“Hồi tướng quân, cho tiểu binh một trăm lá gan cũng không dám tùy tiện nói bậy bạ đâu!”
Tiểu binh vội vàng thanh minh, thấy Mã tướng quân không cắt lời hắn liền vội vã nói tiếp: “Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên thật sự đích thân đến trên cổng thành, hiện tại sĩ khí của phe đối phương lại tăng đến vô cùng cao, quân ta dưới sự bất ngờ không kịp để phòng đã sắp không thể chống đỡ nổi phải lui về sau.”
Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy, cuối cùng Mã tướng quân đã tin chắc rằng bây giờ Mạc Vân Thiên đang ở trên cổng thành của đối phương.
“Theo bản tướng quân tới phía trước nhìn xem!” Không kịp suy nghĩ nhiều, Mã3tướng quân ngay tức khắc liền quyết định đi tới phía trước tự mình đốc chiến, không cần nghĩ hắn ta cũng biết Mạc Vân Thiên đột ngột xuất hiện như vậy sẽ khiến cho phe mình bị chấn động như thế nào, cho nên hắn ta cần phải đi tới phía trước ổn định lòng quân mới được.
Đoàn người Mỹ tướng quân đi tới phía trước thì quả thật thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng trên cổng thành, cho dù cách khá xa nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được một tia uy nghiêm bức bách tản ra từ trên người đối phương
Bóng dáng kia chỉ cần nhìn từ xa xa đã có thể kích thích cho người khác nảy1sinh ra sự sợ hãi và khuất phục, đoàn người Mã tướng quân không mảy may nghi ngờ bóng dáng trên cổng thành kia chính là Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên vang danh các nước phía Tây Bắc trong nhiều năm nay của Đại Tề!
Lúc này, Mã tướng quân kinh ngạc phát hiện ánh mắt của người này từ xa xa vừa nhìn tới, hắn giống như là có thể cảm nhận được sự sắc bén sự lạnh lẽo như băng tựa như có thể đống chết người của đối phương, trong phút chốc trong lòng hắn ta đã rét run lên! Mã tướng quân coi như cũng đã giao thủ với Mạc Vân Thiên nhiều lần rồi, mà phản ứng này của hắn ta cũng6xem như đã là điềm tĩnh, dẫu sao trừ run rẩy trong lòng ra thì sắc mặt vẫn còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, những người khác nếu như không chú ý sẽ không thể phát hiện ra sự rối loạn của hắn ta.
Nhưng mà, mấy vị tướng lĩnh bên cạnh không ung dung được như hắn ta, bọn họ đều đồng loạt lộ ra dáng vẻ sợ hãi không giống nhau, trong đó có một tướng lĩnh tuổi còn khá trẻ, bởi vì kinh hãi mà lời nói không thể mạch lạc nữa: “Đây..
đây...”
Mà những tướng lĩnh còn lại khác mặc dù không hoảng loạn như hắn những sắc mặt đều đã trắng đến dọa người, không thể che giấu được vẻ kinh hoảng.
Hơn nữa,4các tướng sĩ ở phe bọn họ khi thấy các tướng lĩnh hốt hoảng như vậy, đương nhiên cũng vô cùng sợ hãi Mạc Vân Thiên
Trong chốc lát không chỉ tinh thần của bọn chúng liền bị ảnh hưởng lớn, thậm chí có không ít binh lính đã sinh lòng muốn rút lui.
Vì vậy, lực công thành của các tướng sĩ bên đám người Mỹ tướng quân vừa mới trì hoãn một chút, mà quân đội Mạc gia vừa thấy đối phương lùi bước dĩ nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như vậy, thể tiến công của bọn họ dĩ nhiên lại càng dâng cao thêm
Bọn họ muốn nhân cơ hội sĩ khí quân địch đang rệu rã mà đánh lui chúng.
Thấy các tướng sĩ3bên phe mình công thành bị ngăn trở liên tục còn không ngừng tháo chạy, từng binh lính ngã xuống dưới đạo của đối phương, mà sĩ khí phe đối phương lại dần cao lên, thiếu chút nữa Mã tướng quân đã phun ra một ngụm máu, một hồi sau mới có thể hoàn toàn khôi phục lại tinh thần
Tiếp đó, hắn ta mới vội vàng bắt đầu điều động binh tướng chỉ huy mọi người
Mà sự điềm tĩnh của Mỹ tướng quân cuối cùng cũng làm cho các tướng lĩnh bên cạnh hắn ta hoàn hồn lại, sau đó liền phối hợp với hắn ta.
Bởi vì đám người Mã tướng quân đã hoàn hồn bắt đầu đáp trả lại cho nên trong chốc lát phe bọn họ cũng coi như ổn định hơn.
Nhưng mà, còn không chờ Mã tướng quân thở phào một hơi, các tướng sĩ bên phe bọn họ đã không thể chống đỡ nổi thể công ồ ạt của quân đội Mạc gia mà lần lượt lui về phía sau
Tiếp đó, chẳng mấy chốc thể tiến công của bọn chúng đã bị quân đội Mạc gia đánh lui thêm lần nữa
Thấy tinh thần của binh lính bên quân đội Mạc gia bởi vì đẩy lùi được thể tiến công của bọn họ mà ngày càng dâng cao, sự trấn định trên vẻ mặt của Mỹ tướng quân cuối cùng đã không thể giữ nổi nữa
Trái lại với tinh thần ngày càng tăng cao của quân đội Mạc gia, liên quân hai nước lần lượt bị đánh lui về sau tinh thần đã sa sút xuống, sức công kích cũng yêu hơn trước đó mấy phần
Thấy vậy, sắc mặt của Mã tướng quân lại càng xanh mét! Lúc này, Mã tướng quân mới muộn màng nhận ra cần phải báo gấp tin tức Mạc Vân Thiên xuất hiện cho Thác Bạt Thế Kiệt
Vì thế, hắn ta vội vàng gọi một lính truyền tin mau mau báo chuyện này cho Thác Bạt Thể Kiệt, đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chịu đựng cơn thịnh nộ của Thác Bạt Thế Kiệt.
Sau khi bảo binh lính đi đưa tin cho Thác Bạt Thế Kiệt, Mã tướng quân liền nhanh chóng nhập vào cuộc chiến với quân đội Mạc gia
Cả một ngày tấn công không được, liên quân hai nước còn nhiều lần bị đánh lui cuối cùng đã rơi xuống điểm đóng băng, mà lúc này Mã tướng quân cũng nhận được mệnh lệnh lui binh từ Thác Bạt Thế Kiệt cùng chủ tướng Cao Tuấn của bên Hung Nô.
Mã tướng quân cũng biết tốt nhất lúc này bọn họ nên tạm thời lui binh, dẫu sao hết một ngày này, bên phía bọn họ đã có hơn hai nghìn người tử vong, người bị thương lại càng không sao đếm hết được, các tướng sĩ cũng đã sinh lòng rút lui, mà ý nghĩ thối lui còn càng ngày càng rõ ràng hơn
Nhưng mà, sĩ khí bên đối phương vẫn tăng cao như trước, cho nên làm sao mà bọn họ có thể không lựa chọn phương án tạm thời lui binh cho được?
Quả nhiên, khi đoàn người Mã tướng quân vừa mới trở lại trong quân doanh thì Thác Bạt Thế Kiệt đã ra lệnh cho bọn họ tiến vào chủ trương thảo luận.
Đám người Mã tướng quân ôm tâm tình thấp thỏm không yên đi tới chủ trương của Thác Bạt Thể Kiệt, quả nhiên bên trong ngoài Thác Bạt Thế Kiệt ra, còn có Cao Tuấn, cùng mấy vị tướng lĩnh cấp cao khác đã ngồi đông đủ cả rồi.
Mà vẻ mặt của bọn họ đều tái nhợt hết cả
Dọc đường đi, bởi vì Mã tướng quân đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi cho nên khi đến nơi cũng không đến nỗi chân tay run rẩy giống như những tướng lĩnh khác.
Cũng may, Thác Bạt Thể Kiệt vừa lên tiếng lại không có ý trách cứ bọn họ thất trách mà chỉ bình tĩnh hỏi tình hình cụ thể ở tiền tuyển ngày hôm nay mà thôi.
Đám người Mỹ tướng quân thấy vậy như được đại xá, có Mã tướng quân dẫn đầu bọn họ lần lượt báo cáo qua một lượt tình hình ngày hôm nay cho Thác Bạt Thể Kiệt nghe.
Thác Bạt Thế Kiệt lúc trước đã nhận được tình báo về tình hình ở tiền tuyến, bây giờ lại tự mình nghe thấy nhóm người Mã tướng quân miêu tả lại thì chân mày vẫn luôn nhíu chặt.
Xem ra, sức ảnh hưởng của Mạc Vân Thiên còn lớn hơn rất nhiều so với suy đoán của hắn!
Ngay tại lúc Thác Bạt Thế Kiệt còn đang suy nghĩ thì Cao Tuấn - người chỉ huy tối cao của bên Hung Nô lại nở một nụ cười lạnh: “A a, xem ra thì năng lực của các tướng lĩnh bên Thất vương gia ngài cũng chỉ như vậy mà thôi
Hừ, chỉ một Trần Bắc Hầu thôi mà đã khiến bọn họ khiếp sợ giống như chó nhà có tang vậy
Lão phu vẫn rất nghi ngờ năng lực của các người đó!”
Nghe thấy lời này của Cao Tuấn, Mã tướng quân biển sắc, cuối cùng sắc mặt trở nên tái nhợt, nhưng lại không dám phản bác lại
Mà Thác Bạt Thế Kiệt nghe lời trào phúng đầy mỉa mai này của Cao Tuấn, mặc dù trên mặt hắn còn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng tức giận rồi
Chuyện hôm nay gặp phải trở ngại chỉ có Dạ Quốc của bọn họ xảy ra vấn đề hay sao! Có điều, Thác Bạt Thể Kiệt cũng là một người biết kiềm chế, nghe thấy vậy cũng không lập tức nổi giận, chỉ cười như không cười nói với Cao Tuấn: “Cao đại tướng quân, bản vương cho rằng chuyện khẩn cấp nhất của chúng ta hiện giờ là phải nhanh chóng hạ được tấm chắn này ở biến thành, ông nói có đúng hay không?” Ý ngoài lời chính là nói Cao Tuấn không hiểu được việc nên lấy đại cuộc làm trọng.
Quả nhiên, Cao Tuấn nghe vậy liền bị chẹn ngang họng, làm gì còn lời nào để mà phản bác lại, cho nên ông ta chỉ gật đầu
“Thất vương gia, ngài nói đúng, vậy ngài hãy nói cho chúng ta biết lần này ngài còn có cách đối phó hay ý kiến hay gì không?” Một câu nói nhẹ bẫng của Cao Tuấn lại đá quả bóng ngược trở về cho Thác Bạt Thể Kiệt, nói xong còn phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên quần áo, trên mặt là vẻ khiêu khích
Ông ta không thể bác bỏ lại lời mà Thác Bạt Thể Kiệt nói ông ta không biết tình hình chung, cho nên ông ta cũng phải làm cho Thác Bạt Thế Kiệt bị bẽ mặt như vậy mới được.
“A a!”
Thác Bạt Thể Kiệt đặt nắm tay che miệng lại, nhẹ cười ra tiếng che giấu sự tức giận trong lòng, sau đó lại đùa giỡn với chung trà trong tay, bộ dạng không gấp gáp cũng không hề chật vật, chờ đến khi Cao Tuấn không nhịn được lại muốn nói gì đó, lúc này mới sâu kín nói trước: “Nghe Cao đại tướng quân hỏi như vậy, đối với tình thế hiện tại bản vương lại chỉ có một ý kiến nông cạn.”
Nói đến đây thấy Cao Tuấn và mọi người đang có mặt trong chủ trương bắt đầu nghiêm túc lắng nghe đối sách của mình, Thác Bạt Thế Kiệt lại dùng một chút rồi chuyển lời nói: “Nhưng mà, trong những người chúng ta bao gồm cả bản vương thì chỉ có Cao đại tướng quân là người đã từng giao chiến nhiều lần với Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên, đối với trận chiến lần này chúng tôi không có nhiều kinh nghiệm như ngài
Cho nên hay là Cao đại tướng quân hãy nói một ít cao kiến của ngài trước đi! Tạm thời bản vương không múa rìu qua mắt thợ nữa.”
Thác Bạt Thế Kiệt nhẹ nhàng chuyển một vòng ngược lại, ném Cao Tuấn vào trong đống lửa, hơn nữa lời nói còn ám chỉ những năm đó Cao Tuấn đã nhiều lần thua trong tay Mạc Vân Thiên
Quả nhiên, Cao Tuấn vừa nghe thấy Thác Bạt Thế Kiệt nói mình có kinh nghiệm phong phú khi giáp công với Mạc Vân Thiên hơn tất cả mọi người đang có mặt ở đây thì thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu đen rồi ngất đi
Nhắc tới chuyện này, đối với Cao Tuấn - vị danh tướng đệ nhất Hung Nô năm nay đã gần năm mươi tuổi - chuyện khiến ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chính là nhiều lần chịu thất bại dưới tay Mạc Vân Thiên! Có thể nói, đối với Cao Tuấn luôn luôn tự phụ nghĩ rằng trong thiên hạ không ai có thể địch lại mình thì Mạc Vân Thiên chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa
Mà ông ta lại chịu thua trong tay người này, đặc biệt là từ khi Mạc Vân Thiên tiếp quản quân đội Mạc gia thì ông ta cũng chưa chiếm được lợi gì của Đại Tề từ quân đội Mạc gia cả, điều này khiến ông ta phải hận đến ngứa răng rồi!
Mà lời này của Thác Bạt Thể Kiệt đương nhiên đã đâm đến chỗ đau nhất của ông ta rồi, đồng thời cũng như là đánh bôm bốp vào mặt ông ta vậy!
Trang nhất thời, sắc mặt của Cao Tuấn trở nên xanh mét, thiếu chút nữa đã không thể khống chế được mà có xúc động muốn lật bàn!
“Thất vương gia, trong chúng ta làm gì có ai mà chưa giao thủ với Mạc Vân Thiên chứ, nói đến cao kiến thì bản tướng cũng không dám đảm đương! Cho nên, Thất vương gia cũng không nên quá khiêm nhường, nếu có đối sách gì thì cứ nói thẳng ra đi!”
Hồi lâu sau, Cao Tuần mới tìm được giọng nói của bản thân, ông ta cũng là một người có đầu óc, một câu ngắn ngủi này lại đẩy Thác Bạt Thể Kiệt vào trong lửa
Nói xong nhìn thấy Thác Bạt Thế Kiệt trầm mặc khó xử, lửa giận trong lòng ông ta rốt cuộc cũng giảm đi hai phần, trong lòng cũng thăng bằng không ít
Nhưng mà, e rằng Cao Tuấn không thể nào ngờ rằng cái Thác Bạt Thế Kiệt đang chờ chính là những lời này của ông ta, ông ta đã rơi vào trong bẫy rập của Thác Bạt Thế Kiệt mà vẫn còn đang gật gù khoái chí
Phải nói rằng, muốn đầu với Thác Bạt Thế Kiệt thì Cao Tuấn vẫn còn non lắm.