La Hữu Lễ cất tiền trong tay vào ống tay áo, liền dẫn theo mấy đứa nhỏ xuất phát đi lên trấn trên.
La Văn Sinh nhỏ tuổ nhất, ngồi ở trên xe ba gác ôm rổ.
La Hữu Lễ đẩy xe ba gác, La Văn Tuyên phụ đùn xe, La Nhiễm nhảy nhót mà đi theo bên cạnh.
La Hữu Lễ cùng La Văn Tuyên đã vài lần bảo La Nhiễm ngồi trên xe, nhưng La Nhiễm kiên trì nói mệt mỏi mới ngồi.
Mấy người vội vàng đi, dọc đường đi La Nhiễm nói ríu rít không ngừng, giống tiểu hài tử tò mò hỏi hết cái này đến cái kia.
La Hữu Lễ chỉ nghĩ rằng tiểu hài tử tò mò chuyện tình trên trấn trên liền kiên nhẫn nhất nhất đáp.
Trên thực tế, La Nhiễm là muốn suy nghĩ nhiều giải biện pháp một chút xem có biện pháp nào có thể kiếm tiền hay không.
Đi được phân nửa đường, La Nhiễm đã có hiểu biết đại khái tình huống ở trấn trên, hai chân đi cũng mệt bắt đầu ngồi trên xe ba gác.
Cũng bất đắc dĩ thôi, chân ngắn thân thể lại yếu đuối, đi vài dặm đường cũng rất mệt, chính mình còn muốn tiết kiệm chút sức lực để đi dạo trấn trên.
"La huynh đệ, La huynh đệ.." Ở nông thôn đường nhỏ, đường thưa thớt ít người nên dễ dàng nghe rõ nơi phát âm thanh.
Một hán tử trung niên cõng nửa bao tải đồ vật, phía sau còn có một nam hài mười mấy tuổi đi theo.
"Nguyên lai là Triệu huynh đệ, Triệu huynh đệ đây cũng là muốn đi trấn trên?" La Hữu Lễ nhìn đến người đi đến tươi cười, lập tức tiến lên hỏi.
Hiển nhiên hai người đều quen biết nhau.
"Đúng vậy, đi trấn trên đổi nửa bao đậu này lấy tiền".
Hán tử trung niên tên là Triệu Doanh, ba mươi tuổi rất hào sảng, là Triệu võ trang vùng phụ cận với trấn trên, cùng La Hữu Lễ thường xuyên gặp gỡ nhưng tương đối quen thuộc.
Nương gia nhà thê tử Triệu thị của La Hữu Hiếu chính là ở Triệu võ trang.
"Đây là mấy hài tử nhà La huynh đệ đi, lớn lên thật tốt.
Đến, Thành Tử, kêu đệ đệ muội muội".
Hán tử trung niên nói xong liền dùng một tay kéo đứa con Triệu Thành lên nãy giờ vẫn đi theo bên cạnh.
Thiếu niên bị lão cha thô lỗ kéo qua, trong lòng rất là bất mãn, lại liếc mắt nhìn La Văn Tuyên một cái, La Nhiễm cùng La Văn Sinh ngồi trên xe không nói gì.
Triệu Doanh nhìn nhi tử như vậy thật không lễ phép không cho mình mặt mũi, tính toán muốn vỗ đầu nhi tử, lại nghĩ tới nhi tử nói người đọc sách đầu không được chụp, bàn tay liền cứng nhắc vòng tay xuống dưới hung hăng mà vỗ mông nhi tử.
"Mày sao không nghe lời cha nói, kêu đệ đệ muội muội".
Triệu Thành bị vỗ mông tất cả vì mấy người lạ này, tiểu hài tử trước mặt này nhìn như mấy con gà con, cảm giác đặc biệt dọa người.
Lại phẫn hận liếc mắt nhìn ba người La Nhiễm một cái, nhưng lại nghĩ nếu không nghe lời, nói không chừng lão cha lại làm ra chuyện gì làm cho mình càng mất mặt, đơn giản rầu rĩ kêu một tiếng: "La gia đệ đệ muội muội".
"Đây là Triệu gia ca ca, mấy con gọi ca ca".
La Hữu Lễ thấy Triệu Doanh làm như vậy, cũng bảo mấy đứa nhỏ nhà mình gọi ca ca.
Tất nhiên, La Nhiễm đã nhìn thấy bộ dáng không tình nguyện kêu đệ đệ muội muội của Triệu Thành, trong lòng rất không vui, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn đáp lại một tiếng "Ca ca".
La Văn Sinh nhìn về phía sau, thừa dịp mọi người không chú ý liền trộm hướng Triệu Thành lè lưỡi.
Sau khi La Nhiễm nhìn thấy, liền ngồi sát vào Văn Sinh nói: "Văn Sinh, làm thật là tốt".
Thanh âm rất nhỏ, hai đứa nhỏ ngồi trò chuyện với nhau thật vui nhưng vẫn bảo đảm người lớn không nghe thấy, nhưng cũng đủ làm cho ba đứa nhỏ nghe thấy.
"Xú nha đầu, muội muốn tìm đánh à".
Triệu Thành nghe được lời nói của La Nhiễm, nắm chặt nắm tay rất là tức giận.
"Huynh dám".
La Văn Sinh lập tức nói.
"Cha, Triệu bá bá".
La Nhiễm nhỏ giọng gọi hai người một tiếng, sau đó đắc ý nhìn thoáng qua Triệu Thành.
"Chờ xem." Triệu Thành biết tính khí của cha mình, mặc dù sau này mình đi học đường đã bớt bị giáo huấn, nhưng vẫn rất đau.
Hai người lớn không có để ý, tiếp tục nói chuyện.
"La huynh đệ, Văn Danh đại chất tử nhà huynh rất giỏi, đọc sách thật đúng là lợi hại, tuổi còn nhỏ đã là học trò nhỏ".
"Vừa mới trúng học trò nhỏ, hiện tại đang đọc sách, đúng rồi, mấy ngày nay tẩu tử mang theo văn danh về nhà mẹ đẻ, huynh có gặp không?" La Hữu Lễ biết nhà mẹ đẻ tẩu tử Triệu thị chính là Triệu võ trang, cho nên hỏi như vậy.
"Sao không, ta nghe nói Văn Danh muốn thi tú tài phải không, còn đặc biệt dẫn theo nhị nhi tử nhà ta đi đến nhà đại cữu cữu hắn một chuyến".
Hán tử trung niên dừng một chút, lại nói: "Ta có hai nhi tử một khuê nữ, đại nhi tử đã lớn ở nhà trồng trọt, nhị nhi tử năm trước đưa vào học đường đọc sách, liền ngóng trông đọc ra tiền đồ mới quyết định như vậy.
Trong nhà ăn dùng tiết kiệm để tích tiền cho đứa nhỏ đóng học phí! Này không, lần này ta đi trấn trên chính là bán đậu tương để đổi tiền mua bút lông và mực gì đấy.
Đệ nói, sao giấy viết kia mỏng mà đắt như vậy chứ? Chọc một cái liền rách, bất quá rất mềm mại, so với giấy bản còn mềm mại hơn nhiều".
"Đúng vậy, đồ vật của người đọc sách tương đối quý giá, đồ vật kia không phải là những người nông dân như chúng ta có thể dùng".
"Chất tử nhà đệ mà trúng học trò nhỏ, vậy khẳng định có thể trúng tú tài cùng cử nhân, nghe nói trúng cử nhân về sau có thể làm quan.
Khi đó các đệ có thể đi theo hưởng phúc.
Ta cũng chỉ có thể ngóng trông nhị nhi tử không nên thân nhà ta tiền đồ bằng một nửa của Văn Danh là được rồi".
"Đệ xem Thành Tử rất cố gắng.
Triệu huynh chờ hưởng phúc đi".
"La huynh đệ, ta xem đại oa tử nhà đệ rất có cái đó, đúng, chính là linh tính của người đọc sách, vừa thấy chính là người đọc sách giỏi, không biết là đã vào học đường học chưa?" Triệu Doanh nhìn La Văn Tuyên vẫn chỉ hỗ trợ đẩy xe ba gác nói.
La Hữu Lễ nghe vậy, liền Triệu Thành chỉ lớn hơn đại nhi tử một tuổi, lại nhìn đứa nhỏ nhà mình, đột nhiên sinh ra một suy nghĩ trong đầu, nhi tử đã mười tuổi, từ nhỏ nghe lời lúc còn nhỏ thông minh lanh lợi, nếu nhi thể có thể đến học đường, không cầu nhi tử trúng chức vị đại phú đại quý, nhưng cũng không lo chết đói.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu liện dọa chính mình nhảy dựng, trước giờ chưa từng suy nghĩ qua, đọc sách nghĩ đến chính là danh từ riêng của La Văn Danh bên đại phòng, huống chi hiện tại tiền bạc trong nhà cũng không thuận lợi, cung cấp nuôi dưỡng một mình Văn Danh đọc sách đã rất gian nan, cha mẹ khẳng định sẽ không đồng ý.
Trên thực tế, La Hữu Lễ nhớ đến hiện thực, không phải Tần thị nói không đồng ý, mà chỉ cần La Hữu Lễ nói ra suy nghĩ này khẳng định sẽ bị lão nương trực tiếp đánh đuổi.
Dựa theo tính tình Tần thị, khẳng định còn nói khó nghe hơn.
Đoán chừng liền ngay cả câu "cũng không nhìn xem mình có mệnh đọc sách hay không" này cũng có thể thốt ra.
La Hữu Lễ từ cái suy nghĩ không thực tế kia trở về, thành thành thật thật nói: "Văn Tuyên còn chưa có đi học đường, tiền bạc trong nhà không thuận lợi, trước mắt chỉ tăng cường cho một mình Văn Danh".
"Đúng vậy, hiện tại cuộc sống chính là gian nan mà, nói ba tráng hán mới có thể nuôi được một người đọc sách, cũng chính là ý này đi, sau này sự nghiệp học hành thành công, các đệ liền hết khổ.
Triệu Doanh tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng oa tử trong thôn không thể đến học đường không đếm hết, đây chính là sự thật, đường ca về sau có tiền đồ chiếu cố đến cũng không tồi".
.