Thấy vậy, Mạc Vân Thiên hơi nhíu mày lại
Phương pháp này là do Tử La nghĩ ra, nhưng thân phận của Tử La không phù hợp để công khai, cho nên Trịnh Thể Nghiệm đã trao đổi với hắn, nói đây là do hắn nghĩ ra
Bởi vì khi công bố ra ngoài nói biện pháp này do Mạc Vân Thiên nghĩ ra được, điều này có thể khiến quân đội Mạc gia trong tay hắn càng thêm tin phục vị chủ soái này hơn, cũng càng có lợi cho việc tập hợp quân đội Mạc gia cùng nhau chống lại giặc ngoại xâm
Mà tình hình bây giờ xem ra quả nhiên là đúng như vậy
Mặc dù Mạc Vân Thiên hiểu rõ làm như vậy là cách làm sáng suốt nhất hiện nay đối với bọn họ, nhưng3trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy như mắc nợ Tử La
Bây giờ thấy mọi người đều đặt những công lao này lên người hắn, cảm giác này của hắn lại càng thêm rõ ràng hơn
Chỉ có điều, Mạc Vân Thiên cũng không phải là người cố chấp với những thứ này, hắn cũng không phải là người không hiểu tùy thời điểm mà phải thay đổi nguyên tắc
Trong chốc lát, hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải mau chóng giải quyết quân phản loạn ở thành Vân, giải quyết được uy hiếp từ hậu phương thì hắn mới có thể trở về cứu viện biên thành kịp thời, mới có thể để Tử La không phải dấn thân vào trong nguy hiểm nữa.
Còn những thứ khác, nếu đem1ra so sánh với những điều này đều trở nên không quá quan trọng
Mạc Vân Thiên hiểu rõ, nếu như bọn họ có thể vượt qua được cửa ải khó khăn lần này, sau khi gặp lại hắn còn có cả đời để đối xử tốt với Tử La.
Mà nếu như Trịnh Thể Nghiêm có thể ngồi ở ngôi vị kia, khi đó hắn cũng sẽ nhớ lại ấn tình hôm nay của Tử La.
Như vậy, Tử La lại có thêm một cái bùa hộ mạng
Mạc Vân Thiên lấy lại bình tĩnh, không nói thêm gì nữa mà bắt đầu trao đổi công việc cụ thể với mọi người
Bọn họ dự tính kế hoạch lan truyền sự tàn bạo của Cao Tuấn và liên quân hai nước, Trịnh Thể Nghiêm cũng đã bắt đầu | tung những8tin tức này ra.
Trong một thời gian ngắn, dân chúng từ thành Lương Châu đến biên thành đã biết rõ tiếng xấu của liên quân hai nước và Cao Tuấn.
Quả nhiên, giống như dự đoán của bọn họ, mấy trăm nghìn dân chúng trong mấy tòa thành trì này khi nghe thấy sự hung tàn của liên quân hai nước, còn có chuyện Cao Tuấn sẽ giết hại dân chúng trong thành thì đều lấy hết dũng khí tới trợ giúp quân đội Mạc gia chống lại quân địch
Bọn họ làm hết mọi thứ trong khả năng, cung cấp đủ những sự trợ giúp cho quân đội Mạc gia để chống lại quân địch.
Bởi vì mọi người đều biết, chỉ cần giành thắng lợi, đánh lui liên quân hai nước và quân phản loạn trong thành Vân9thì bọn họ mới có đường sống.
Hơn hai mươi năm trước, Cao Tuấn đã từng tấn công chiếm một thành trì gần cửa khẩu Quảng Yên, thật sự từng có lịch sử đen là giết hại toàn dân chúng trong thành
Thời gian trôi qua cũng chưa lâu, rất nhiều dân chúng ở biên ải vẫn còn ấn tượng với chuyện này, cho nên dân chúng từ thành Lương Châu đến biên thành rất tin tưởng, không hề nghi ngờ lời nói liên quân hai nước sẽ giết hại dân trong thành.
Trong nhất thời, mấy thành trì bị vây khốn này người người đều đồng tâm hiệp lực, tinh thần quả cảm của bọn họ khiến cho quân phản loạn trong thành Vân và liên quân hai nước dưới thành đều bị chấn động, sợ hãi không thôi.
