Điền Viên Cẩm Tú

“Thì ra là Tử Thụ, Tử Hiên, Thiết Đản, Thiết Trụ và Xuyên Tử. Nếu các đệ không để ý thì có thể gọi ta là Dung đại ca, đừng học theo Lưu sư đệ, quen2biết lâu như vậy mà vẫn gọi ta là Dung thiếu gia.”

Lưu Hoành: “...”

“Tiểu nha đầu lanh lợi này là?” Vừa rồi Dung Phong có cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tử La, xem8ra tiểu nha đầu thông minh này chính là A La mà anh họ hay nói rồi.

Hắn rất cảm kích tiểu nha đầu đã cứu anh họ này, cho nên hắn cũng có cảm giác thân6thiết với nàng.

“Muội là Tử La.” Tử La nói.

“Thì ra là Tiểu A La, đúng là một cô bé lanh lợi đáng yêu.” Dung Phong khen.

Sau khi nói chuyện một lúc, đám Tử La mới tạm3biệt Dung Phong.

Trên đường trở về Lưu Hương Lầu, Tử Hiên tò mò hỏi Lưu Hoành: “Lưu đại ca, vị Dung Phong lúc nãy là ai, tại sao hắn lại nhiệt tình với chúng ta như5vậy?”

“Đó là Dung thiếu gia, ta không rõ lai lịch của hắn lắm nhưng có vẻ không hề đơn giản. Nghe nói hắn không thích làm quan, cũng không muốn thi cử, tính tình có chút cổ quái lại thích buôn bán, cho nên mới bị gia tộc đẩy tới đây.”

“Trước kia ta cũng chỉ quen biết qua với hắn thôi, hôm nay cũng không hiểu tại sao lại nhiệt tình đến vậy. Chắc là do các đệ hợp mắt hắn đấy. Nghe nói, hắn đối xử với người hợp mắt vô cùng tốt.” Lưu Hoành nói.

Chờ đám người Tử La về đến Lưu Hương Lầu, Trần thẩm vội vàng hỏi: “Thế nào? Phu tử có nhận mấy đứa không?”

“Mẹ, con của mẹ thông minh hiếu học thế này, Sơn trưởng và phụ tử vừa thấy đã thích rồi, sao có chuyện không nhận được.” Thiết Trụ khoa trương nói.

“Nói nghiêm túc.” Trần thẩm đánh Thiết Trụ một cái.

“Thật mà mẹ, nếu mẹ không không tin thì hỏi Lưu đại ca và Thụ đại ca đi. Sơn trưởng không chỉ nhận bọn con mà còn nói, con và Xuyên Tử chỉ cần học thêm một năm ở lớp sơ cấp là có thể lên lớp trung cấp rồi. Thụ đại ca và Tử Hiện còn lợi hại hơn, bây giờ đã được học lớp cao cấp rồi đấy.”

Thiết Trụ bị Trần thẩm đánh một cái thì đàng hoàng hơn nhiều, nói tất cả những chuyện vừa rồi ở thư viện Cổ Thủy cho mấy người Trần thẩm.

“Vậy thì tốt quá.” Trần thẩm vui vẻ nói.

“Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, hai đứa đã được lên lớp cao cấp rồi, đúng là ghê gớm nha.” Mẹ Xuyên Tử nghe xong rất vui vẻ, nhưng cũng rất kinh ngạc khi biết hai người Tử Thụ, Tử Hiên đã được lên lớp cao cấp.

Phải biết là Tử Thụ và Tử Hiên mới đến trường tư thục một năm thổi, tuy trước đó Tử Thụ cũng đã từng đi học, nhưng chuyện cũng lâu lắm rồi mà. Phải biết là, bình thường học sinh ở trường tư thục trong thôn bà đều phải học trước hai, ba năm mới được lên lớp trung cấp đấy. Đến cả Thiết Đản cũng phải học ba năm ở lớp sơ cấp cơ mà.

“Đúng vậy, Thụ ca nhi, Hiên ca nhi thật thông minh.” Trần thảm cảm thán.

“Tử Thụ, Tử Hiên, hai đứa học lớp cao cấp như vậy có sớm quá không? Chắc là sẽ mệt lắm. Thật ra chúng ta có thể từ từ cũng được, trong nhà có tiền cho các đệ đi học mà, không phải lo lắng đâu.”

Tử Vi có hơi bận lòng, nàng sợ Tử Thụ, Tử Hiên vì muốn tiết kiệm tiền nên mới học lớp cao cấp sớm vậy.

“Đại tỷ, tỷ yên tâm. Nếu bọn đệ không đủ trình độ học lớp cao cấp thì dù bọn đệ muốn học, sơn trưởng và phụ tử cũng không cho đâu.” Tử Hiên nói.

“Cái này muội có thể làm chứng cho Nhị ca. Sơn trưởng nói, Đại ca có thể học lớp cao cấp rồi, nhưng Nhị ca lúc nãy thi là đội sổ lớp cao cấp đấy, miễn cưỡng vẫn có thể học được.” Tử La nói.

“Tử Hiên nghe Tử La nói vậy cũng không tức giận: “Đó, A La cũng có thể làm chứng cho đệ.”

“Vậy Tử Hiên, đệ học như vậy sẽ cực lắm phải không? Để có thể theo kịp người ở lớp đó không?” Tử Vi nghe Tử La nói vậy vẫn không yên lòng.

“Đại tỷ đừng lo, đệ sẽ giúp Tử Hiên mà.” Tử Thụ nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, Đại tỷ, tỷ thật sự không cần lo đâu. Có Đại ca ở đây, để không biết cũng có thể hỏi Đại ca. Có Đại ca phụ đạo, nhất định để có thể theo kịp.” Tử Hiên nói.

“Đúng vậy, Tử Vi muội muội, muội không cần lo chuyện Tử Hiên không theo kịp đầu. Sơn trưởng nói là Tử Hiên rất thông minh, năng lực lại tốt, chỉ cần đệ ấy học hành chăm chỉ thì nhất định có thể theo kịp.”

Lưu Hoành nghĩ Tử Vi đối xử với các em của nàng thật sự quá tốt. Nàng không hề vui vì các đệ đệ có thể học ở lớp cao cấp mà còn lo đám Tử Hiên học tập cực khổ nữa.

Tử Vi nghe Tử Thụ và Lưu Hoành nói như vậy mới yên lòng. Nàng cảm tạ Lưu Hoành: “Lần này bọn muội thật sự rất cảm ơn Lưu đại ca, nếu không có Lưu đại ca dẫn dắt, mọi chuyện nhất định sẽ không thuận lợi như vậy.”

Trần thẩm, Trần thúc và Cao Ngũ thúc cũng đều rối rít cảm ơn hắn.

“Mọi người khách sáo quá. Ta cũng chỉ tiện tay thôi mà.” Lưu Hoành tỏ ý không dám nhận.

Sau một hồi khách khí, Lưu Hoành thấy cũng không còn sớm nên mở miệng giữ mọi người ở lại ăn cơm rồi hẵng về nhà.

Mấy người thấy cũng đã muộn, nếu giờ chạy về nhà mới nấu cơm thì nhất định không kịp. Hơn nữa, Lưu Hoành và Lưu trưởng quỹ lại nhiệt tình mời mọc nên mọi người cũng đồng ý.

Lưu trưởng quỹ và Lưu Hoành dùng cơm cùng mấy người Tử La trong nhã gian, ngoại trừ lúc đầu mấy người Trần thúc còn chút câu nệ thì bữa trưa này có thể nói là chủ khách đều vui rồi.

Lưu trưởng quỹ và Lưu Hoành còn cố ý dặn nhà bếp nấu mấy món mà huynh muội Tử La thích ăn nữa.

Lúc về, đám Tử La còn cố ý mua chút thịt heo ở trấn trên về làm bánh chèo, chúc mừng sự tiến bộ của Tử Thụ, Tử Hiên, được lên học ở lớp cao cấp.

***

“Sao Đại ca, Nhị ca vẫn chưa về nhỉ?” Tử La vừa giúp Tử Vi hâm nóng đồ ăn, vừa nói.

“À. Sáng nay Trần thúc có đến bảo là hôm nay cần bò, không thể đến đón mấy đứa Tử Thụ, Tử Hiên được nên hôm nay các đệ ấy phải đi bộ về, vì vậy mới muộn hơn mọi hôm.” Tử Vi đáp.

Mấy người Tử Thụ, Tử Hiển, Thiết Đản, Thiết Trụ và Xuyên Tử đã đi học ở thư viện Cổ Thủy hơn mười ngày rồi, bình thường đều là Trần thúc đánh xe bò đi đón mấy người, nên đến tầm giờ ăn là họ có thể kịp về ăn cơm.

Hôm nay nhà Trần thúc phải làm việc, lại cần đến bò cho nên đám Tử Thụ phải đi bộ về, từ trần trên về đây phải mất hơn nửa canh giờ, chậm hơn đi xe bò một chút. Vì vậy nên giờ mấy người đó mới chưa về đến nhà.

Qua trưa một lúc lâu, Tử Thụ và Tử Hiến mới về đến.

“Sau này nếu ta và Tử Hiên về muộn thì mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ hai bọn ta đâu. Đặc biệt là A La và Tiểu Lục, hai đứa còn nhỏ, đừng để bị đói.” Tử Thụ vừa ăn cơm vừa nói.

“Đúng. Sau này nếu mọi người làm cơm xong thì cứ ăn trước đi, không cần đợi bọn đệ như hôm nay đâu.” Tử Hiên cũng nói.

“Tử Thụ, Tử Hiển, hai đứa cứ ăn từ từ, đừng ăn nhanh quá.” Tử Vi nói.

“Không thể ăn chậm quá được, nếu không lát nữa lên trấn sẽ bị muộn.” Tử Hiên vừa lùa cơm vừa nói.

Thời gian Tử Thụ và Tử Hiên về qua nhà chưa tới một khắc đồng hồ.

Tử Vi nhìn bóng lưng vội vã của hai người, nhíu mày: “Không biết hai đứa đã ăn no chưa nữa.”

Tử La nghĩ các nàng cũng nên mua một phương tiện đi lại rồi. Nàng biết sau này ra ngoài sẽ càng ngày càng nhiều, nếu không có phương tiện đi lại thì quả thật không tiện lắm.

Trước kia, nhà nàng muốn lên trấn trên mua gì nhiều một chút là phải sang nhà Trần thẩm mượn xe bò. Một hai lần thì còn được, nhưng nhiều quá thì lại phiền người ta. Cho nên khi đó, Tử La đã muốn mua xe bò hoặc một phương tiện đi lại nào đó rồi.

Bây giờ, Tử Hiến và Tử Thụ phải lên trấn trên học, ý muốn mua phương tiện đi lại của nàng cũng ngày càng mãnh

liệt.

Hơn nữa, sau này mấy huynh muội các nàng không chỉ đi mỗi trấn trên mà còn đi xa hơn, cái này cũng cần có phương tiện đi lại.

Cho dù không đi đâu xa hơn thì những lúc có việc gấp muốn lên trấn trên hay những chỗ khác, cái này cũng cần có phương tiện đi lại mà.

Nhớ lần trước Tiểu Lục bị tiêu chảy, Mã đại phu lại không ở trong thôn, các nàng muốn đưa Tiểu Lục đến y quán ở trấn trên lại phải sang nhà Trần thẩm mượn xe bò, thật sự không tiện chút nào.

Buổi tối, mấy huynh muội mở một buổi họp gia đình nhỏ, Tử La liền nói ý nghĩ của nàng cho mấy người Tử Vi, Tử Thụ.

Mọi người nghe Tử La nói xong cũng cảm thấy rất phải.

“Vậy chúng ta mua một cái xe bò đi. Lúc nào cũng mượn xe bò nhà Trần thẩm cũng không tiện lắm.” Tử Thụ nói.

“Hay chúng ta mua hẳn một cái xe ngựa luôn đi?” Tử Hiên đã sớm thèm thuồng chiếc xe ngựa của nhà Lưu trưởng quỹ rồi, bây giờ mọi người đang nhắc đến cái này thì đề nghị luôn.

“Bây giờ mua xe ngựa thì không hợp lắm, khiến mọi người chú ý qua, trong thôn vẫn chưa có nhà nào có xe ngựa cả. Chúng ta cứ mua một cái xe bò trước đã, ruộng nhà chúng ta cũng cần bò để cày mà.” Tử Thụ suy nghĩ một lát liền nói.

Tuy Tử Hiên rất thích xe ngựa, nhưng cũng biết Tử Thụ nói đúng, bây giờ mua xe ngựa thì đúng là quá gây chú ý.

Hắn biết bây giờ có không ít người đỏ mắt nhìn cuộc sống ngày càng tốt của huynh muội bọn họ. Mấy người đó cũng chỉ kiêng kỵ bọn họ quen biết người trấn trên nên mới không có hành động gì thôi. Cho nên, bọn họ phải cố gắng khiêm tốn một chút mới được.

Thế là, cuối cùng mấy người đều quyết định sẽ mua một chiếc xe bò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui