Thác Bạt Thế Kiệt chỉ thản nhiên trả lời một câu ngắn gọn như vậy, xong liền quay đầu lại không để ý đến Tử La nữa.
Thấy không thể moi được bất kỳ điều gì từ trong miệng của Thác Bạt Thế Kiệt, hơn nữa cũng không thể nhìn được chút gì từ trong phản ứng của hắn ta, Tử La hơi thất vọng.
Vì vậy, Tử La cũng chỉ có thể ngoan ngoãn an phận lại, không giãy giụa vô ích nữa.
Quan trọng hơn chính là hiện tại nàng đã xác định được thân phận của đối phương, nàng cần suy nghĩ thật kĩ xem tiếp theo phải làm gì mới tốt.
Sau khi Thác Bạt Thế Kiệt quay đầu đi, phát hiện Tử La sau lưng lại không có3hành động gì, cuối cùng hắn ta cũng dần bình tĩnh lại.
Mặc dù vừa rồi hắn ta đã che giấu rất tốt, nhưng hắn ta cũng đã sớm bị sự thông minh của Tử La làm cho chấn động rồi.
Vào giờ phút này, hắn ta càng thêm hứng thú với Tử La hơn. Cảm thấy dù lần này bắt nàng không đạt được tới mục đích mà hắn ta muốn, nhưng có thể bắt được một người như vậy, coi như vẫn còn khả năng dốc sức cho hắn ta thì hắn ta vẫn không bị chịu thiệt.
Đương nhiên, việc này có thể đạt tới mục đích của hắn ta thì càng tốt hơn nữa.
Có thể nói, bây giờ Thác Bạt Thế Kiệt rất có hứng thú với Tử2La, hắn ta không kiềm chế được mà quay đầu thừa dịp lúc Tử La đang cúi đầu suy nghĩ, không chú ý đến hắn ta mà bắt đầu âm thầm quan sát nàng.
Lúc trước, Thác Bạt Thế Kiệt biết người đại phu trẻ tuổi mà bọn họ bắt tới này là một thiếu niên mắt thanh mày liễu. Nhưng mà, điều này đối với một người đàn ông đẹp trai như Thác Bạt Thế Kiệt mà nói thì cũng không tính là có gì đặc biệt cả.
Tuy nhiên, bây giờ nhìn kĩ lại, hắn ta mới phát hiện người đại phu trẻ tuổi này còn tuấn tú hơn so với trong tưởng tượng trước kia của hắn ta nữa.
Nhất là làn da của trắng nõn mịn màng giống1như có thể vắt ra nước. Và đôi con ngươi kia mặc dù lúc này đang rũ xuống nhưng từ hàng lông mi dài đậm kia nhìn xuyên qua thì hắn ta lại không biết khi người này ngẩng đầu lên nhìn về phía mình thì sẽ xinh đẹp tới mức nào.
Ngay tức khắc, hắn ta đã nhìn đến ngây người.
Nhưng mà Thác Bạt Thế Kiệt không hổ là người có ý chí nghị lực phi phàm, chẳng mấy chốc hắn ta đã phản ứng lại, âm thầm buồn bực vì sự thất thố vừa rồi của bản thân.
Đang lúc Thác Bạt Thế Kiệt chuẩn bị dời ánh mắt đi, đột nhiên tầm mắt của hắn ta rơi xuống lỗ tai của Tử La.
Thác Bạt Thế Kiệt tức khắc1liền giật mình, theo bản năng nghiêng người đến, dùng tay nâng cằm Tử La lên rồi nhìn về phía lỗ tai của Tử La.
Tử La đang suy nghĩ đối sách tiếp theo, đột nhiên bị một chuỗi phản ứng liên tiếp của Thác Bạt Thế Kiệt dọa sợ ngây người.
Kế đó, nhận ra được ánh mắt của đối phương rơi xuống trên tai mình, Tử La cảm thấy mình quá bất cẩn.
Sau khi kịp phản ứng, nàng lập tức vùng vẫy, quơ tay đẩy Thác Bạt Thế Kiệt ra, cả giận nói: “Buông ra, mau buông ta ra!”
Vào giờ phút này, Tử La hoảng sợ vô cùng, nàng gần như có thể khẳng định Thác Bạt Thế Kiệt đã phát hiện được lỗ tai của nàng rồi!
Có thể1nói, hiện tại Tử La vô cùng chán nản tại sao lại quên mất chuyện mình có xuyên lỗ tai chứ.
