Công việc này đã kéo dài được mấy ngày ở La gia, sau khi thu hoạch xong lúa mạch thì thu hoạch đến lúa nước.
Thu hoạch lúa ở La gia là một nhiệm vụ lớn, La lão gia tử dẫn cả nhà không ngừng nghỉ thu hoạch ở ruộng.
Mặt trời không ngừng tỏa nhiệt làm cho người ta khó mà chống đỡ được.
"La thúc, giữa trưa nóng như thế này làm sao không nghỉ một chút đã? Một chốc một lát cũng không xong được đúng không"? Nhà Xuân Sinh từ đầu bờ ruộng đi tới, nhìn mấy đứa nhỏ La gia giữa trưa còn ở trong ruộng phơi nắng đến đỏ bừng cả mặt.
"Đây không phải là công việc thủ công sao? Không nắm chắc công việc trong lòng không yên tâm.
Công việc này phỏng chừng ngày mai có thể xong rồi, làm một mạch là xong cho bớt việc".
La lão gia tử nhìn thấy hàng xóm Xuân Sinh gia, cười cười trả lời.
"Lão gia tử không chịu ngồi yên đấy.
Xem cái trí nhớ này của ta, ta là theo bà nhà lại đây, nhìn thấy Văn Danh đã trở về".
Xuân Sinh gia (vợ Xuân Sinh, dì của La Nhiễm, về sau gọi tắt là Xuân thẩm) nói, lại nói: "La thúc, đây là Văn Danh đi thi tú tài hả, vậy sau này cũng ghê gớm đấy, về sau còn có thể thi tiếp, có thể làm quan kìa.
Văn Danh thật có tiền đồ, không thèm nghĩ đến mấy tiểu tử nhà ta, một đám không nên thân".
La lão gia tử vừa nghe thấy La Văn Danh đã trở lại, tâm đã muốn bay về nhà, thầm nghĩ hiện tại rất muốn quẳng cái liềm xuống đất chạy về nhà.
Nhưng mà Xuân thẩm bên này nói như vậy đành lịch sự đáp lại: "Đâu có.
Đâu có.
Bây giờ ta phải về nhà xem đã, trở về bảo Văn Danh tìm mấy đứa nhỏ nhà cháu chơi".
"Vậy La thúc nhanh trở về đi".
Xuân thẩm biết La lão gia tử chính là nói khách khí, cười trả lời.
Tuy rằng là đồng thôn đồng tộc với La lão gia tử, dù là hàng xóm nhưng La Văn Danh tử lúc đến học đường cho tới bây giờ cũng không cùng mấy hài tử nhà mình chơi đùa.
Lúc đầu cứ tưởng là mấy tiểu tử không nghe lời khi dễ La Văn Danh, sau này phát hiện thì ra không phải, chính là không có bảo bọn nhỏ giao hảo với La Văn Danh nữa.
Chung quy không thể lấy mặt nóng dán vào mông lạnh nữa.
Nghĩ đến đây chỉ thầm bĩu môi, La gia này đấy mà, chỉ có nhà lão nhị còn được, những người khác thực không được.
Bất quá cũng không thể đắc tội, vạn nhất về sau La Văn Danh làm quan còn muốn dính chút ánh sáng nữa.
La lão gia tử cùng Xuân thẩm vừa dứt lời, liền an bài công việc của mọi người, thu thập công việc này nọ rồi về nhà.
Lúa này ngày mai lại cắt, dù sao một ngày là có thể thu hoạch xong, xem trời hôm nay chắc cũng không mưa.
Mấy đứa nhỏ nghe được La lão gia tử nói Văn Danh đã trở lại, cũng rất kích động, dù sao Văn Danh mang theo hi vọng của cả nhà đi thi tú tài.
Trong lòng cao hứng nhất chắc là cả nhà La Hữu Hiếu, đây chính là tượng trưng cho ngày lành sắp tới đây.
Văn Danh đỗ tú tài, việc này ở La gia trang kể ra cũng danh giá.
Chỉ cần đỗ cử nhân là có thể làm quan, khi đó người một nhà chính là quan gia lão gia đấy, nghĩ muốn cái gì có cái đó, còn ở đồng hao tâm tổn sức gặt lúa mạch làm gì.
Đến lúc đó trực tiếp trở thành đại địa chủ rồi.
"Cha, Văn Danh lần này nếu nắm chắc khẳng định có thể trúng, đến lúc đó chúng ta so với người trong thôn là không giống nhau rồi.
Văn Danh nếu trúng cử nhân, làm quan lão gia, cha nương đi theo hưởng phúc.
Ta mang theo Văn Quân, Văn Tài làm trợ thủ đắc lực cho Văn Danh.
Người ta không phải nói: Đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh sao (*).
Cũng không mất công cha nương khổ công trồng trọt, nhị ca trồng trọt là giỏi nhất, đến lúc đó trực tiếp đem ruộng cho nhà nhị ca, cha nương, đại ca, đại tẩu đến lúc đó hưởng ngày lành là được rồi.".
La Hữu Phú thoải mái tươi cười, tựa hồ đã tưởng tượng được tương lai tốt đẹp phía trước.
La Nhiễm nhìn La Hữu Lễ cùng Trịnh thị, hai người cũng rất cao hứng nhưng nghe thấy lời nói của La Hữu Phú thì nhíu mày.
Tam thúc ngay cả việc tương lai Văn Danh trúng cử rồi làm quan đã tưởng tượng ra rồi, La Nhiễm lơ đễnh nói: "Lời này tam thúc nói thật hay, nếu Văn Danh ca làm quan lão gia, khẳng định cũng mang tam thúc theo hương phúc".
"Đó là tất nhiên, mấy năm nay Văn Danh ca của cháu đến học đường thi tú tài, thúc ra sức rất mạnh mẽ đấy, có thể không mang theo thúc đi hưởng phúc sao? Nếu không đồng ý chính là bất hiếu, không biết báo ân, rồi làm đại quan cũng phải..".
La Hữu Phú nhất thời đắc ý vênh váo, liền nói tuồn tuột hết ra, còn chưa nói xong đã bị La lão gia tử ngắt lời.
Nghe tiểu nhi tử nói như vậy, La lão gia tử rất không vui.
Để Văn Danh đi thi là vì tương lai La gia, vì phồn vinh hưng thịnh của La gia.
Tuy rằng La Văn Danh đi thi đều được mọi người giúp đỡ rất nhiều, nhưng là không thể làm cho mấy thúc thúc kéo chân Văn Danh, ảnh hưởng đến La gia, bất quá đến lúc đó Văn Danh hẳn là sẽ nâng đỡ các thúc thúc cùng đường huynh đệ một phen.
Nói bậy nói bạ, chỉ biết đỏ mắt lên, còn không nhanh đi thu thập các thứ đi ".
Mọi người thu thập các thứ xong, La Nhiễm đi ở phía sau cảm giác La lão gia tử bước đi như bay, không một chút nào giống một người đã gần sáu mươi tuổi.
Vừa đến đầu thôn, chỉ thấy La Xảo đi tới.
Nguyên lai lúc Xuân thẩm ra ruộng thuận tiện gọi mọi người trong nhà trở về, nhưng chờ không kịp mọi người trở về thì Tần thị đã bắt đầu thúc giục La Xảo ra đầu thôn xem đã trở về chưa.
Xem ra lần này La Văn Danh thi tú tài ở trong mắt mọi người là chuyện trọng yếu cỡ nào.
Cả La gia tập trung lại ở nhà giữa, La lão gia tử tuy rẳng quan tâm đến thành tích cuộc thi của La Văn Danh nhất, nhưng nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt cùng tinh thần uể oải đầu tiên là hỏi về địa điểm thi, bảo Văn Danh đi nghỉ ngơi cho tốt cũng không trực tiếp hỏi thành tích.
Nhưng La Hữu Phú thấy lão gia tử chưa có hỏi, nói thẳng:" Văn Danh à, lần này thi tú tài có trúng không? Nghe nói thi đỗ còn phát bạc lẫn lương thực đấy.
Người một nhà chùng ta đều trông chờ vào cháu đấy, thúc cùng mấy đường đệ của cháu đều trông chờ vào cháu nâng đỡ đấy ".
" Thúc, việc này, thành tích còn chưa có công bố, ai cũng không thẻ nói chính xác được ".
La Văn Danh rốt cuộc không có nói thật chuyện bất an ở trong lòng, chỉ mơ hồ đáp.
La Hữu Phú:" Đối với Văn Danh còn không phải là dễ như trở bàn tay sao, đừng khách khí với thúc, đến lúc đó..
".
" Được rồi.
Lão tam, đi thi rất vất vả, để cho Văn Danh nghỉ ngơi vài ngày trước đã ".
La lão gia tử ngắt lời La Hữu Phú, quay lại nói với Tần thị:" Hôm nay đi ra cửa hàng mua ít đồ về bồi bổ cho Văn Danh, nhìn xem gầy chưa.
Đều tự về phòng của mình đi, ngày mai lại ra ruộng gặt nốt lúa".
La Văn Danh nghe lão gia tử nói như vậy, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới chuyện bài thi, trước mắt lại hiện lên một trận hung ác nham hiểm.
Thấy biểu tình của cha nương cùng muội muội, nghĩ tới lát nữa về phòng lại là một phen hỏi tới hỏi lui, trong lòng càng thêm phiền muộn.
La Bình không thể ức chế được tâm tình kích động, vừa rồi thiếu chút đã hỏi ra.
Mầy ngày nay ca ca đi thi, chính mình ở nhà cũng sốt ruột.
Ca ca lần này thi tú tài khẳng định rất lợi hại, chờ lại trúng cử nhân rồi làm quan, chính mình là quan gia tiểu thư.
Càng nghĩ càng đắc ý, vài ngày nay ngủ không ngon giấc, mắt đều thâm lại.
Vừa rồi định hỏi ca ca, còn chưa có hỏi được, ca ca đã bị lão thái thái cùng mấy hàng xốm gọi vào nhà giữa, sau đó ông nội mang toàn gia trở lại.
Nhìn nhị thúc tam thúc kích động kìa, là ca ca thi tú tài cũng không phải bọn họ thi đỗ tú tài, chính là ca ca thi đỗ tú tài rồi làm quan, cũng không thể nâng đỡ lôi kéo một đống lớn thân thích nghèo kiết hủ lậu này.
(*) Đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh: Ý nói cha con ra trận thì sẽ giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức thì sẽ giết được hổ, hàm nghĩa huynh đệ đồng lòng thì việc gì cũng làm được..