Bên7phía Tử La, Trịnh Thế Nghiêm cũng đã nghe theo lời đề nghị của Tử La tung ra tin tức Cao Tuấn sẽ giết hại người dân trong thành ra ngoài
Ban đầu, quân đội Mạc gia cùng dân chúng trong thành thấy tướng quân trông giữ của bọn họ là Trịnh Thể Nghiêm nghĩ ra biện pháp biến biên thành thành một tòa thành bằng, khiến quân địch không có cách nào để tấn công thành thì bọn họ cũng đã vô cùng bội phục Trịnh Thể Nghiêm rồi.
Từ sau chuyện này, không chỉ sĩ khí quân đội Mạc gia tăng lên nhiều mà dân chúng trong thành cũng càng thêm ủng hộ và tin tưởng vào năng lực của tướng thủ thành Trịnh Thế Nghiêm
Vì vậy, bây giờ lại nghe được tin tức liên quân hai nước sẽ giết hại người dân trong thành, lại nhớ tới sự tàn bạo năm đó của Cao Tuấn, dân chúng càng thêm hạ quyết tâm muốn cùng sống cùng chết với biên thành.
Cái này gọi là thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành! Quân đội Mạc gia cùng dân chúng biên thành không còn đường lui nên sự gan dạ đều tăng thêm nhiều, tinh thần dâng cao khiến cho liên quân hai nước dưới thành nhìn mà sợ.
Khi dân chúng biên thành cùng quân đội Mạc gia nghe được tin tốt là Mạc Vân Thiên đã ổn định được quân phản loạn ở Dực Châu, thu phục Dực Châu, ít ngày nữa sẽ trở về cứu biên thành thì quyết tâm giữ thành của mọi người lại càng thêm mãnh liệt hơn.
Vì vậy, có sự lãnh đạo tài tình của Trịnh Thể Nghiêm cùng Mạc Tứ, trọng nhất thời một trăm nghìn liên quân hai nước dưới thành đều không thể gây khó dễ cho bọn họ được
Tiếp theo, có lẽ là liên quân hai nước cũng biết được tin thất bại của Hà Bình ở thành Lương Châu, biết Mạc Vân Thiên rất nhanh sẽ rút người trở về cứu biên thành, cho nên Thác Bạt Thế Kiệt liền bắt đầu ra lệnh mặc kệ tất cả mà gia tăng lực lượng công thành, nhất định phải chiếm được biên thành trước khi Mạc Vân Thiên ổn định được thành Vân.
Dưới thể tiến công mạnh mẽ chưa từng có của liên quân hai nước, bên phía Tử La rơi xuống thể yếu, nhất thời lâm vào tình cảm nguy hiểm.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ngày trở về của Mạc Vân Thiên cũng càng ngày càng gần.
Tử La cũng càng thêm căng thẳng và sốt ruột, bởi vì dưới sự tấn công của liên quân hai nước, biên thành đã rơi vào trạng thái bị động, nguy cấp, thậm chí có mấy lần bọn họ đã cho rằng quân địch sắp lập tức phá thành mà vào rồi
Cũng may, cuối cùng những chuyện này bọn họ vẫn xử lý được.
Vào giờ phút này, bọn họ không biết biên thành còn có thể giữ vững tới khi nào nữa, chỉ nhờ vào niềm tin Mạc Vân Thiên sẽ rất nhanh trở lại để tiếp tục kiên trì mỗi ngày.
Tử La cũng được dũng khí của quân đội Mạc gia cùng dân chúng trong thành ảnh hưởng, mỗi lần thấy mọi người đồng tâm hiệp lực lại bảo vệ biên thành, trong lòng nàng càng kích động.
Nàng vì dũng khí của quân đội Mạc gia, vì dũng khí của dân chúng trong thành, vì dũng khí mấy người Trịnh Thể Nghiêm cùng các tướng lĩnh mà sinh lòng bội phục.
Tử La càng ra sức thức khuya dậy sớm mỗi ngày hỗ trợ chữa trị cho người bị thương.
Ngày qua ngày, cuối cùng đã tới kỳ hạn mười ngày mà Mạc Vân Thiên đưa ra
Trước lúc này, tuy mấy người Tử La đã sớm nhận được tin tức bên phía Mạc Vân Thiên đã lấy lại được thành Vân, Hà Bình và Mã Nguyên Kiệt đều đã chết trận, song khi Mạc Vân Thiên đang chuẩn bị chạy về biên thành thì bọn họ lại bất ngờ gặp phải cá lọt lưới là thủ hạ của Mã Nguyên Kiệt tổ chức một đội ngũ đánh bất ngờ.
Mà thám tử do Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tứ phải đi tìm hiểu tin tức đến bây giờ còn chưa mang tin tức của bên phía Mạc Vân Thiên về
Nhất thời, bên phía Trịnh Thể Nghiệm đều không thể xác định được Mạc Vân Thiên có thể trở về đúng lúc cứu viện cho bọn họ hay không
Hôm đó, sau khi Tử La ăn sáng và thu dọn xong, chuẩn bị cùng Xuân Hoa, Hạ Hà tiếp tục tới chữa trị cho người bị thương thì Mạc Tứ tìm tới
“Mạc Tứ đại ca, huynh tìm A La có chuyện gì vậy?” Thấy Mạc Tử, Tử La cảm thấy khó hiểu tại sao vào lúc này hắn lại đến tìm nàng
Mạc Tứ nghe vậy hơi trầm ngâm một chút rồi nói: “Tam tiểu thư, thuộc hạ muốn mời người rời đi!” “Cái gì?” Tử La không phản ứng kịp
Mạc Tứ phiền não gãi đầu, sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ liền khó xử giải thích: “Bây giờ đã đến ngày cuối cùng mà gia hạn với chúng ta rồi, nhưng điều quan trọng hơn chính là bây giờ biên thành thật sự sắp không thể giữ được nữa
Cho nên thuộc hạ cùng mấy người Mạc Ngũ suy đi nghĩ lại vẫn quyết định để bọn họ đưa Tam tiểu thư rời đi trước
Chúng ta tuyệt đối không thể để người xảy ra chuyện.” Tử La vừa nghe nói phải đưa nàng rời đi, đương nhiên không chịu đáp ứng: “Lúc trước A La đã nói vô cùng rõ ràng rồi, A La nhất định phải giữ vững biên thành chờ Mạc đại ca trở về”
“Nhưng mà bây giờ chúng ta sắp không thể chống lại nổi rồi, hôm nay gia mà còn chưa đến tiếp viên, biên thành nhất định không thể giữ được nữa
Cho nên, Tam tiểu thư, bạn thuộc họ vẫn cảm thấy phải đưa người đi trước.” Những điều mà Mạc Tử nói đểu là sự thật, hắn là một tướng lĩnh, hắn rất rõ ràng tình thể trước mắt của biên thành
Nếu trong hôm nay bọn họ không đợi được mấy người Mạc Vân Thiên thì nhất định sẽ không thể giữ được biên thành
Cho nên, lúc này Mạc Tử mới kiên quyết mong Tử La sớm rời đi.
Nói xong, Mạc Tử cũng không chờ Tử La trả lời liền nói với Xuân Hoa, Hạ Hà bên cạnh: “Mấy người Mạc Ngũ đã chờ ở bên ngoài, dọc theo đường đi rời khỏi biên thành, các ngươi nhất định phải bảo vệ Tam tiểu thư thật tốt.”
Thầy Xuân Hoa, Hạ Hà gật đầu rồi gấp rút đi thu dọn đồ đạc, Tử La không đồng ý: “Mạc Tứ đại ca, A La không đi
A La tin chắc rằng hôm nay Mạc đại ca nhất định sẽ trở về cứu viện chúng ta, bởi vì huynh ấy biết chúng ta đều đang ở đây chờ huynh ấy.”
Trong giọng của Tử La có sự nghiêm túc và kiên định trước đây chưa từng có
Thấy Mạc Tứ cau màu lại, nhìn sắc mặt rõ ràng vẫn là không có bị nàng thuyết phục, Tử La không thể không dùng tình cảm để tác động tới hắn: “Mạc Tử đại ca, bây giờ mọi người đưa A La đi là có thể chắc chắn rằng A La sẽ được an toàn sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Tử La, quả nhiên Mạc Tứ trầm mặc, Xuân Hoa và Hạ Hà cũng dừng động tác lại.