Lúc trước nàng giả vờ làm nam nhân chỉ để tiện đi lại trong doanh trại cho nên mới tùy tiện qua loa một chút như vậy. Mà người mà nàng phải tiếp xúc ở khoảng cách gần chỉ là Mạc Vân Thiên hoặc là tâm phúc bên cạnh Mạc Vân Thiên thôi, ngoài những người đó ra thì nàng có rất ít thời gian phải ở gần với những người khác.
Hơn nữa, bởi vì mùa đông ăn mặc dày, quần áo cũng kín kẽ cho nên nàng càng không cần lo lắng có người phát hiện ra thân phận của mình.
Hiện tại, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, quần áo của nàng đều hơi ít ỏi cho nên mới sơ ý để cho hắn ta chú ý đến lỗ tai nàng.
Tình huống nguy hiểm như vậy, Tử La phát hiện nàng không thể lay động đối phương một chút nào, trong lòng tức khắc sinh ra cảm giác kinh hãi từ trước đến nay chưa từng có.
Tử La không dám tưởng tượng đến chuyện nếu để cho đối phương phát hiện giới tính thật sự của mình thì sẽ phát hiện ra được cái gì nữa.
Vì vậy, trong lúc giãy giụa, nàng ôm một chút hy vọng, cầu cho đối phương vẫn chưa phát hiện ra lỗ tai của nàng.
Nhưng mà, chẳng mấy chốc, chút may mắn này của Tử La đã bị đánh tan hoàn toàn.
Thác Bạt Thế Kiệt ở khoảng cách gần vừa nhìn một cái đã phát hiện Tử La thật sự có xuyên lỗ tai, trong lòng hắn ta vừa dao động lại vừa có một chút ưu tư không tên dâng lên.
Nhưng mà lúc này hắn ta một lòng chỉ muốn xác định thân phận của Tử La nên không chú ý nhiều đến sự ưu tư không tên kia, ngay sau đó liền kéo tóc của Tử La ra.
Khi tóc rơi lả tả xuống, mái tóc suôn mượt như tơ tản ra trước ngực Tử La. Trong hang động lập tức rơi vào yên tĩnh lần nữa, trong mắt mọi người đều thoáng qua một vẻ xinh đẹp khiến người ta động lòng.
Lúc này nàng rất xinh đẹp, thuần khiết đến mức khiến người khác không nhịn được phải nín thở, rất sợ sẽ kinh động đến chú nai con đang xông nhầm vào thế giới loài người.
Thác Bạt Thế Kiệt cảm thấy, đôi mắt to sáng rực trong suốt đang kinh hoảng thỉnh thoảng lại mang theo vẻ đề phòng kia của Tử La còn sáng ngời hơn bầu trời sao mà hắn ta đã nhìn thấy ở Dạ Quốc, sáng ngời hơn cả mặt nước hồ trong suốt gấp nhiều lần.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta cũng rơi vào trạng thái mất hồn.
Mà Tử La sau khi bị Thác Bạt Thế Kiệt kéo rơi tóc, thấy ánh mắt của Thác Bạt Thế Kiệt và mấy người mặc đồ đen ở chung quanh nhìn nàng đều lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn không che giấu vẻ giật mình, nàng sợ hãi liên tiếp lui về sau, mãi cho đến khi không thể lui được nữa thì nàng mới ngừng lại.
Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy dáng vẻ không ngừng hoảng hốt lo sợ của Tử La, không biết làm sao mà trong lại mềm nhũn. Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cho hắn ta kinh hãi, bởi vì trước nay hắn ta chưa từng có loại tâm tình này với một người nào đó giống như lúc này.
Thác Bạt Thế Kiệt liền âm thầm kinh hãi, đồng thời cũng tự nhắc nhở bản thân không thể để tâm tình không tên này ảnh hưởng đến mình.
Sự thật chứng minh, sự tôi luyện và ý chí nghị lực mạnh mẽ phi thường trong những năm nay của Thác Bạt Thế Kiệt không phải là giả, chẳng mấy chốc, hắn ta đã hoàn hồn lại, đè ép loại tâm tình không tên vừa rồi xuống.
Sau khi kịp phản ứng, đương nhiên Thác Bạt Thế Kiệt vẫn là một người bình tĩnh, cơ trí như cũ.
Hắn ta đi tới trước mặt Tử La, nâng cằm Tử La lên một lần nữa, lạnh giọng tra hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tử La nghe vậy trong lòng liền khẽ giật mình, vào giờ phút này nàng thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt của Thác Bạt Thế Kiệt, lại càng không biết phải trả lời câu hỏi của Thác Bạt Thế Kiệt như thế nào.
“Nói!” Thấy Tử La không nói lời nào, giống như bị dọa sợ, Thác Bạt Thế Kiệt cố đè cảm giác không đành lòng khó hiểu đang tràn ra trong lòng xuống, lạnh lùng chất vấn.
Tử La nào có gặp phải tình cảnh này bao giờ, đã bao giờ thấy được hơi thở lạnh lùng mạnh mẽ như vậy.
Trong hang động này, dù cho là người của Thác Bạt Thế Kiệt cũng đều bị thái độ lúc này của hắn ta làm cho sợ hãi. Ngay cả bọn chúng cũng không thể phản ứng kịp, vậy thì càng không cần phải nói đến Tử La rồi.
Sau khi Tử La lấy lại tinh thần từ trong sức ảnh hưởng của Thác Bạt Thế Kiệt, nàng lập tức nhận ra rằng bất luận thế nào nàng cũng không thể để cho Thác Bạt Thế Kiệt biết mối quan hệ giữa nàng và Mạc Vân Thiên.
Nhưng cho dù Tử La cắn chặt miệng không nói một lời nào thì Thác Bạt Thế Kiệt chẳng mấy chốc đã đoán được thân phận của nàng.
Hơn nữa, điều mà Thác Bạt Thế Kiệt đoán được còn gần đúng với thực tế.
Đoán được thân phận của Tử La rồi, rồi từ đủ loại tình huống mà khẳng định sự quan trọng của Tử La đối với Mạc Vân Thiên. Sau khi biết Tử La chính là nhược điểm của Mạc Vân Thiên, Thác Bạt Thế Kiệt bỗng chốc có một nỗi buồn khó hiểu rồi sau đó hắn ta liền vui mừng khôn xiết, cảm thán nói rằng việc này thật đúng là không cần uổng phí thời gian mà đã có được tất cả.
Sau khi thấy Thác Bạt Thế Kiệt nói trắng thân phận của nàng ra, ánh mắt kia nhìn về phía nàng tràn ngập toan tính, trái tim của Tử La vô cùng căng thẳng.
Tử La liền lấy hết can đảm nói: “Không cần biết tại sao ngươi đoán được thân phận của ta, nhưng có vài lời ta không nói ra sẽ thấy khó chịu.”
Thấy Thác Bạt Thế Kiệt không có phản ứng, lá gan của Tử La càng lớn hơn, cũng không đoái hoài đến đối phương có thích nghe nàng nói chuyện hay không mà nói tiếp: “Với tình hình hiện tại thì có lẽ ngài đã hiểu rõ. Bây giờ, lựa chọn tốt nhất trước mắt của các ngài là phải đầu hàng. Như vậy đối với hai bên chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại. Cho nên, ta thật sự không nghĩ ra tại sao ngài lại bắt ta chứ? Chẳng lẽ ngài còn không muốn đầu hàng sao?”
“Nếu như ta là ngài, ta nhất định sẽ chọn đầu hàng ngay chứ không phải bắt lấy người của đối phương không chịu thả. Tại sao lại nói như thế? Thứ nhất, hiện tại thực lực hai bên có chênh lệch, có lẽ ngài cũng vô cùng hiểu rõ rồi. Thứ hai, nếu như ngài không mau chóng chạy về Dạ Quốc của các ngài đi thì có lẽ sau này ngài cũng rất khó để có được một vị trí ở Dạ Quốc.”
“Ta biết, bây giờ chắc chắn ngài vẫn đang suy nghĩ có thể liều lĩnh một lần hay không, rồi sau đó có thể đảo ngược tình thế hay không, đúng chứ? Có lẽ ngài bắt ta thì cũng phải có liên quan đến chuyện này, mặc dù ta không đoán được suy nghĩ cụ thể của ngài. Nhưng mà ta lại có thể nói rõ cho ngài biết, ngài làm vậy sẽ không thể đạt được mục đích của ngài đâu.”
Thấy Tử La có thể nói gần như hết suy nghĩ của hắn ta ra, cho dù Thác Bạt Thế Kiệt bình tĩnh hơn nữa thì trong lòng cũng phải thầm giật mình, càng thêm khâm phục trí thông minh của Tử La.
Nhưng mà, mặc dù Thác Bạt Thế Kiệt nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như cũ.
Thác Bạt Thế Kiệt nghiêng người đến gần Tử La lần nữa, nhìn nàng rồi lên tiếng hỏi ngược lại: “Hừ, làm sao mà ngươi có thể khẳng định kế hoạch tiếp theo của ta sẽ không thực hiện được chứ? Nếu như bổn vương nói bổn vương rất nắm chắc kế hoạch tiếp theo của mình thì sao?”