Điền Viên Nhật Thường



Lúc Lục Lăng Tây gọi cho Nhan Việt, thì anh đang thấy chán chết trong bữa tiệc tối đón xuân của nhà họ Diệp.

Tiệc tối đón xuân là truyền thống trong giới thượng lưu ở Trung Kinh, tổ chức vào tháng một hằng năm, mỗi lần là một gia tộc khác nhau đảm nhiệm, năm nay vừa đúng là nhà họ Diệp. Diệp lão gia tử vung tay lên, ném hết chuyện này cho mấy đứa cháu. Diệp Khang vừa thấy tình hình không đúng liền vội giả bệnh tránh khỏi việc này. Theo lời anh nói thì anh không định tạo sự tồn tại trước mặt lão gia tử, khổ như vậy ai muốn thì đi mà làm.

Để tiện cho mọi người giai lưu, tiệc tối làm theo hình thức tiệc đứng. Vừa bắt đầu chưa được bao lâu, Diệp Khang liền tìm đến Nhan Việt. Bên cạnh Nhan Việt có không ít người đang hàn huyên với anh, nhìn là biết rất được hoan nghênh. Mặc dù những người ở đây đều biết Nhan Việt tạm thời rời khỏi Hợp Phổ, nhưng trước khi mọi chuyện chắc chắn rõ ràng, thì không ai ngốc đi chèn ép anh cả. Cách đám người, Diệp Khang nhướng mày với Nhan Việt, ý nói là anh đã sắp xếp xong rồi. Nhan Việt lộ vẻ mặt ngầm hiểu.

Hai người mặt không đổi sắc rời khỏi những người xung quanh, đứng bên cạnh nhau. Diệp Khang nhìn xung quanh một vòng, khẽ nói: "Người đang quấn quanh em Lê là Nhan Hải phải không?".

Nhan Việt bình thản nhìn qua, chẳng hề gì ừ một tiếng.

"Cậu ta biết nắm thời cơ đấy". Diệp Khang sâu xa nói. Tin đồn hai nhà Ân Lục thông gia có không ít người nghe được, xem bộ dạng của Nhan Hải là sốt ruột lắm rồi, nhưng chưa chắc là không có ý của Nhan Thế Huy. "Có muốn đẩy giúp cậu ta không?". Diệp Khang hăng hái nhìn Nhan Việt.

Nhan Việt đang định nói thì di động bỗng rung lên. Tên người gọi hiển thị trên màn hình là một cái tên quen thuộc khiến ánh mắt Nhan Việt nhu hòa hẳn đi, anh vội nói với Diệp Khang một tiếng, cầm di động đi đến một góc sảnh lớn, xung quanh không có ai nên khá vắng lặng, rất thích hợp để nghe.

"Tiểu Tây".


"Nhan đại ca". Giọng Lục Lăng Tây mềm mại, cách điện thoại còn có chút lười biếng vì ăn no. "Anh ăn cơm chưa?".

Nhan Việt cười khẽ, dịu dàng nói: "Ăn rồi, ăn khá nhiều". Thật ra buổi tối anh không muốn ăn gì cả, nên chỉ ăn qua loa một chút. Nhưng vì tránh cho Lục Lăng Tây lo lắng, nên thỉnh thoảng Nhan Việt cũng sẽ nói dối với ý tốt.

Lục Lăng Tây không nghi ngờ gì, không đợi Nhan Việt hỏi đã kể chuyện xảy ra ngày hôm nay. Sự xuất hiện của rắn xanh, Tiểu Hắc anh dũng, còn việc cậu nói thẳng một phần nào đó với Phương Lỗi. Nhan Việt nghe xong thì rất khó chịu, nhất là lúc nghe được Lục Lăng Tây suýt nữa bị hãm hại tàng trữ ma túy, sắc mặt anh càng khó coi hơn. "Có biết bọn chúng là ai không?".

"Hình như là người đánh nhau trước đây với em". Lục Lăng Tây chột dạ nói, rồi chuyển ngay sang đề tài khác, "Em cũng không biết là Tiểu Hắc lại giỏi như vậy, nó lại có thể ăn được rắn độc".

Nhan Việt biết Lục Lăng Tây đang trốn tránh điều gì, săn sóc không hỏi tiếp. Nói đến Tiểu Hắc thì trong lòng anh khẽ động, ngày trước anh lên mạng tra tìm một hồi lâu vẫn không tìm được chủng loại của Tiểu Hắc, nhưng nếu Tiểu Hắc lấy rắn độc làm thức ăn, thì có chút giống với miêu tả về rắn vua. Loại rắn này không có độc, nhưng trời sinh miễn dịch với độc của rắn, đồ ăn thích ăn là các loại rắn độc. Lúc đó không phải anh không tìm hiểu về rắn vua, nhưng trong số rắn vua không có chủng loại nào toàn thân màu đen, không có chút vết đốm hay toàn đường vân vòng tròn nào như Tiểu Hắc, hình dáng cũng không giống, chẳng lẽ là rắn vua biến dị sao?

