp nổi bão liền vội vàng lên tiếng quát mắng.
Tên tiểu binh kia cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.