Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Người thắng trước cầm bài, An Bác Dung đã cầm bài hai lần rồi, hôm vay vận may của anh quá tốt đó.

La Thi Nhân liền nịnh nọt cười nói: "Mới bắt đầu mà vận may của An thiếu đã tốt như vậy rồi, quả nhiên là thọ tinh, may mắn đều đang ở chỗ ngài rồi."

An Bác Dung đắc ý nhìn Y Trạm, tuỳ ý ném ra hai mươi vạn: "Thắng tôi sẽ chia mọi người, tất cả mọi người đều có phần."

Ba vòng trôi qua, trên tay An Bác Dung đã có ba quân K, một vài người khác xem bài như vậy liền lựa chọn rút lui. Đỗ Kiêu do dự trong chốc lát, kỳ thực bài của anh cũng khá tốt, có thể đánh cược một keo, tuy nhiên hôm nay là sinh nhật An Bác Dung, hết thảy đều nhường đối phương, lúc này không cần thiết tranh đoạt cái gì, làm cho đối phương không thoải mái.

Không phải là chỉ khoảng trăm vạn hay sao, không đến mức không thể không trang.

Cuối cùng biến thành chỉ còn Y Trạm và An Bác Dung chơi, An Bác Dung thì vô cùng đắc ý, Y Trạm thì vẫn vân đạm phong khinh ( bình thản, không biểu cảm).

Hai người đang cầm bài, trong tay An Bác Dung là ba cây K, Y Trạm thì bài theo dây, nhưng quân cao nhất chỉ là 10.

Nhưng mà, hai người vốn là một đôi, thắng hay thua đều cùng một nhà a.

An thiếu vì nụ cười mỹ nhân mà mấy triệu cũng không thành vấn đề, còn cô gái này, không sợ hãi gì cả đều do còn có đường lui.

Hẳn đây là tiểu tình thú giữa  hai người, cô gái này muốn tuyên thệ chủ quyền của cô.

Sắc mặt Y Trạm vẫn như cũ, nhàn nhạt cười.

An Bác Dung nhìn lá bài Y Trạm vừa mở, cười nói: "Em nghĩ ăn trộm gà sao, thua thì có lỡ mất tiền không?"

Y Trạm thì tay nâng cằm, mi mắt rủ xuống nghĩ nghĩ, sau đó nâng mắt mỉm cười: "Nếu tôi thua, không có tiền để trả thì làm thế nào?"

An Bác Dung giật mình, kiêu căng cười nói: "Cho nên em không nên cậy mạnh."

Cô gái này, giờ mới biết sợ!

Y Trạm nhàn nhạt trả lời: "Nhưng tôi vẫn muốn chơi. Như vậy đi, nếu tôi thua, An thiếu không nghĩ lấy tiền của tôi, có thể yêu cầu tôi một việc, ngược lại cũng vậy, An thiếu mà thua tôi không lấy tiền, cũng yêu cầu An thiếu làm một việc."

An Bác Dung lòng tràn đầy tự tin, tự nhiên là không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Những người xem ở bên cạnh cảm thấy thật là không coi ai ra gì. 

Lúc này mọi người nhìn Y Trạm đều có chút vi diệu, cô gái này đều có chừa đường lui, quả nhiên là không có sợ hãi. La Thi Nhân nhíu mày, Y Trạm có một một cây 6, một cây 8, một cây 9, cô ta lấy tự tin ở đâu để đi tới cùng?

Không phải là cố gây náo động, chú ý của mọi người chứ, dù sao cô ta thua cũng không mất tiền.

Lâm Phỉ chăm chú nhìn lá bài chốt của An Bác Dung đang được lật mở.

An Bác Dung rốt cục cười phá lên: "Thế này tôi thắng chắc! Tứ quý! Bốn K!"

---- K bích.

Y Trạm ngẩng đầu, liếc nhìn An Bác Dung, sắc mặt cô từ đầu đến cuối đều là nụ cười thản nhiên. Chỉ thấy cô chậm rãi rút ra lá bài chốt từ lòng bàn tay để lên bàn.

Chính là lá bài bảy cơ.

Bốn tờ bài của cô cộng lại với nhau: 6, 7, 8, 9 cơ.

Chất cơ cùng bộ chéo! Điểm giết!

Mặt An Bác Dung cứng lại, không thể tin nhìn lá bài Y Trạm vừa đặt lên bàn kia.

Nếu có thể thực hiện hoá ánh mắt kia  thì mặt bàn có lẽ đã có một cái lỗ rồi.

"Tôi thắng, những người kia cược tôi sẽ thu, An thiếu cũng muốn trả tiền sao?" Thanh âm Y Trạm rất nhẹ, tâm tình từ đầu đến cuối đều không chút phập phồng.