Nghĩ như vậy, Nhan Việt cũng phối hợp khen ngợi Tiểu Hắc mấy câu, chợt nghe ở đầu bên kia hình như Lục Lăng Tây mở loa ngoài, có tiếng sh sh của Tiểu Hắc vang lên. Nhan Việt bật cười, không thể không khen thêm mấy câu. Tiểu Hắc ở bên kia hưng phấn quấn lên di động, dùng sức lắc lắc đuôi, kêu sh sh.

Lục Lăng Tây quỳ ngồi trên giường, cười tủm tỉm chọc chọc đầu Tiểu Hắc. Tiểu Hắc đúng là ở cùng với Đại Hắc lâu rồi, nên ngay cả cái dáng lắc đuôi cũng giống nhau như đúc. "Đúng rồi, Nhan đại ca...". Lục Lăng Tây muốn nói gì đó, nhưng bên chỗ Nhan Việt bỗng ồn ào hẳn lên, hình như có người kinh ngạc kêu lên. "Có chuyện gì vậy?". Cậu lo lắng hỏi.

"Không sao, hình như có người gặp chút chuyện ngoài ý muốn thôi". Giọng Nhan Việt trấn an nói.


Ở lối vào sảnh lớn, Ân Nhã với quần áo ướt sũng, đường cong lộ ra tựa vào trong lòng Lục Duy An, sắc mặt hoảng sợ nhìn xung quanh, khuôn mặt đáng yêu đầy vẻ đáng thương. Nhan Việt không để ý chút nào nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên. Diệp Khang chú ý thấy tầm mắt của anh, ở phía xa nâng ly với Nhan Việt, Nhan Việt nhướng mày cười, không xen vào bên kia. Mục đích của anh đã đạt được, còn tiếp theo Ân Nhã có nắm chắc được cơ hội này hay không thì phải dựa vào chính cô ta. Khẽ cụp mắt xuống, lực chú ý của Nhan Việt lại đặt lên điện thoại lần nữa.

Lục Lăng Tây cũng không tò mò nhiều về chuyện xảy ra ở bên chỗ Nhan Việt, Nhan Việt nói không có gì thì cậu cũng coi như là không có gì. Nói về Tiểu Hắc xong, Lục Lăng Tây lại nhắc đến Phương Lỗi. Nhan Việt hơi ghen, tối nay Tiểu Tây nhắc đến Phương Lỗi hơi nhiều đấy.

Mãi đến khi Nhan Việt cúp điện thoại, Diệp Khang mới bu lại. Anh khoa trương cầm một cốc nước cho Nhan Việt, giọng trêu đùa nói: "Cần nhuận hầu không?".

Nhan Việt cười khẽ, không khách khí cầm cốc uống sạch, nói: "Phục vụ không tệ".

Diệp Khang giả vờ giận trừng mắt nhìn anh, hơi đắc ý nói: "Sao? Tôi làm tốt đúng không?".

Nhan Việt gật đầu, Diệp Khang đã làm rất tốt. Mặc kệ cậu ta đã dẫn Ân Nhã và Lục Duy An ở cùng một chỗ thế nào, thì bây giờ mọi người đã thấy Ân Nhã ướt sũng cả người được Lục Duy An ôm vào lòng, lại liên tưởng đến tin đồn hai nhà Ân Lục làm thông gia, chỉ cần thêm chút nữa, là coi như anh đã giúp Ân Nhã đạt được mong muốn. Nghĩ đến đó, Nhan Việt nhìn qua đám người tìm được cha anh. Sắc mặt ông ta nhìn rất bình thường, nhưng Nhan Hải thì không che dấu được, lộ ra chút vội vàng nôn nóng.

"Nhan Hải sốt ruột rồi". Diệp Khang nhìn theo tầm mắt Nhan Việt, khẽ nói.


Nhan Việt như không có việc gì đối mắt với Nhan Hải, lạnh nhạt dời mắt đi, nói: "Cha tôi cũng sốt ruột".

Dù anh hay Ân Nhã, ai là người đám hỏi với nhà họ Lục, thì đều có nghĩa là nhà họ Lục sẽ có lý do để tham gia vào cuộc tranh đoạt trong Hợp Phổ. Lục lão gia tử không dễ đối phó như ông ngoại anh, ông ngoại kiêng dè rất nhiều thứ, bị cha anh nắm chắc mạch máu, nên chỉ có thể gây chút chuyện nhỏ để phản đối ông ta. Lục lão gia tử thì không có gì phải băn khoăn cả, anh không chờ được nữa muốn xem nhà họ Lục ra tay. Nhan Việt sung sướng nghĩ, cũng không biết giữa anh và Ân Nhã, ai đám hỏi với nhà họ Lục sẽ khiến cha anh bực bội hơn.

Có một chuyện xôn xao như vậy, thời gian còn lại dường như cũng không nhàm chán nữa. Lúc tiệc tối sắp kết thúc, Nhan Việt gặp được ông ngoại, Ân Nhã cũng không đi bên cạnh ông. Tối hôm nay, Ân Nhã lấy danh nghĩa nhà họ Ân đi cùng ông ngoại đến đây. Ân Nhã xảy ra chuyện, ông ngoại chắc chắn sẽ ra mặt xử lý, không biết hai nhà Ân Lục đã đạt được thỏa thuận gì.

Ân Vĩnh Đức dường như thấy xấu hổ với Nhan Việt, "A Việt, Tiểu Nhã con bé...".

Ông luôn muốn Nhan Việt có thể đám hỏi với nhà họ Lục, đổi lấy sự ủng hộ của nhà họ Lục, thậm chí ông đã nói với Lục lão gia tử rồi, hôm nay để bọn nhỏ chính thức gặp nhau, nếu có ý thì định luôn. Kết quả ông chưa tìm được Nhan Việt, Ân Nhã liền chen ngang vào kế hoạch của ông. Ân Vĩnh Đức rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì nặng nề với Ân Nhã. Ông nghi ngờ chuyện trước đó không phải ngoài ý muốn mà là Ân Nhã đã mưu tính, lại không thể nói với ai nghi ngờ này của ông, trong lòng nghẹn vô cùng, càng cảm thấy có lỗi với Nhan Việt hơn.

Ân Vĩnh Đức muốn đè chuyện này xuống. Trong cái giới này chuyện mới xuất hiện liên tục, chỉ cần Ân Nhã ẩn một thời gian thì chắc sẽ không có ai nhắc lại chuyện này nữa. Dù hai nhà Ân Lục không thành thông gia được, thì ông cũng tuyệt đối không đồng ý gả Tiểu Nhã cho một tên ma ốm lúc nào cũng có thể có chuyện. Dù là mưu tính của Ân Nhã, hay là ông bỏ qua chuyện thông gia hai nhà Ân Lục, Ân Vĩnh Đức đều cảm thấy người vô tội nhất ở đây là Nhan Việt. Nhưng Ân Nhã cũng là cháu ngoại của ông, ông còn có thể làm được gì? Ân Vĩnh Đức khó xử nhìn Nhan Việt, một hồi lâu cũng không nói ra được lời nào.

Nhan Việt nhếch nhẹ môi, nụ cười rất hợp chuẩn, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc không vui nào. Dường như anh biết Ân Vĩnh Đức muốn nói gì, bình tĩnh hỏi: "Mẹ cháu đã về trước rồi sao?".

Ân Vĩnh Đức cười khổ, "Mẹ cháu đã đưa Tiểu Nhã về rồi, đêm nay chỉ sợ...".

"Cháu biết". Nhan Việt khách khí cắt ngang lời Ân Vĩnh Đức, "Cha cháu đã nói rồi, đêm nay ông ta cũng không về nhà. Cháu đã bảo trợ lý đặt vé máy bay vào bảy giờ sáng mai, sáng mai cháu sẽ rời khỏi Trung Kinh. Hành lý của mẹ cháu thì quản gia sẽ đưa đến, ông ngoại còn có chuyện gì không?".

Anh nói rất bình tĩnh, Ân Vĩnh Đức chấn động, "A Việt, cháu đi vội như vậy sao?".


Nhan Việt cười ừ một tiếng, rất thuận tay đẩy Diệp Khang ra.

"A Khang đã liên hệ với một bác sĩ tâm lý cho cháu, bác sĩ đó rất bận rộn, cần cháu phải phối hợp".

Ân Vĩnh Đức cũng không tin lời Nhan Việt nói, nhưng ông nhìn Nhan Việt, lại nhìn Diệp Khang cách đó không xa, thở dài, không nói gì nữa.

Nhan Việt hơi cụp mắt xuống, vô thức vuốt chén rượu trong tay, cũng không nói gì thêm.

Ông ngoại nghĩ gì anh đều hiểu, nhưng đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa anh và ông ngoại. Cũng giống như anh không thể tin tưởng cha mình hoàn toàn, anh cũng không thể tin tưởng ông ngoại hoàn toàn được. Dù ông ngoại luôn ủng hộ anh trong việc thừa kế Hợp Phổ, thậm chí bình thường cũng có vẻ thiên vị anh. Nhưng trong lòng anh hiểu rõ rằng, trong mắt ông ngoại, anh và Ân Nhã đều là con của mẹ anh, thật ra đều giống nhau cả. Ông ngoại thiên vị anh, nguyên nhân cũng chỉ vì áy náy do mẹ anh không quan tâm đến anh mà thôi. Mà thực chất thì, ông ngoại nhìn anh và Ân Nhã, cũng giống như cha anh nhìn anh và Nhan Hải.

* Rắn vua (kingsnake), tên khoa học là Lampropeltis.



Đây là rắn vua đen Mexico



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận