Tử La nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thầm cảm thấy xui xẻo.
Hóa ra đối phương vẫn còn bố trí người ở đây.
Với tình huống như hiện tại thì xem ra nếu nàng muốn chạy trốn thành công thì độ khó đã tăng cao hơn rồi.
Lúc này, một ám vệ đi tới trước mặt nàng, mặt không cảm xúc, cất giọng đều đều nói: “Đổng đại phu, nghỉ ngơi đi!” Vừa nói vừa chỉ một vị trí ngủ bên cạnh Thác Bạt Thế Kiệt cho Tử La.
Tử La không muốn nằm bên cạnh Thác Bạt Thế Kiệt, bởi vì nàng cảm thấy Thác Bạt Thế Kiệt còn đáng sợ, nguy hiểm và kinh khủng hơn nhiều so với mấy tên ám vệ kia. Thậm chí khi ở bên cạnh hắn ta, nàng đều cảm thấy thở không thông.
Nhưng mà, rất rõ3ràng, với tình huống bây giờ bọn họ không cho nàng lựa chọn khác. Bởi vì xung quanh đây ngoại trừ vị trí bên cạnh Thác Bạt Thế Kiệt là có thể nằm, những nơi khác làm gì còn chỗ.
Còn nếu muốn đổi vị trí với người khác, đừng đùa, ý của người ta rõ ràng chính là Thác Bạt Thế Kiệt buộc phải đặt nàng ở bên cạnh, tự mình trông coi mới yên tâm. Có thể thấy rõ điều này qua chuyện ở trên đường, Thác Bạt Thế Kiệt một mực để nàng và hắn ta cưỡi chung một con ngựa.
Tử La nghĩ thông suốt những chuyện này xong, đành phải cam chịu số phận ngồi xuống vị trí bên cạnh Thác Bạt Thế Kiệt.
Nửa khắc sau, trong hang động cũng yên tĩnh lại, ngoại trừ ba người mặc2đồ đen gác đêm kia ra thì những người khác cũng đã nằm xuống.
Vốn dĩ vừa rồi nàng còn suy nghĩ, đợi một lát nữa sau khi chắc chắn mọi người đã ngủ say thì xem coi có thể tìm được cơ hội ra khỏi hang động hay không, kế đó tìm chỗ kín đáo trốn vào không gian. Rồi sau đó đợi những người này đi hết thì sẽ suy nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Mà như tình huống như hiện tại thì có thể thấy suy nghĩ vừa rồi của nàng không thể thực hiện được.
Trong phút chốc, Tử La âm thầm mắng những người này. Xung quanh không có tình huống gì, mà một cô gái như nàng, nếu như nàng không có không gian ở đây thì cũng không có khả năng chạy trốn được, bọn chúng1cần gì phải cẩn thận như vậy, thậm chí ánh mắt của những người mặc đồ đen gác đêm kia cũng không rời khỏi nàng.
Vì vậy, Tử La thầm hô xui xẻo, tiếp theo nàng vô ý lật người lại đối diện với đôi mắt lạnh như băng kia của Thác Bạt Thế Kiệt sau lưng.
Dưới ánh mắt của Thác Bạt Thế Kiệt, trái tim Tử La liền nhảy vọt lên, nàng vội nhắm mắt lại, nằm yên lần nữa.
Lần này, Tử La cũng không dám hy vọng có thể tìm được cơ hội rời khỏi hay không. Rõ ràng ngoại trừ người mặc đồ đen gác đêm thì người này bên cạnh nàng cũng luôn luôn để ý tới nàng.
Tử La liền than thầm thêm lần nữa, xem ra nếu muốn rời khỏi đây thì vẫn phải nghĩ thêm biện1pháp.
Tiếp đó, Tử La cho rằng nàng sẽ mất ngủ vì phải suy nghĩ làm sao để chạy trốn, nhưng không ngờ nàng đi đường lâu như vậy cho nên vô cùng mệt mỏi, vì lẽ đó mà chẳng mấy chốc đã tiến vào mộng đẹp rồi.
Đến khi tỉnh dậy, Tử La lại phát hiện những người mặc đồ đen khác trong hang động cũng đều đã thức dậy.
Lúc này, có mấy người mặc đồ đen đang nướng thịt, còn Thác Bạt Thế Kiệt thì đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Tử La.
Tử La dụi dụi mắt, sau khi đã tỉnh táo lại thì mới phát hiện bản thân đang rất đói bụng, nàng những miếng thịt nướng có vẻ chẳng ngon lành lắm kia lại cảm thấy nó cực kỳ ngon.
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả bản thân Tử La1cũng không biết cái nhìn lom lom vào thịt nướng mà mấy người mặc đồ đen kia đang nướng đều mang theo vẻ khao khát.
Có lẽ ánh mắt của Tử La mãnh liệt và rõ ràng quá, chẳng mấy chốc Thác Bạt Thế Kiệt bên cạnh nàng đã phát hiện tầm mắt của nàng, vì vậy liền nhìn lại nàng.
Thấy ánh mắt kỳ quái của Thác Bạt Thế Kiệt, mà lúc này bụng của Tử La cũng đúng lúc kêu ùng ục, mặt Tử La liền đỏ lên.
“Ha ha...” Tử La cười gượng một tiếng rồi vội dời ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn Thác Bạt Thế Kiệt nữa, cũng đồng thời không dám nhìn miếng thịt mà mấy người mặc đồ đen đang nướng nữa.
Nhìn thấy Tử La như vậy, trong lòng Thác Bạt Thế Kiệt lại khẽ xao động và sinh ra một cảm giác quái lạ. Nhưng vào giờ phút này, hắn không có lòng dạ mà suy nghĩ sâu xa đến ý nghĩa bên trong.
Thấy hình như thịt còn cần phải một lúc lâu nữa mới có thể ăn được, Tử La nhẫn nhịn rồi lấy lại tinh thần, bắt đầu khôi phục suy nghĩ như bình thường.
Hiện tại, nàng gần như đã nắm chắc hơn tám phần người bên cạnh nàng chính là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc rồi, nhưng nàng còn cần phải thử nghiệm mới có thể chắc chắn được.
Không biết thân phận của đối phương thì tiếp theo nàng làm gì cũng đều bị động hơn. Vả lại, nếu không mau chóng tìm hiểu rõ thân phận của đối phương thì nàng cũng không biết phải làm gì mới tốt.
Còn nữa, nếu như người này thật sự chính là Thác Bạt Thế Kiệt giống như suy đoán của nàng, thì nàng lại càng phải biết rõ thân phận của hắn ta mới được.
Bởi lẽ, nếu như người này thật sự chính là Thác Bạt Thế Kiệt, vậy thì những thứ liên quan đến hắn ta càng nhiều hơn. Nhất là nàng cần phải biết rõ người này có thật là Thác Bạt Thế Kiệt hay không thì nàng mới có thể phỏng đoán chuẩn xác hơn về chuyện nàng bị bắt đi có ảnh hưởng gì đối với đám người bên Mạc Vân Thiên hay không.
Hơn nữa, trừ những chuyện này ra, Tử La còn có một điều cần suy xét. Đó chính là nếu như người này chính là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc thì có phải nàng còn có thể làm được chút gì đó không? Ví dụ như nàng có thể thuyết phục hắn ta lui binh, hoặc làm lung lay một vài quyết định của hắn ta.
Mặc dù Tử La cũng biết làm những chuyện này không thực tế, nhưng chuyện này có thể thử một lần thì vẫn nên thử. Đương nhiên, Tử La cũng biết chuyện trước tiên nàng cần phải làm chính là bảo đảm an toàn của bản thân cái đã.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tử La vẫn không nghĩ được cách nào để xác thực người này có thật là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc như suy đoán của nàng hay không.
Vì vậy, nàng lại càng sốt ruột hơn, nàng không thể tiếp tục bị động để đám người mặc đồ đen này uy hiếp cả đoạn đường được.
Hơn nữa, không biết thân phận của bọn họ thì nàng càng không thể nào biết được nguyên nhân mà đám người mặc đồ đen này bắt nàng.
Trong phút chốc, suy nghĩ của Tử La xoay chuyển rất nhanh. Đột nhiên, nàng liền nhạy bén hơn, cuối cùng đã nghĩ được phải làm thế nào.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, Tử La để bản thân tỉnh táo lại rồi mới lấy hết can đảm xoay người nhìn về phía Thác Bạt Thế Kiệt bên cạnh.
“Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc.” Tử La nhìn thẳng vào mắt của Thác Bạt Thế Kiệt. Mặc dù trong lòng nàng vẫn chưa thể xác định được người này có phải là Thác Bạt Thế Kiệt hay không, nhưng khi nói lời này nàng lại dùng giọng điệu khẳng định.
Ý của Tử La khi nói lời này chính là đang thử thăm dò đối phương có thật là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc giống như suy đoán của nàng hay không.
Mà tại sao nàng phải đi dò xét như vậy là vì nàng muốn khẳng định thân phận của đối phương một cách nhanh chóng nhất. Nếu đối phương thật sự là Thác Bạt Thế Kiệt thì nàng có thể suy nghĩ mình cần làm những gì.
Cho nên, sau khi suy nghĩ một hồi, Tử La biết nàng dò xét như vậy chỉ có lợi chứ không hại, cho nên mới quyết định nói ra lời này.
Tại sao Tử La có thể khẳng định khi nàng hỏi lời này ra sẽ không có hại với nàng là bởi vì lúc này nàng chắc chắn đối phương bắt nàng tới đây là có mục đích khác. Mà chuyện nàng có biết thân phận của bọn chúng hay không thì cũng không ảnh hưởng đến quyết định của bọn chúng.
Tử La vừa thốt ra lời nói kinh động lòng người này thì trong hang động lại yên tĩnh đến mức kỳ lạ, động tác nướng thịt của mấy người mặc đồ đen cũng khựng lại ngay tức khắc.
Lú này trên mặt của mọi người đang có mặt trong hang động đều khó che giấu được sự chấn động.
Thậm chí, ngay cả người bình tĩnh và lạnh nhạt như Thác Bạt Thế Kiệt khi thấy Tử La đã đoán được thân phận của mình thì trong lòng hắn ta cũng bị chấn động, chỉ là hắn ta che giấu tốt hơn những thuộc hạ kia của mình mà thôi.
Nhìn thấy phản ứng này của mọi người, Tử La biết nàng đã đoán đúng rồi.
Khi biết rõ chuyện này, Tử La vừa thấy may mắn nhưng cũng vô cùng đau đầu..
Nàng vui mừng vì người bắt mình là Thác Bạt Thế Kiệt chứ không phải là những kẻ thù không có đầu óc của Mạc Vân Thiên. Nàng hiểu rõ Thác Bạt Thế Kiệt là một người thông minh, có lẽ nàng còn có thể làm được chút gì đó.
Mà đau đầu là vì Thác Bạt Thế Kiệt chính là kẻ địch lớn nhất lúc này của đám người Mạc Vân Thiên ở biên ải, cho nên nàng càng khẳng định ý đồ của đối phương bắt nàng đến đây không đơn giản.
Đang lúc suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Tử La đã nghĩ đến những chuyện này, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ và sắp xếp lại lời nói để tiếp tục đàm phán với Thác Bạt Thế Kiệt.
Sau khi cảm thấy kinh ngạc vì Tử La đã đoán được thân phận của bọn chúng, chẳng mấy chốc Thác Bạt Thế Kiệt đã có phản ứng lại, ngay sau đó liền nghĩ xem phải ứng phó như thế nào.
Thác Bạt Thế Kiệt cũng gật đầu dứt khoát, thừa nhận lời nói của Tử La: “Ngươi nói không sai, bổn vương chính là Thác Bạt Thế Kiệt Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc.”
Nói xong, ánh mắt của Thác Bạt Thế Kiệt nhìn về phía Tử La mang theo ý tứ quan sát vô cùng rõ ràng, còn có sự dè dặt hơn.
Thấy Thác Bạt Thế Kiệt tự mình thừa nhận, tiếp đó lại rõ ràng nhìn thấy Thác Bạt Thế Kiệt vì lời nói vừa rồi mà đề cao cảnh giác với nàng hơn, Tử La không nhịn được mà thầm cảm thấy mình bất cẩn.
Nhưng mà Tử La cũng biết cho dù kết quả sẽ là như vậy thì nàng cũng muốn lôi thân phận thật sự của đối phương ra.