Điền Viên Cẩm Tú

Cân nhắc hơn thua một phen, Chu Viễn quyết định củi đầu một lần trước Tử Đào.

“Nha đầu, người mang thang đến cho tiểu gia, có được không?” Chu Viễn mặc dù biết cậu đang cầu cạnh Tử Đào, cần phải nói mềm mỏng một chút, nhưng cậu phát hiện mình không làm được, điệu bộ vẫn cao ngạo như vậy.

“Ta là đại gia của ngươi đấy! Sao ta phải đi lấy thang cho ngươi chứ?” Tử Đào vô cùng bất mãn với giọng điệu của Chu Viễn.

“Này nha đầu,2ngươi đừng có thù dai như vậy chứ, đó là hành vi tiểu nhân” Chu Viễn kháng nghị.

“Ta thù dai chỗ nào chứ? Ngươi từng đắc tội ta hả? Vả lại ta cũng đâu nói ta là đại nhân đầu” Tử Đào đáp lại.

Chu Viễn: “...”

“Sao ngươi không nói chuyện? Ngươi đắc tội ta khi nào vậy hả?”

Chu Viễn: “...”

“Nếu ngươi không có gì muốn nói với ta, vậy ta đi đây!” Tử Đào giả bộ muốn đi.

“Này, nha đầu người đừng đi! Ta sai rồi, ta sai rồi được8chưa? Ta có mắt mà không thấy thái sơn nên đắc tội cổ nãi nãi ngươi, ngươi đại nhân đại lượng đừng so đo với ta có được không?” Thấy Tử Đào bỏ đi thật, Chu Viễn không còn quan tâm mặt mũi thể diện gì nữa.

“Được, vậy cô nãi nãi đành miễn cưỡng tha thứ người” Tử Đào nói câu không tức chết người không đền mạng, nói xong còn giả bộ đi tiếp.

“Này, đừng đi! Mang cho ta cây thang được không?” Chu Viễn cuống quýt nói.

“Tại sao6ta phải giúp người nhỉ? Giúp người thì ta được gì chứ?” Chu Viễn nghe vậy liền muốn thổ huyết. Nhưng cậu có thể cho Tử Đào cái gì đây? Chu Viễn suy nghĩ, trong đầu lóe lên: “Ngươi mang thang đến cho ta, ta cho ngươi bạc được không?”

“Bao nhiêu bạc?” Tử Đào hỏi.

Bệnh tham tiền của Tử La đúng là đã lây sang cho Tử Đào rồi.

“Ta cho ngươi nửa lượng bạc, thế nào?” Chu Viễn nghĩ trong túi cậu còn gần hai lượng bạc, liền nói một3con số mà cậu nghĩ là khá cao.

Cậu tưởng Tử Đào sẽ đồng ý ngay, dù sao lấy một cái thang đã kiếm được nửa lượng bạc, ngay cả cậu cũng không dễ dàng kiếm được tiền như vậy đâu.

Nào ngờ Tử Đào lại không hề cảm kích.

“Nửa lượng bạc? Chẳng bằng một góc tiền tiết kiệm của cô nãi nãi ta! Đến nhìn ta cũng chẳng thèm nữa là! Ngươi đi tìm người khác đi”

“Nha đầu, ngươi đúng là lòng tham không đáy! Được rồi, ta cho ngươi một5lượng bạc, được chưa!” Chu Viễn cắn răng nói. Cùng lắm cậu về nhà xin mẹ tiền tiêu vặt tháng sau, tiết kiệm có thể dùng trong hai tháng.

“Ngươi đi mà tìm người khác!” Tử Đào không thèm để ý.

“Một lượng bạc còn không được?! Nha đầu, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu!”

“Ta cũng không ép buộc ngươi, người đồng ý cho ta tiền, ta còn không nguyện ý lấy thang cho ngươi đầu. Người có thể gọi người khác mang đến, ở đây cũng gần tiền viện, người chỉ cần hô to một tiếng thì chắc sẽ có rất nhiều người mang thang đến cho ngươi” Tử Đào kiêu căng nói.

Tử Đào biết Chu Viễn không muốn gọi người khác đến, nếu không cậu đã gọi từ lâu rồi, sao phải chờ đến bây giờ chứ. Cũng đúng, nếu mình leo cây mà không xuống được như vậy, nàng cũng chẳng có mặt mũi gặp người, huống chi đằng trước là khách khứa đến đây ăn tiệc chứ.

“Ngươi...” Chu Viễn suýt nữa thổ huyết!

“Nha đầu kia, ngươi muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng mang thang đến cho ta?”

“Một trăm lượng bạc, thế nào?” Tử Đào cố ý giở công phu sư tử ngoạm, nàng thích xem dáng vẻ đau khổ của Chu Viễn.

“Một trăm lượng bạc?! Nha đầu, người thèm tiền muốn phát điên rồi hả?” Chu Viễn gào lên.

“Đúng vậy! Một trăm lượng bạc, thiếu một phần cũng không được!”

“Nha đầu, ngươi là thổ phỉ đúng không?” Chu Viễn nghe thấy không thể thương lượng, xù lông nhím lên. Tử Đào nhìn thấy Chu Viễn như vậy, trong lòng cười muốn điền.

“Ngươi cẩn thận một chút, kéo thang còn chưa tới thì người đã rơi xuống rồi. Ta thấy, từ trên đó xuống đây phải chừng năm, sáu thước, nếu ngươi ngã từ trên đó xuống, cho dù không chết thì mông cũng nứt thành mấy mảnh, đến lúc đó đừng trách sao ta không nhắc nhở ngươi nha” Tử Đào nói.

Đương nhiên Tử Đào cũng có ý nhắc nhở Chu Viễn. Nếu Chu Viễn thực sự ngã từ trên cây xuống thì nàng có tội lớn rồi.

Chu Viễn nghe Tử Đào nói vậy liền nhớ ra mình còn ngồi trên cây, ban nãy cậu kích động quá mức, quýt nữa đã quên tình cảnh của mình. Cậu không khỏi ôm thân cây chặt hơn.

“Nha đầu! Ta bây giờ thật sự không có nhiều tiền như thế” Chu Viễn đau khổ nói. “Ta thấy người ăn mặc cũng đâu đến nỗi, sao lại nghèo tới như vậy chứ?”

“Tiền này có thể nợ được không? Chờ ta có tiền sẽ trả cho ngươi”

“Không được! Nếu lát người xuống rồi trở mặt thì ta biết tìm ai đòi tiền?” Tử Đào không đồng ý.

“Tiểu gia ta giống kẻ vô lại lắm à?” Chu Viễn muốn phát điên.

“Ta thấy khó nói lắm” Tử Đào không tức chết người không đến mạng nói.

“Ngươi... Ngươi...” Chu Viễn chỉ vào Tử Đào, tức đến không nói nên lời.

“Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi còn lắm miệng nữa, ta thấy ngươi cũng không cần thang nữa rồi” Tử Đào nói. “Ngươi đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Chẳng trách phu tử nói, tiểu nhân cùng nữ nhân khó nuôi nhất!”

Lần này đến lượt Tử Đào xù lông: “Ngươi giống quân tử chỗ nào, ta cũng không thấy! Còn nữa, mẹ ngươi không phải là nữ nhân à? Cẩn thận không ta mách mẹ ngươi đấy! Ngươi có thể vào trong hậu viện này, chứng tỏ Lưu chưởng quỹ cũng biết ngươi, ta cũng không lo không tìm được cha mẹ ngươi”

“Ta sai rồi! Cô nãi nãi người coi như ta bị phu tử lừa, tha cho ta lần này đi. Nha đầu, ngươi muốn gì mới đồng ý mang thang cho ta đây?” Chu Viễn muốn nghẹn họng, cũng cảm thấy phu tử giảng câu đó cũng có chỗ không đúng.

Thấy Chu Viễn hạ giọng, cơn tức của Tử Đào cũng vơi đi một chút. Tử Đào biết Chu Viễn có thể vào hậu viện, khẳng định có quan hệ tốt với Lưu chưởng quỹ, nàng thế nào cũng phải nể mặt Lưu chưởng quỹ. Hơn nữa Chu Viễn bị nàng chọc cũng đáng thương lắm rồi.

Nàng vẫn nên có chừng mực thì hơn.

“Thế này đi. Ta cũng không phải người ngang ngạnh, chuyện này không phải là không thể thương lượng. Giờ ngươi không có một trăm lượng bạc thì ta cũng sẽ mang thang đến cho ngươi” Tử Đào ra vẻ hào phóng nói.

Chu Viễn nghe vậy cảm động muốn rớt nước mắt. Nha đầu này cuối cùng cũng tha cho cậu rồi. Chu Viễn trong lòng muốn rơi lệ, cậu vất vả quá rồi.

“Cô nãi nãi là người hiểu đạo lý nhất, ngươi chính là người hiền lành nhất thế gian!” Chu Viễn chân chó nói.

“Đương nhiên, coi như người có mắt. Mau coi trên người ngươi có đồ vật đáng giá nào không, lấy ra làm tin đi. Chờ bao giờ kiếm được một trăm lượng thì chuộc về” Tử Đào nói.

Chu Viễn nghe Tử Đào nói vậy, suýt chút rớt từ trên cây xuống. Còn tưởng nha đầu này muốn tha cho cậu một trăm lượng bạc, hóa ra chỉ đổi cách nói uyển chuyển hơn thôi. Có điều Chu Viễn nào dám ý kiến. Cậu nói lâu thế cổ nãi nãi này mới chịu nhường bước. Bài học ban nãy cả đời cậu cũng không quên được, cậu có ngốc mới dám cãi lời, chọc giận vị cô nãi nãi này. Chu Viễn hôm nay biết thế nào cậu cũng phải chịu thiệt, đành tìm khắp người, phát hiện thấy chỉ có miếng ngọc bội mẹ cậu cho ba huynh đệ mỗi người một cái, nghe nói đây là đồ cưới của mẹ cậu.

Nếu để cho biết cậu lấy ngọc bội đưa cho người khác, chắc chắn cha sẽ không tha cho cậu đầu. Nhớ đến đòn roi của cha, cậu đã thấy mồng ế ẩm rồi.

Nhưng bây giờ cậu không còn cách nào nữa. Cùng lắm sau này cậu tiêu tiền ít đi một chút, từ từ trả lại. Nhưng mà, một tháng cậu chỉ có hai lượng bạc thôi, cho dù cậu không tiêu gì hết, thì phải rất lâu nữa mới trả đủ. Chu Viễn lệ rơi đầy mặt. Đúng là tự mua dây buộc mình, tự dưng trèo cây làm gì!

“Sao thế? Có vật quý giá nào không?”

“Có, có, đương nhiên là có! Ngươi xem ngọc bội này thế nào? Ta đưa nó cho người làm tin, ngọc bội này giá trị chắc chắn hơn một trăm lượng bạc.” Chu Viễn sợ Tử Đào trở mặt, vội vàng nói.

Tử Đào không ngờ trên người Chu Viễn thật sự có đồ giá trị, nàng vốn nghĩ cho dù cậu không có đồ gì giá trị thì cũng sẽ đi kiếm thang cho cậu xuống, dù sao nàng cũng không ghét cậu ta nữa. Bây giờ thấy Chu Viễn thực sự có tiền, đúng là niềm vui bất ngờ thật, nàng đương nhiên cũng không ngu ngốc từ chối.

Nếu Chu Viễn biết trong lòng Tử Đào nghĩ gì, chắc chắn cậu sẽ hối hận phát điên.

“Ngươi nói nó trị giá một trăm lượng bạc thì nó trị giá một trăm lượng sao? Ta chẳng biết nó có đáng giá hay không, làm sao biết ngươi không gạt ta?” Tử Đào nói.

Chu Viễn nghe vậy thật muốn quỳ.

“Nha đầu, không, tiểu cô nãi nãi, ta cho dù có gan tày trời cũng không dám lừa ngươi. Vậy đi, ta tên là Chu Viễn, là con trai của ông chủ Xa Mã Điếm.

“Nếu ngươi không tin ngọc bội này trị giá một trăm lượng bạc, ngươi có thể đến hiệu cầm đồ trong trấn hỏi thăm, nếu thật sự không đáng giá, thì ngươi có thể đến Xa Mã Điếm Chu gia tìm cha ta. Nếu cho biết ta đưa ngọc bội cho người thì chắc chắn sẽ không tha cho ta đầu, ngươi yên tâm rồi chứ? Có điều người phải đồng ý với ta đừng nói cho ta biết, nếu không ta xong đời rồi. Còn nữa, ngươi cũng đừng nói cho người ngoài biết”

“Vậy đi, thấy người thành ý như vậy, ta đây sẽ miễn cưỡng tin tưởng ngươi, ta đồng ý” Tử Đào giả bộ từ bị nói, mà thực ra trong lòng cười muốn điên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui