Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Phim "Sóng ngầm" thiên về nam chính, nen phần diễn của nữ chính cũng ít hơn rất nhiều, quay tới trung kỳ, tuy còn phải quay tiếp nửa năm nữa, nhưng Y Trạm không cần mỗi ngày đều ở tổ kịch.

Cô về nhà trước một ngày, hẹn thời gian với vị trên lầu kia, dẫn chó trở về, tuy chia sẻ tiền thuê người trông nom, nhưng phiền người khác lâu như thế, cảm giác rất ái ngại.

Người tới mở cửa mặc một thân quần áo ở nhà, lui về phía sau một chút, thanh âm mang theo nụ cười thản nhiên: "Em trở về rồi, mau vào đi."

Sao cảm giác có chút chờ đợi cô... Ảo giác?

Y Trạm không nghĩ nhiều, theo người vào nhà.

Tạ Địch Phi lấy một đôi dép từ tủ đựng giày, đưa cho Y Trạm.

Y Trạm giật mình, mới đưa tay ra lấy.

Dép hồng nhạt... Màu sắc chỉ dành cho nữ, đột ngột có chút đột ngột.

"Tôi thuận tiện mua, dù sao dép của tôi, em đi sẽ bị rộng."

"Cảm ơn ngài, Tạ tiên sinh."

Rất vừa chân, đi cũng rất thoải mái, Y Trạm đã thành thói quen, người này làm việc hay chăm sóc đều không lộ, cảm giác như lẽ tự nhiên nước từ trên núi chảy xuống.

Cô xem xuống chân, hai đôi dép cùng kiểu, chỉ khác màu, đột nhiên có chút không tự nhiên, nhưng đối phương lại rất thản nhiên, lại khiến Y Trạm tự thấy mình nghĩ nhiều, làm sao lại để ý những chi tiết này chứ.

Không phải bản thân có vọng tưởng gì chứ, mới có thể sinh ra ý nghĩ kỳ quái...

Trời ạ...

Y Trạm giao cho đối phương một nửa phí thuê người trông nom, Tạ Địch Phi bình tĩnh nhận lấy, cô thở phào.

Cô nghĩ, thật là người nhiệt tình cùng ôn nhu.

Y Trạm mang Nanh Vuốt đi, nhưng lại xảy ra chút vấn đề.

Nanh Vuốt cư nhiên đứng ở cửa bồi hồi một lúc lâu, thường thường nhìn vào phòng, không bỏ đi được.

Này chủ nhân như cô giống người xấu lừa bán chó vậy.

Y Trạm: "..."

Cho ta chút mặt mũi a, không người ta lại tưởng ta ngược đãi ngươi.

Tạ Địch Phi nhìn một người một chó ở ngoài cửa, cúi đầu cười ra tiếng.

Y Trạm bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Tạ Địch Phi đi tới, vươn tay dừng tại đỉnh đầu Y Trạm khoảng một giây, sau đó chuyển sờ sờ Nanh Vuốt bên cạnh: "Nghe lời, ngoan."

Y Trạn giật mình, theo bản năng cô nghĩ tay đối phương sẽ dừng ở trên đỉnh đầu mình...

Aizzz, cô lại nghĩ gì vậy trời.

Sau đó cô phát hiện, Nanh Vuốt liền thật ngoan...

Đây là kỹ năng gì?

Trong lòng Y Trạm lại một phen kinh ngạc, đấu đá, ta nuôi ngươi bao nhiêu năm, ngươi lại có thể nghe lời người khác, tạo phản sao...

Giống chó này có ý thức bảo vệ lãnh thổ rất cao, hai giống đực ở cùng nhau rất dễ gây tranh đấu, nhưng Nanh Vuốt và Snow ở cùng nhau lại giống hai anh em tốt.

Đơn giản giống như hình với bóng...

Với chó giống này có lông màu trắng, màu sắc không thể tự vệ cho nên ôn hoà hơn chó màu đen, nhưng chó nhà cô chỉ coi là một nửa giống thôi, kỳ thực là hỗn huyết mà...

Y Trạm càng ngày càng hoài nghi, dòng máu của cha mẹ Nanh Vuốt, có khi có chút dòng máu của Husky không chừng, chỉ nhìn thì cao to uy vũ mà thôi.

-----

"Thời gian đắm chìm" yên lặng gần nửa năm, rốt cuộc cũng đã lên đất liền, nhưng cũng không vào thời gian hoàng kim.

Bỏ lỡ nguyên cả kế hoạch nghỉ hè, lại bố trí lâu như thế, rất nhiều người dự đoán tỉ suất người xem sẽ không quá lạc quan.

Dù sao cũng là phim thanh xuân sân trường, chủ yếu thu hút người xem là học sinh-sinh viên, bây giờ không phải ngày nghỉ đã mất đi một thời cơ tốt.

"Thời gian đắm chìm" chỉ là nam chính quay lại chốn cũ triển khai các diễn biến     kí ức tình yêu.

Nam chính đi công tác mà trở lại cố hương, chỗ này không lớn như thành thị, nhưng lại chứa đầy những kí ức về mối tình đầu,  chỉ cần chạm nhẹ cửa những kí ức ấy đã ào ạt mở ra.

Thời trung học Đường Tiểu cùng Hạ Miên là mối tình đầu của nhau, hai người ngồi cùng bàn, mỗi ngày cùng nhau viết viết, trao đổi nhật kí, cùng nhau leo núi ngắm mặt trời mọc.

Yêu đối phương, từng khoảnh khắc đều có thể trở thành vĩnh viễn.

Hạ Miên phát hiện mắc phải bệnh u ác tính, tình tiết chuyển biến đột ngột, tuy rằng đã dốc toàn lực để cố gắng sống sót, nhưng vẫn phải nằm trong bệnh viện.

Đường Tiểu quyết định mang Hạ Miên tới hòn đảo mà cô ước mơ, hai người chuồn ra khỏi bệnh viện, nhưng không đợi được thuyền đi tới hải đảo.

Hạ Miên ngã xuống tại bến tàu.

Nhiều năm sau, lần nữa trở lại cố hương, Đường Tiểu đứng ở bến tàu, dần dần tìm lại quá khứ bị chôn dấu, Hạ Miên đã từng không thể truyền đạt được tình yêu, xuyên qua vài chục năm đi tới bên cạnh anh.

Anh nhớ lại ngày đó mưa rất to, ở thao trường, có cô gái ôm lấy anh từ phía sau.

"Cuối cùng anh hỏi em "Cô gái ở bên cạnh anh đang ở đâu?". Em sẽ trả lời "Anh sẽ không nhìn thấy cô ấy. Bởi vì cô ấy đã ở trong lòng anh."

Tình yêu thanh xuân sẽ tồn tại bao lâu?... Không có đáp án.

Nhưng sẽ tồn tại ở một góc nào đó, cho đến ngày kia lần nữa mở nó ra...

Phát sóng tỉ suất người xem bình thường, nhưng trên Internet tỉ suất lại cao hơn.

Truyền hình thì thường thường, mãi cho đến gần hết, thu coi như mới bắt đầu tăng lên. Sau đó thời gian mấy tập kết thúc thu đột nhiên điên cuồng tăng lên, đạt được vị trí thứ hai.

Trong rất nhiều phim loại cung đấu cổ trang, phim thần tượng, phim khoa học viễn tưởng, phim "Thời gian đắm chìm" theo phong cách mới, lại kì lạ nổi lên.

Tuy rằng toàn bộ phim đều là kí ức, không tạo nhiều mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật, nhưng đạo diễn dùng hình ảnh bắt được rất nhiều hồi ức của nam chính thời niên thiếu, tạo thành một không gian khác đầy mộng ảo.

Đem nội tâm giãy giụa không giữ chút nào bày ra trước mặt tất cả khán giả. Đem tình yêu đầu nói liên tục, mặc dù có loại ưu thương nhàn nhạt, lại làm cho người khác đồng cảm.

Không có hiểu lầm, không có ai khác, chỉ có hai người đơn thuần là yêu.

Đơn giản đến không cần thiết kế các kí ức, lại là một loại cảm động bình thường.

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui