Điền Viên Mật Sủng (Điền Viên Ngọt Sủng)

Ninh Hinh cùng nương đi nhổ cỏ một ngày, eo và chân đều đau. Trước kia trong nhà những việc này không cần nàng phải làm, nhưng bây giờ đại ca bị người ta đánh tàn phế, đến nay vẫn còn nằm ở trên giường không thể đi lại. Cha nàng đi lên huyện cáo trạng với mời đại phu, nhưng lại bị phán thành vu cáo, ở trên phố còn bị ăn trộm mất vài chục lượng bạc tích cóp trong mấy năm dòng dã, còn bị người đánh đến bầm dập hết cả người ở một con hẻm nhỏ. Tẩu tử thì nóng giận, không chịu đi làm, Ninh Hinh liền chủ động nói với nương là muốn ra ruộng làm việc.

Từ ruộng lúa mạch về đến nhà, Ninh Hinh không muốn nương phải mệt nhọc, liền dành chậu quần áo dơ đi ra bờ sông giặt. Nhìn trời càng ngày càng tối, nàng không khỏi vội vàng bước nhanh hơn cho. Gặp được Tiểu Hà, cũng chỉ nói vài câu đơn giản.

Tiểu Hà đi rồi, bờ sông chỉ còn lại có một mình nàng, Ninh Hinh cố nén eo đau, dùng chày gỗ đập đập quần áo, cho nhanh xong để về nhà.

"Ninh Hinh muội tử, giặt đồ a." Một người nam nhân giọng cười giễu cợt đi lại gần.

Ninh Hinh mắt lạnh nhìn lên, là kẻ mang danh vô lại ở trong thôn liền tức giận quát: "Ngô Nhị Cẩu, có chuyện gì? Nếu không có việc gì thì cách xa ta ra, ta không rảnh mà nói chuyện với ngươi."

Ngô Nhị Cẩu cười hắc hắc, lại hướng phía trước đi thêm vài bước, thân mình gầy yếu ngồi xổm xuống tảng đá ở bờ sông, thật đúng là giống như một kẻ vô lại: "Muội tử, ca là vì muốn tốt cho ngươi a. Ngươi xem với tình hình hiện tại của nhà ngươi, nhà chồng ngươi chắc chắn sẽ từ hôn, còn ta, hiện tại là kẻ độc thân, ngươi nếu là vui vẻ đi theo ta, ta bảo đảm......"

Không chờ hắn nói xong, Ninh Hinh liền bực bội quát: "Ngươi bớt nói linh tinh đi, ai nói với ngươi nhà chồng của ta muốn từ hôn? Liền tính lui thân, ta cũng tuyệt đối không liên quan gì đến ngươi. Xuân mầm tử mới cùng ngươi thành thân hơn một năm đã bị ngươi hành hạ đến chết, ta đang hận không thể đánh chết ngươi báo thù cho nàng ấy đây."

Ngô Nhị Cẩu cũng không giận, vẫn như cũ cười hắc hắc trêu đùa nàng: "Ninh Hinh, ngươi thật là đẹp, càng giận càng trở nên đẹp hơn. Xuân mầm tử liền so với ngươi một ngón chân cũng không bằng, nếu là ngươi gả cho ta, ta bảo đảm xem ngươi như Bồ Tát cung phụng..."

"Ngươi câm miệng cho ta, cút sang một bên đi. Ngô Nhị Cẩu, ngươi là khi dễ ta vì nghĩ đại ca của ta hiện giờ bị thương nên đánh không được ngươi đúng không? Ngươi đừng quên, đại đường ca, nhị đường ca của ta cũng không phải người hiền lành, ngươi dám khi dễ ta, xem bọn họ không đem ngươi đánh chết." Ninh Hinh tức giận trừng mắt nhìn hắn, cầm một cây gậy ném qua.

Ngô Nhị Cẩu nhảy dựng lên, trốn sang một bên, không dám đến gần. Bởi vì nhắc tới Ninh Giang cùng Ninh Đào, Ngô Nhị Cẩu lập tức lúng túng, hai người đường ca kia thân thể vốn cao to, cũng không phải là người dễ chọc.

Nhưng hắn lại có chút chưa muốn từ bỏ ý định, ấp úng nói: "Ninh Hinh, ta nói chính là thật sự, ngươi...... Ai! Thôi bỏ đi, ta biết ngươi chướng mắt ta. Bất quá, không quan hệ, liền tính ngươi trở thành giày rách, ta cũng không để bụng, dù sao ta cũng không phải trai tân. Ta đây liền chờ..."

Một đại cô nương đang êm đẹp, bị người ta nói thành giày rách, Ninh Hinh quả thực tức muốn nổ phổi, nhặt lên một cục đá hung hăng mà hướng Ngô Nhị Cẩu ném. Ngô Nhị Cẩu thấy Ninh Hinh thật sự nóng nảy, sợ nàng trở về kêu các đường ca của nàng tới, mới lưu luyến bỏ đi.

Bờ sông khôi phục yên lặng, Ninh Hinh nhanh tay giặt đồ. Rốt cuộc cũng giặt xong bộ quần áo cuối cùng, nàng xoa xoa đôi chân đã tê rần, đứng dậy, nhéo nhéo cái eo nhức mỏi, tính toán gom quần áo về nhà.

Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói mang theo âm rung của nam nhân, trầm thấp mà có từ tính.

"Ninh Hinh muội tử."

Hoả khí trong lòng Ninh Hinh lập tức nhảy đến đỉnh đầu, tên hỗn đản Ngô Nhị Cẩu này cư nhiên còn chưa đi, còn làm bộ thay đổi giọng nói, chất chứa tình thâm ý trọng, dù có mang lên ngà voi chó thì vẫn là chó mà thôi.

Nàng không trả lời, khom lưng bưng lên chậu nước vừa giũ quần áo xong, xoay người không chút khách khí mà hắt xuống.

Chính là... người trước mặt này thực hiển nhiên không phải Ngô Nhị Cẩu, trên mặt hắn ướt nhèm thấy không rõ diện mạo, Ninh Hinh đầu tiên thấy rõ chính là dáng người cao lớn cùng bờ ngực vạ miệng của hắn.

Nam nhân duỗi tay lau nước trên mặt, tuấn lãng dung nhan cùng hai tròng mắt sáng tiến thẳng vào đáy mắt của nàng.

Ninh Hinh nháy mắt thất thần, người này giống như đã gặp qua ở đâu rồi, vừa thân thiết lại vừa quen thuộc. Chính là nàng biết rõ ràng trong thôn quanh đây nào có một thanh niên tuấn tú như vậy.

"Ninh Hinh, muội không nhận ra ta sao? Muội nhìn kỹ lại xem." Nhìn thấy người thương nhớ ngày đêm, Cố Thanh Sơn cảm xúc mênh mông. Nhìn nàng ngốc ngốc bộ dáng, trái tim hắn vừa vui vừa đau, nàng cư nhiên không nhận ra chính mình sao?

"Thanh sơn ca? Huynh... huynh thật là thanh sơn ca sao?" Ninh Hinh quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

Cố Thanh Sơn vui mừng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, dùng sức gật gật đầu: "Phải, ta đã trở về, Ninh Hinh, muội... muội..."

Hắn muốn nói: muội có nhớ ta không? Chính là, như thế nào cũng đều nói không nên lời.

"Thật tốt quá," Ninh Hinh hai mắt ngập nước khẽ chớp, từng giọt từng giọt rơi xuống: "Thanh Sơn ca, huynh trở về thật sự tốt quá. Muội vẫn luôn lo lắng cho huynh...... sợ huynh bị thương, sợ huynh..... có thể không bao giờ trở lại."

Nàng khóc không thành tiếng, mỗi lần đi ra mảnh đất trồng rau, nhìn một mảnh đất trồng dưa hoang vu kia, sao có thể không nhớ đến người trồng dưa. Thanh sơn ca là người tốt, không nên chết ở trên chiến trường, nhà bọn họ chỉ còn có mình hắn, Ninh Hinh vẫn luôn ngóng trông hắn có thể hảo hảo trở về, lại tiếp tục trồng dưa bắt cá

"Đừng khóc, Ninh Hinh, đừng khóc a......" Cố Thanh Sơn tuy rằng chờ đợi lúc gặp lại, Ninh Hinh vui mừng rơi lệ. Chính là thật sự đến giờ khắc này, chân tay hắn lại luống cuống, không biết nên như dỗ nàng như thế nào mới tốt.

Móc ra chiếc khăn trong lòng ngực, thật cẩn thận mà giúp nàng xoa xoa nước mắt, Cố Thanh Sơn cười nói: "Ninh Hinh, muội xem, cái này là chiếc khăn muội đưa ta khăn ngày trước đó. Ta vẫn luôn luyến tiếc dùng, hôm nay lại lấy ra lau nước mắt cho muội."

Ninh Hinh bỗng nhiên phát hiện vừa rồi bản thân quá kích động, đã quên lễ nghĩa, bọn họ có động tác thân mật như vậy là không ổn, vội vàng lui về phía sau một bước, cầm lấy khăn tay tự mình lau. Mở khăn ra nhìn, xác thật là khăn do chính mình làm. Lúc này nàng mới nhớ tới, hắn lúc gần đi bị thương, nàng đã từng dùng khăn tay của mình cho hắn băng bó miệng vết thương.

Ninh Hinh không biết có nên trả lại khăn cho hắn hay không, lại cảm thấy khăn do mình làm để hắn mang theo không quá thích hợp, liền tiện tay nhét vào cổ tay áo.

Cố Thanh Sơn thấy đồ mình yêu thích bị tịch thu, lập tức sốt ruột nói: "Đó là của ta mà, à không, là của muội. Nhưng nó đã theo ta ba năm, muội... muội không thể đòi lại a."

Nhìn nam nhân cao hơn bản thân một cái đầu lại bày ra vẻ mặt đáng thương, Ninh Hinh bật cười nói: "Thanh sơn ca, huynh đều hai mươi tuổi rồi, như thế nào còn chơi xấu như tiểu hài tử chứ."

Ta liền thích chơi xấu với muội, chơi cả đời.

Cố Thanh Sơn trong lòng nói thầm, ngoài miệng lại không dám nói ra. Cười khổ nói: "Ta cũng không còn cái khăn khác, muội liền trả lại cho ta đi. Ai, đúng rồi, vừa rồi muội như thế nào một lời cũng không nói liền hắt vào mặt ta một chậu nước vậy, có chuyện gì sao?"

Nói đến việc này, Ninh Hinh có điểm áy náy, đành phải lấy khăn ra trả cho hắn. Giải thích nói: "Vừa rồi Ngô Nhị Cẩu lại đây, cùng ta nói vài lời không đứng đắn, bị ta mắng bỏ đi. Cho nên, lúc huynh đến đây, ta tưởng hắn đã trở lại nên mới... Thanh sơn ca, thực xin lỗi, ta giúp huynh giặt quần áo đi."

Cố Thanh Sơn nhíu mày kiếm, thanh âm sắc bén lên: "Muội nói Ngô Nhị Cẩu, hắn khi dễ muội?"

Cách đó không xa trong lùm cây, bỗng nhiên vang lên tiếng nhánh cây bị gãy. Mấy năm nay Cố Thanh Sơn mấy làm thám báo, giác quan đặc biệt nhạy bén, lập tức phát hiện nơi đó có người, đang di chuyển lặng lẽ, nhưng không có lập tức biểu hiện ra ngoài.

Ninh Hinh thở dài nói: "Gần nhất trong nhà xảy ra chuyện, ta mới kiến thức chân chính thói đời nóng lạnh. Ngô Nhị Cẩu bỏ đá xuống giếng cũng là bình thường, hắn vốn dĩ liền không phải cái thứ tốt. Xuân mầm tử gả cho hắn mới hơn một năm, đã bị hắn tra tấn chết."

Cố Thanh Sơn nghe được lùm cây truyền đến động tĩnh lớn hơn, biết là người nọ đang muốn chạy trốn. Hắn nhanh chân bước đi qua, cánh tay dài duỗi ra, kéo cổ áo phía sau của người nọ: "Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy, lăn ra đây cho ta."

Cánh tay Hắn rắn chắc trực tiếp đem người nọ nhấc lên, không chút khách khí mà ném trên mặt đất. Ninh Hinh vừa thấy, liền tức giận mắng: "Ngô Nhị Cẩu, cái đồ xấu xa nhà ngươi, cư nhiên còn chưa đi, dám trốn ở chỗ này."

Ngô Nhị Cẩu bị ném xuống đất, đang muốn giảo biện vài câu, còn không có nghĩ ra được lý do bào chữa, liền thấy nắm đấm của Cố Thanh Sơn đã hạ xuống. Chỉ một quyền liền đánh cho hắn mắt đầy sao, không chờ hắn mở miệng kêu đau, từng cú đấm liền hạ xuống liên tiếp, khiến hắn bị gãy vài cái răng cửa, miệng đầy máu.

"Đừng...... Đừng đánh nữa, sẽ chết người a...."

Cố Thanh Sơn không để ý tới hắn khóc kêu, tiếp tục tay đấm chân đá: "Ngô Nhị Cẩu, cái này là ta thay Xuân mầm tử đánh ngươi. Ngươi làm ra kia táng tận thiên lương sự cũng liền thôi, nàng ta gả cho ngươi, ngươi còn tra tấn nàng ta đến chết, ngươi chính là khi dễ nàng ta không có cha cùng đại ca có thể đánh chết ngươi đúng không?"

Ngô Nhị Cẩu bị đau ôm đầu ô ô thẳng khóc, mấy năm không gặp, Cố Thanh Sơn thiết quyền so trước kia càng mạnh a, cảm giác cả người xương cốt đều muốn gãy. "Đừng...... Đừng đánh, ta nói cho ngươi một sự kiện, so...... So đánh chết ta có giá trị hơn....."

Cố Thanh Sơn cũng không nghĩ đánh chết hắn, nhìn bản thân đánh không sai biệt lắm, liền đứng thẳng lên, lạnh lùng nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả."

Ngô Nhị Cẩu lau máu ở khóe miệng, nhe răng trợn mắt nói: "Có người muốn hại...... Ninh Hinh......"

"Ngươi nói cái gì? Nói cho rõ ràng, dám nói dối, ta đánh chết ngươi." Cố Thanh Sơn sắc mặt khó coi, nhấc chân đạp lên trước ngực hắn, dùng sức dẫm một cái thiếu chút nữa đem hắn dẫm đến tắt thở.

Ngô Nhị Cẩu sợ tới mức không còn hồn, ho khan vài tiếng, hữu khí vô lực mà nói: "Không, ta không dám nói dối. Lạc các trang có một cái vô lại, kêu là Lạc mặt rỗ, gần nhất mời ta uống rượu, hỏi thăm chuyện của Ninh Hinh...... Hắn tửu lượng không tot bằng ta, uống nhiều lên liền nói...... Nói có người trả tiền, muốn làm nhục Ninh Hinh, khiến nàng không còn trong sạch......"

Cố Thanh Sơn phát hoả, đá một phát, Ngô Nhị Cẩu liền phun ra một búng máu. "Nói rõ ràng, ai trả tiền? Tính toán làm như thế nào?" Cố Thanh Sơn lạnh giọng quát hỏi.

Ninh Hinh vừa khiếp sợ lại vừa tức giận, thân mình hơi run lên lên, trong mắt ngập tràn bất lực cùng ủy khuất làm người khác đau lòng. Cố Thanh Sơn nhìn người trong lòng điềm đạm đáng yêu bộ dáng, thật muốn đem nàng ôm vào trong ngực nhẹ giọng an ủi, làm nàng không cần sợ.

Hắn đã trở lại, về sau sẽ không để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui