Vì vậy, Thác Bạt Thế Kiệt liền trả lời Tử La theo đúng sự thật: “Ha ha, bổn vương cũng không ngại nói sự thật cho cô biết, cô không nói thân phận thật sự của cô cho ta thì cũng không sao. Bổn vương cũng đã sớm đoán được cô nhất định là người cực kỳ quan trọng đối với Trấn Bắc Hầu Mạc Vân Thiên.”
Nói đến đây, thấy vẻ mặt Tử La rốt cuộc cũng thay đổi thì Thác Bạt Thế Kiệt liền bật cười rồi suy nghĩ một lúc. Sau khi suy xét xong, thì lời nói tiếp theo của hắn ta cũng mang theo mục đích thăm dò Tử La: “Nếu như ta đoán không sai thì3cô chắc chắn chính là cô gái mà Trấn Bắc Hầu Mạc Vân Thiên thích, Trấn Bắc Hầu phu nhân tương lai, có đúng không?”
Tử La nghe Thác Bạt Thế Kiệt nói đến đây thì có thể tưởng tượng ra được sự khiếp sợ trong lòng.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc nàng đã phản ứng lại. Thác Bạt Thế Kiệt nói vậy là muốn thăm dò nàng. Cho dù biết đối phương đã có thể biết khá rõ mối quan hệ giữa nàng và Mạc Vân Thiên nhưng Tử La vẫn muốn phủ nhận.
Sau khi nghe Thác Bạt Thế Kiệt nói như vậy, Tử La liền khôi phục lại vẻ thản nhiên như trước, tỏ ra cao ngạo mà phủ nhận: “Hừ,2Thất vương gia, ngài rất tự tin với bản thân mình. Nếu như ta nói là ngài thật sự vẫn tự cho là như vậy thì ngài sẽ chỉ thua thảm hại hơn thôi thì sao?”
Tử La biết bây giờ nếu nàng chỉ một lòng phủ nhận quan hệ giữa nàng và Mạc Vân Thiên thì có lẽ kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, Thác Bạt Thế Kiệt sẽ càng cho rằng đây là biểu hiểu chột dạ của nàng, từ đó chỉ khiến cho hắn ta càng chắc chắn suy đoán lúc trước của hắn ta mà thôi. Cho nên, sau khi suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, Tử La không phủ nhận quan hệ giữa nàng và Mạc1Vân Thiên nữa, mà là nửa thật nửa giả nói với Thác Bạt Thế Kiệt rằng nếu như hắn ta cho rằng như vậy thì có thể sẽ thua càng thảm hại hơn.
Phải nói rằng, vào giờ phút này, Tử La biết phía nàng đã nằm ở tình thế hoàn toàn bất lợi. Chuyện nàng có thể làm bây giờ chỉ là tiếp tục đấu tranh tâm lý với Thác Bạt Thế Kiệt mà thôi.
Tuy nhiên nếu như là những người khác thì Tử La còn có hơi có hy vọng sẽ lung lay được. Nhưng người mà nàng phải đối mặt lại là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc rất khó đoán, thì1Tử La cũng chẳng nắm chắc được mấy phần cả.
Mà Thác Bạt Thế Kiệt nghe Tử La nói vậy thì đột nhiên cười ra tiếng: “Ha ha ha... Cô thật sự khá thú vị. Nhưng mà, cô cho rằng cô nói như vậy thì bổn vương sẽ bị cô lừa sao? Hừ, bổn vương nói thật cho cô biết, cô chưa đủ trình để đấu trí với bổn vương đâu.”
Quả nhiên, Thác Bạt Thế Kiệt không hề tin tưởng lời nói của Tử La.
Tử La thấy không thể nào làm lung lay suy đoán trước đó của Thác Bạt Thế Kiệt, ngay tức khắc trong lòng liền cảm thấy sốt ruột.
Nhưng mà vào giờ phút này nàng lại không thể thay1đổi được gì cả.
Trong phút chốc, Tử La cảm thấy sự bất lực mà từ trước đến nay chưa từng có.
Thác Bạt Thế Kiệt này thật sự là một con cáo già, Tử La cảm thấy khi đối đầu với người này, quả thực nàng chẳng có bất kỳ ưu thế nào cả.
Đương nhiên, cho dù là cảm thấy vô cùng bất lực thì Tử La cũng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục tranh đấu.
Nàng suy nghĩ một chút, sắp xếp lời nói rồi mới trả lời: “Hừ, có tin hay không thì tùy ngài! Có điều, ngài có lòng tin với kế hoạch tiếp theo của ngài như thế. Vậy không biết ngài có dám nói cho một tiểu nữ như ta biết kế hoạch của ngài hay không? Phải biết rằng hiện giờ ta cùng lắm chỉ là tù nhân của ngài, ta còn có thể gây ra chuyện gì khi đang ở trong lòng bàn tay của ngài sao? Hay là ngài vẫn không dám nói ra, vậy thì ngài chẳng có chút lòng tin nào với bản thân hay sao?”
Đương nhiên Tử La biết lời nói này của nàng không gạt được Thác Bạt Thế Kiệt với mục đích thăm dò kế hoạch tiếp theo của hắn ta, nhưng nàng đánh cược với sự tự phụ của Thác Bạt Thế Kiệt. Theo hiểu biết của nàng thì cho dù hắn ta biết rõ nàng đang thăm dò thì cũng sẽ trả lời nàng.
Huống chi, vào giờ phút này, Tử La hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào. Cho nên bây giờ có thể nói là nàng dò xét được hay không thì cũng vậy.
Nếu như để nàng thắng ván cược này, thăm dò được mục đích và kế hoạch tiếp theo của Thác Bạt Thế Kiệt thì nói không chừng nàng còn có thể nắm được một ít ưu thế và quyền chủ động. Mặc dù Tử La cũng biết khả năng này không lớn.
Quả nhiên, Thác Bạt Thế Kiệt vừa nghe thấy lời nói gần như không hề che giấu ý thăm dò của Tử La, trong mắt hắn ta chẳng những không có chế nhạo mà còn lóe ra vẻ khâm phục.
Thông minh như Thác Bạt Thế Kiệt, sao mà lại không biết suy nghĩ vào giờ phút này của Tử La chứ?
Nhưng mà, đúng là vì biết suy nghĩ trong lòng Tử La nên Thác Bạt Thế Kiệt mới khâm phục sự can đảm và trí thông minh của Tử La.
Có thể nói, giờ phút này Thác Bạt Thế Kiệt đã có thể chắc chắn rằng người đã hiến diệu kế biến biên thành thành một tòa thành băng, tung tin về sự tàn bạo của Cao Tuấn để dân chúng cùng quân đội Mạc gia ở mấy tòa thành trì xung quanh biên thành đều nhất trí đồng tâm hiệp lực đối phó với ngoại xâm mà trước kia bọn họ tìm kiếm chính là tiểu nha đầu xem ra chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi trước mặt.
Trong phút chốc, ánh mắt của Thác Bạt Thế Kiệt nhìn về phía Tử La tràn ngập sự phức tạp.
Suy nghĩ một lúc, Thác Bạt Thế Kiệt cười ra tiếng, không hề ngần ngại mà gật đầu nói mục đích của hắn ta ra: “Đúng vậy, cô thắng cược rồi. Mặc dù bổn vương biết mục đích cùng ý khích tướng của cô nhưng bổn vương thừa nhận, cũng không sợ nói cho cô biết. Dự tính của bổn vương rất đơn giản, đến lúc đó nếu như bổn vương lấy cô trao đổi với Trấn Bắc Hầu Mạc Vân Thiên, thì cô nói xem hắn có cam tâm tình nguyện đồng ý rất nhiều điều kiện vô lý của ta hay không?”
Nghe những lời này của Thác Bạt Thế Kiệt xong, Tử La thật sự muốn tát hắn ta một bạt tai. Nếu như nàng có thể đánh thắng hắn ta thì nhất định nàng sẽ không nương tay.
Tử La kìm nén sự xúc động trong lòng xuống, che giấu tâm tư thật sự của bản thân, rồi mới cố ra vẻ bình tĩnh, cười lạnh nói: “Trước tiên không nói đến thủ đoạn này của ngài rất hèn hạ, không hề có một chút phong thái mà chủ soái nên có. Cứ cho là ngài lấy ta ra uy hiếp Mạc Vân Thiên đi, thì ngài lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy hắn sẽ vì ta mà đáp ứng hết những yêu cầu quá đáng kia của ngài chứ?”
“À, vậy sao? Nhưng mà nếu không thử một chút thì làm sao biết có được hay không chứ? Hơn nữa, với tình hình hiện giờ của bổn vương, thì cô cho rằng ta sẽ còn để ý đến thanh danh hư vô đó hay sao? Bây giờ bổn vương còn danh tiếng gì có thể kể tới sao?”
Tử La nghe Thác Bạt Thế Kiệt nói như vậy thì nàng đã khẳng định Thác Bạt Thế Kiệt quyết chí muốn bắt nàng trao đổi với Mạc Vân Thiên. Nàng hoàn toàn không hề lung lay hay thay đổi được chủ ý của hắn ta.
Trong phút chốc, nàng liền chau mày lại, trong lòng nóng như lửa đốt.
Thấy Tử La không còn lời nào để chống đỡ, “hừ” một tiếng rồi quay đầu đi, Thác Bạt Thế Kiệt liền cười lên.
“Thế nào? Cô cũng thấy bổn vương nói đúng sao? Nói thật thì bổn vương rất chắc chắn Trấn Bắc Hầu Mạc Vân Thiên nhất định sẽ tới cứu cô. Cô nhìn xem, cô vừa bị bắt chưa được nửa ngày thì Mạc Vân Thiên đã phái ra nhiều người như vậy để tìm cô rồi. Vậy mà cô còn dám nói cô không quan trọng với Mạc Vân Thiên?”
Chẳng biết tại sao lúc này Thác Bạt Thế Kiệt lại có ý định trò chuyện lâu với Tử La, cho nên liền nói tiếp: “Còn nữa, lấy nội dung của tin tình báo cùng sự hiểu biết của bổn vương đối với Trấn Bắc Hầu Mạc Vân Thiên, thì bổn vương không cho rằng Mạc Vân Thiên là một người máu lạnh vô tình giống như bề ngoài. Bổn vương lại cảm thấy con người này cố chấp và kiên trì hơn so với người bình thường. Cho nên, bổn vương tin tưởng đối với người mà hắn đã động tâm thì hắn lại càng phải điên cuồng hơn so với những người khác. Ha ha, nếu như cô vẫn chưa tin vậy thì chúng ta cứ việc mỏi mắt trông chờ đi.”
Tử La nghe những lời này của Thác Bạt Thế Kiệt xong, trong lòng cũng khẽ giật mình.
Ngay tức khắc, nàng liền nhớ tới một câu nói, thông thường người hiểu rõ ngươi nhất chính là kẻ thù của ngươi.
Thác Bạt Thế Kiệt có thể nói ra những lời này, thì có thể thấy hắn ta nghiên cứu Mạc Vân Thiên không phải ngày một ngày hai.
Vì vậy, nàng cảm thấy nàng không có khả năng lừa gạt và chiến thắng Thác Bạt Thế Kiệt về mặt tâm lý để hắn ta thay đổi chủ ý.
Tuy nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng kiên trì chống đỡ đến cùng: “Thất vương gia, sự phân tích của ngài nghe cũng rất hay, ngay cả ta nghe xong cũng cảm thấy vô cùng có lý. Nhưng mà trên thực tế thì cũng không giống như ngài nói. Ha ha, chính bản thân ta cũng không thấy ta có loại tự tin có thể khiến cho Trấn Bắc Hầu Mạc Vân Thiên buông bỏ kiên trì của hắn mà thỏa hiệp với các ngài đâu! Hơn nữa, ngài và Mạc Vân Thiên đều là chủ soái một đội quân, cho nên hẳn là ngài phải biết một người phụ nữ có đủ để khiến cho các ngài bất chấp tất cả mà quyết định như vậy hay không.”
Thấy Tử La vịt chết mà còn mạnh miệng, hơn nữa lúc này còn trình bày đủ loại lý do một cách mạch lạc rõ ràng để thử thuyết phục hắn ta, Thác Bạt Thế Kiệt liền cảm thấy nha đầu này đúng là thú vị và can đảm.
Vì thế, hắn nổi lòng trêu chọc, cười nói: “Vậy sao? Vậy nếu như bổn vương nói, Trấn Bắc Hầu Mạc Vân Thiên và Bổn vương rất khác nhau, bọn ta không là một loại người thì sao?”