An Bác Dung cứng ngắc một lát, lúc này ánh mắt mới nâng lên nhìn người.

Chỉ thấy Y Trạm lấy ra một nửa số tiền, ném vào trước mặt An Bác Dung: "Đúng, tôi không muốn tiền của An thiếu, cho nên ngài đáp ứng một yêu cầu của tôi."

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, lặng ngắt như tờ.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Hai người không phải cùng một phe sao?

An Bác Dung cắn răng, vừa nãy anh đã đáp ứng, mà rất nhiều người nghe thấy, đàn ông nói là làm.

"Em muốn thế nào?"

Anh cũng không tin, Y Trạm có thể quá đáng.

Y Trạm đứng lên: "Lưu sa bách luyện thành kim chuyên/ Nước tự đông tới kéo không ngừng, cái gọi là cá gặp nước, hôm nay là sinh nhật An thiếu, không bằng ứng cảnh, xuống nước bơi một chút?"

An Bác Dung: "....."

Y Trạm bình tĩnh nhìn đối phương, lúc này mới thu hồi nợ lúc trước: "Ngài cởi cúc áo sơ mi tới cúc số ba, sau đó xuống nước bơi một chút."

An Bác Dung không hề động, mọi người đều mở to mắt nhìn! Đều trở về chỗ cũ...

Hoá ra hai người không phải một phe a...

Y Trạm thấy An Bác Dung không phản ứng, không quá để ý nói: "An thiếu không muốn thực hiện hứa hẹn, quên đi, dù sao tôi cũng thuận miệng nói thôi."

Mặt An Bác Dung đen lại, động tá  lưu loát cởi áo sơ mi, sau đó nhảy vào trong nước.

Một lúc mới lộ đầu ra khỏi mặt nước, ngước mặt lên nhìn người trên thuyền.

Cô gái này nhẫn tâm không phải bình thường! Thực sự kêu anh nhảy xuống nước!

Trên boong tàu, mấy cô gái ăn mặc ít như vậy, chẳng lẽ không thấy lạnh? Có bệnh!

Anh sắp đông cứng đến nơi rồi!

Đỗ Kiêu không nghĩ tới, tiểu minh tinh này không nể mặt An Bác Dung như thế.

Anh bị An Bác Dung trừng mắt một cái, run run.

Nghĩ đến nếu không phải anh kéo hai người vào trong, cũng sẽ không có chuyện sau đó, Đỗ Kiêu thầm nghĩ bản thân thật xui xẻo.

An Bác Dung đâu thể một mình chơi trong nước, anh phải kéo hai người vào chơi mới được, cười cười nói: "Đỗ Kiêu, cậu cũng nhảy xuống đây bơi cùng đi."

Đỗ Kiêu: "....."

Đỗ Kiêu dám không đáp ứng sao, nếu như hôm nay không đem mặt mũi An Bác Dung tìm trở về, với cá tính của đối phương, Đỗ Kiêu anh sau này sẽ chịu không nổi.

An Bác Dung là người không nói lý, cũng có thể đánh anh (Đỗ Kiêu) một trận.

Mặc dù anh rất muốn khóc, nhưng vẫn cố trấn định, cười cười: "An thiếu đã muốn bơi, chúng ta cùng xuống cùng ngài ấy bơi đi."

Một tiếng "Phù... Phù", Đỗ Kiêu đã nhảy vào trong nước.

Mọi người trên thuyền nhìn nhau, tiếp đến có hai, ba người nhảy vào trong nước, không ai dám không nể mặt An thiếu.

Một cô gái mặc bikini, do do dự dự cuối cùng cũng nhảy vào trong nước.

Thực sự giống thả sủi cảo, từng người ôm lấy cánh tay, thật là náo nhiệt.

Cuối cùng trên thuyền chỉ còn lại vài người thuộc tổ phim "Cây trâm phượng".

Lâm Phỉ há to miệng, này... Này là thế nào?

Y Trạm nhìn An Bác Dung và Đỗ Kiêu, chậm rãi nói: "Tiểu hồ ly tinh, sủng nhi mới..."

Đỗ Kiêu: "....."

Anh sao lại không có chuyện gì đi trêu trọc đối phương, đúng là xui xẻo mà.

Bây giờ mới tháng tư, nước biển lạnh thấu xương, bọn họ nhảy xuống biển đúng là có bệnh! Cô gái kia không cũng không thể nói lý! Sau này gặp phải nhất định phải trốn ngay!

Y Trạm nhìn lướt qua nhóm cô gái thất sắc đông cứng phía dưới, cô lắc đầu thở dài, cô vẫn luôn thương hương tiếc ngọc, vốn không tính toán khiến các cô xuống nước.

Nhưng mà người ta nguyện ý, cô cũng không có biện pháp, nhìn chân dài ngực đẹp, cóng đến hồng cả người.

Y Trạm nhướng mày: "An thiếu, ngài thật hăng hái a, tôi chúc ngài sinh nhật vui vẻ, hàng năm có hôm nay, hàng tháng có sáng nay, chúng tôi trong đoàn phim còn có cảnh quay, không thể hí thủy cùng ngài, dù sao bị cảm sẽ ảnh hưởng đến tiến độ, mong ngài thông cảm."

Dừng lại, Y Trạm nhìn đạo diễn Lý Kim đang do dự không muốn nhảy xuống, cười hỏi: "Đạo diễn ngài nói xem đúng không?"

Lý Kim nhớ đến sáng nay vẫn còn ám chỉ nhắc nhở Y Trạm không nên đắc tội An Bác Dung, lòng bàn tay liền đầy mồ hôi.

Y Trạm quay lại buồng lái, chỉ để lại câu nói:

"An thiếu, như thế chúng tôi đi trước một bước, ngài chậm rãi chơi dưới nước, không cần vội vã, nhất định sẽ rất vui."

Chiếc thuyền quay lại bọt nước tung toé bắn lên mặt An Bác Dung, anh vuốt mặt một cái, dùng sức đánh xuống mặt nước.

Hừ, hàng năm có hôm nay, hàng tháng có sáng nay...

Cô gái này thật sự làm ra được chuyện, tại sinh nhật hôm nay của anh khiến anh xuống nước, rồi lái thuyền của anh quay về bến.

An Bác Dung rất hiện đại, chiếc thuyền này thao tác tự động hoá, Y Trạm lại hiểu một chút, cho nên lái về cảng không có vấn đề gì, dù sao cũng không xa.

La Thi Nhân không thể tin, Mộ Thần cũng trợn mắt há mồm nói không ra lời.

La Thi Nhân lớn tiếng nói: "Cô điên, cô mau dừng lại, cô cư nhiên ném bọn họ ở đó. Ta muốn trở lại đó."

" Du thuyền sẽ chỉ dừng ở bến tàu, nếu chị muốn xuống cùng bọn họ, tốt nhất chị nhảy luôn xuống, sau đó bơi về bến."

La Thi Nhân cùng Mộ Thần đi ra lan can nhìn, cũng đi được khá xa rồi, dù họ muốn nhảy xuống, cũng bơi không về nổi.

Trong nháy mắt thế giới liền an tĩnh!

----

Đời trước Thẩm Từ Chiêu lớn lên ở viện mồ côi, ở nơi đó sinh ra xinh đẹp là một ưu thế, nhưng gặp phải càng nhiều gian khổ.

Trực tiếp nhất là côn đồ khiêu khích gây chuyện.

Hôm nay cản đường, ngày mai thì vì bị cướp đoạt giết người mà bị nhốt vào đồn công an.

Mà trẻ con bắt nạt bạn, không cần bất cứ lý do gì, mà nếu như bạn lùi bước và sợ hãi, đối phương sẽ càng một tấc tiến thêm một thước, cho nên bạn càng phải mạnh mẽ, phải cứng rắn hơn đối phương.

Bần thần ở tầng thấp nhất, cho nên tâm tình bị phóng đại.

Có người ghê tởm, không chỉ bởi chính bạn không mộng tưởng, là bởi vì am hiểu phá hoại mộng tưởng của người khác.

Nghỉ học từ sớm, trong người cầm dao, lắp ráp súng ống, không có người kiểm soát càng không cố kỵ gì, mạng người cũng rất nhẹ nhàng.

Cược thuật là Thẩm Từ Chiêu học được từ ông lão bán hàng đầu ngõ, lúc còn trẻ ông ấy bị chém mất na ngón tay do đắc tội người, không thể tiếp tục công việc, nhưng lại là thầy giáo tốt nhất.

Cô tìm được đầu sỏ bọn côn đồ, thuyết phục đối phương, dùng một ván bài để đổi lấy mấy năm bình an, từ nay về sau không tìm để gây chuyện.

Nếu như thua cuộc, cái giá phải trả cô không thể nào gánh được.

Đó là một hồi cược, không chỉ đánh cược bản thân, trước mắt bao người làm sao để không bị phát hiện.

Bởi vì cô không thể thua.

May mà cô cược thắng, không bị người  ta phát hiện.

Cược thuật này, kiếp này cô cũng luyện qua, tuy không tinh bằng đời trước, nhưng đổi hai quân bài không thành vấn đề.

Trên bàn chơi, cô giả vờ không tinh thông, để người trong phòng thả lỏng cảnh giác, sẽ không nhìn cô chằm chằm, như vậy cơ hội thành công sẽ lớn hơn nhiều.

Nhiều trường hợp phải diễn và... Diễn.

Hết chương 29.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui