Buổi tối Vương Thục Tú chỉ uống chút canh gà rồi đi, cả con gà hầm đều để dành cho Lục Lăng Tây. Nhưng Lục Lăng Tây ăn không nhiều, cũng chỉ xé chút thịt ăn, hai cái đùi gà đều chui vào bụng Đại Hắc. Ăn uống no say, Đại Hắc thỏa mãn híp mắt, đi bộ trong sân sau.
Cà chua trong sân mới trồng được hai tuần đã kết quả rồi. Tuy quả mới chỉ bằng viên bi thủy tinh mà trẻ con hay chơi, cũng chỉ là quả xanh thôi, nhưng tốc độ phát triển này đủ để khiến Lục Lăng Tây kinh ngạc. Cà chua bình thường trồng đến khi kết quả phải mất hai đến ba tháng. May mà Vương Thục Tú không quan tâm đến những thứ này, chỉ là vào một ngày thuận miệng nói một câu, cà chua trong sân mọc nhanh vậy, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Lần trước Dịch Hàng đã tìm một tấm bạt vây quanh hàng rào, bây giờ từ ngoài nhìn vào là không thấy bên trong nữa. Lục Lăng Tây hơi chột dạ nghĩ, may mà Vương Thục Tú và Dịch Hàng không quan tâm mấy thứ này, thấy thì nhiều nhất cũng chỉ nói thầm vài câu như trên, cũng không nghĩ nhiều. Không biết mấy quả cà chua này sẽ mọc thành thế nào nhỉ? Có thể ăn được không? Có mọc ra hình thù kỳ quái không? Hạt giống mà tấm bảng thưởng chắc sẽ khác hạt giống thông thường chứ?
Theo thường lệ tưới nước cho cà chua, Lục Lăng Tây ngồi ở ban công mở tấm bảng trắng ra.
Trải qua một khoảng thời gian cố gắng, tâm của thực vật đã được 248/1000 (Cấp 1). 248 điểm nhìn có vẻ nhiều, nhưng cách 1000 điểm để lên cấp cũng là xa vời bất tận. Lục Lăng Tây thầm khích lệ mình, cố lên. Cậu chờ mong khi tấm bảng lên cấp thứ hai sẽ có thêm nhiều chức năng. Lần này là radar tinh thần, vậy lần sau thì sao?
Vì hôm sau phải dậy sớn lên Lục Lăng Tây tắm rửa thoải mái xong đã đi ngủ. Đại Hắc lại bỏ cái nhà ở sân sau, chơi xấu nằm dưới đầu giường của Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây gãi cằm nó, đồng ý.
"Sớm biết thế này thì không vất vả làm nhà cho mày, mua một cái đệm thì tiện hơn nhiều."
Đại Hắc lại gần thân mật vươn lưỡi liếm ngón tay Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây không nhịn được cười cười, sờ đầu nó, "Ngủ ngon."
Lục Lăng Tây tối nay ngủ rất ngon, nhưng Nhan Việt lại mất ngủ lần nữa. Nếu vẫn luôn mất ngủ thì còn đỡ, dù sao Nhan Việt cũng đã quen rồi. Nhưng mấy ngày trước luôn gặp Lục Lăng Tây nên anh ngủ khá ngon, ngày lành không được hai hôm lại như bữa trước, cả người bỗng thấy không quen.
Hai giờ sáng, Nhan Việt lạnh mặt ngồi trước máy tính. Đầu bên kia máy tính là trợ lý của Nhan Việt, An Kiệt. An Kiệt là bạn học đại học của Nhan Việt, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn đi theo Nhan Việt, đến giờ đã được năm năm rồi. Lần này Nhan Việt về nước cố ý để An Kiệt ở lại thay anh quản lý chi nhánh nước ngoài của tập đoàn Hòa Phổ.
Đi theo Nhan Việt một thời gian dài, An Kiệt đã có thể từ khuôn mặt ít thay đổi của Nhan Việt mà đoán được tâm trạng anh lúc này. Ví dụ như bây giờ, cho dù cách một màn hình, nhưng An Kiệt tựa như cảm nhận được khí lạnh đầy đầu Nhan Việt. Làm một trợ lý đủ tiêu chuẩn, chuyện Nhan Việt mất ngủ An Kiệt cũng biết một ít. Không phải anh chưa từng thấy bộ dáng Nhan Việt làm việc lúc nửa đêm, nhưng lúc trước cùng lắm là cảm thấy Nhan Việt cáu kỉnh, nhưng lần này lại giống núi lửa sắp phun trào vậy.
Sau khi báo cáo công việc xong, An Kiệt khép tài liệu trong tay, thân thiết nhìn Nhan Việt, "Lão đại, chừng nào cậu mới về?"
Trước lúc Nhan Việt về nước đã từng nói với anh là sẽ ở trong nước khoảng một tháng, bây giờ sắp một tháng rồi, nhưng Nhan Việt lại chưa có hành động gì là muốn về cả, An Kiệt hơi lo lắng.
Nhắc tới chuyện trở về, Nhan Việt hơi nhíu mày, đầu tiên là nghĩ tới Lục Lăng Tây.
"Tôi có chút chuyện, chuyện khi nào về nói sau."
Nhan Việt sau khi tốt nghiệp vẫn luôn ở nước ngoài, trọng tâm phát triển của anh cũng là ở nước ngoài. So với trong nước có những người thân lộn xộn lung tung, Nhan Việt lại càng thích ở nước ngoài không có người thân nào hơn. Trong kế hoạch của Nhan Việt, Nhan Thế Huy ít nhất trong mười mấy năm này cũng sẽ không giao quyền cho anh, nên trong khoảng thời gian này anh sẽ dốc sức phát triển sự nghiệp ở nước ngoài để chuẩn bị cho sau này. Cuộc đời của Nhan Việt giống như là một đoàn tàu đã xác định đường đi, cần đến nơi nào, trên đường sẽ ngừng lại ở những sân ga nào, những chuyện này đều đã lên kế hoạch sẵn. Nhưng Lục Lăng Tây lại là ngoại lệ.
Sau khi gặp được Lục Lăng Tây, đột nhiên Nhan Việt muốn thay đổi toàn bộ kế hoạch đã định sẵn, mục đích của anh đã không giống lúc trước khi lập kế hoạch, anh chỉ muốn ở bên cạnh thiếu niêu, hoặc là cột thiếu niên vào cạnh anh.
Nhan Việt đau đầu bóp trán, chỉ trong một thời gian ngắn thì chắc chắn thiếu niên sẽ không ra nước ngoài với anh, chỉ có thể là anh ở lại trong nước. Cứ vậy đi, có một số việc nên bàn bạc kỹ hơn.
An Kiệt từ vẻ mặt của Nhan Việt mơ hồ nhìn ra được gì đó, cho dù vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng ngọn lửa tám chuyện trong lòng lại hừng hực thiêu đốt. Lúc này lão đại không vui là vì đang đau khổ vì tình sao? Kết luận này có hơi đáng sợ một chút, trong lòng An Kiệt ha hả, cái này chắc chắn là không thể.
Hai người nói xong chuyện thì An Kiệt cuối cùng mới nhớ ra trong nước là hai giờ sáng, vội giục Nhan Việt đi nghỉ ngơi sớm. Tắt webcam, Nhan Việt vẫn không thấy buồn ngủ, tiện tay cầm tài liệu điều tra Lục Nhất Thủy lên xem.
Trong tài liệu ghi rõ Lục Nhất Thủy rất thích đánh bạc, khoảng mười năm rồi đã không làm công việc gì, chỉ chăm chăm lăn lộn trong các bàn đánh bài và sòng bạc dưới mặt đát. Mấy năm qua Lục Nhất Thủy có thua có thắng, nhưng chủ yếu là thua nhiều hơn thắng, thiếu nợ rất nhiều tiền, vẫn luôn dựa vào vợ là Vương Thục Tú đi làm nuôi gia đình và trả nợ.
Lần thua gần đây nhất là một tháng trước, Lục Nhất Thủy thua trong sòng bạc phải đến 20 vạn. Gã không cam tâm lại vay nặng lãi gỡ vốn, kết quả lại thua tiếp, qua một tháng đã nhảy đến tận 40 vạn. Số tiền kia không là gì đối với Nhan Việt, nhưng đối với dân cờ bạc như Lục Nhất Thủy thì là cao bôi trên da chó, đã dán thì không xé xuống được. Điều Nhan Việt băn khoăn không phải là Lục Nhất Thủy bám lấy anh, mà là Lục Nhất Thủy quấn Lục Lăng Tây và Vương Thục Tú không chịu buông.
Theo thói quen gõ gõ bàn, ngón tay Nhan Việt dừng trên một cái tên trong tài liệu, Tiếu Phong.
Tiếu Phong này rất thú vị, năm nay bốn mươi tuổi, còn độc thân. Hắn đến Phượng Thành cũng được mười mấy năm, từ một tên côn đồ lăn lộn cho đến tận bây giờ, dưới tay có hai sòng bạc, cũng kiêm luôn chức cho vay nặng lãi. Lục Nhất Thủy nợ tiền chính là nợ Tiếu Phong. Nhưng đây không phải là điều Nhan Việt chú ý tới, điều anh chú ý là phong cách làm việc của Tiếu Phong ngoài dự đoán của mọi người. Anh trai hắn ở quê cũ Tây Bắc, nhận thầu tư nhân một quặng than đá nhỏ, mà công nhân ở quặng than có một phần tư là những người thiếu nợ Tiếu Phong. Những người này được Tiếu Phong bao ăn bao ở, tiền lương cũng được phát đúng tháng, nhưng mà tiền lương đến tay vẫn còn nóng hổi thì rất nhanh sau đó đã phải dùng để trả nợ cho Tiếu Phong. Khi nào trả hết nợ cho Tiếu Phong thì khi đó mới được rời đi. Trước khi đi Tiếu Phong còn cho ít tiền đi đường và phí sinh hoạt nửa tháng, đảm bảo những người này không chết đói ở ven đường.
Quặng than tư nhân? Nhan Việt nhếch khóe miệng, nơi này là một nơi tốt.
Năm giờ sáng, Lục Lăng Tây đã rời giường. Tối hôm qua cậu ngủ rất sớm, đầu óc khá phấn chấn. Sửa soạng xong xuôi, Lục Lăng Tây liền mang Đại Hắc đi khỏi cửa. Cậu đã hẹ với ông Tô lúc năm giờ, ăn bữa sáng rồi đi bộ đến thì vừa kịp.
Lúc này Vương Thục Tú còn chưa tan làm ca đêm, Lục Lăng Tây để lại tờ giấy nhắn cho Vương Thục Tú ở phòng khách. Lúc đầu Vương Thục Tú cũng không nghĩ Lục Lăng Tây sẽ làm được việc, cảm thấy nhóc con này không biết chịu khổ, chắc được vài ngày sẽ nghỉ làm. Nhưng đã nửa tháng trôi qua, công việc của Lục Lăng Tây ngày càng thuận lợi, mua không ít sách về, mỗi ngày đều đọc đến khuya.
Hôm trước Vương Thục Tú dọn phòng cho Lục Lăng Tây còn hoảng sợ nữa, giá sách trống không ban đầu lại có hơn mười quyển sách. Tuy đều là sách về chăm sóc hoa và trồng trọt, nhưng Vương Thục Tú không quan tâm, mặc kệ là đọc cái gì, chỉ cần thằng nhóc đó biết đọc sách là được. Cô tính thử tiền mua sách, chắc là Lục Lăng Tây dành tiền ăn ra mua. Lúc đó mới gọi điện mắng Lục Lăng Tây bảo cậu dừng lại, đến tối còn cho Lục Lăng Tây hai trăm đồng.
Qua chuyện này Vương Thục Tú đã hết hy vọng, nhóc con này xem ra không muốn vào cấp 3 học lớp 10 rồi. Thôi, học một cái nghề cũng tốt, nếu không được nữa thì cùng lắm cô mang thằng nhóc đó về quê trồng trọt, không đói chết được.
Vương Thục Tú không nói chuyện đến trường nữa, nhưng trong lòng Lục Lăng Tây lại không nỡ, luôn muốn tìm cơ hội nói với Vương Thục Tú. Cậu biết chỉ có bằng cấp hai là hơi thấp, sau này đi học lớp bổ túc ban đêm rồi liên thông lên đại học là được, còn ngành thì cứ chọn bên trồng hoa hay nông nghiệp gì đó, coi như là học phù hợp với công việc. Đương nhiên đây đều là chuyện sau này.
Lục Lăng Tây nghĩ lung tung, dắt Đại Hắc đến cửa hàng bánh bao ở cửa tiểu khu.
Nhìn thấy Lục Lăng Tây lại đây, ông chủ cửa hàng bánh bao - Điền Quân thân hình mập mạp nhìn cậu cười, "Nha, Tiểu Tây hôm nay dậy sớm vậy à."
"Anh Điền." Lục Lăng Tây lễ phép chào một tiếng.
"Vẫn là hai cái banh bao thịt chứ?" Điền Quân vừa lấy bánh bao vừa hỏi một câu.
Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, "Lần này cần sáu cái."
Điền Quân nhìn thoáng qua Đại Hắc, hiểu tại sao, thuận miệng nói: "Ôi chao, con chó này ăn nhiều thật đấy."
Lục Lăng Tây cười ngượng ngùng không nói gì.
Măt thấy Lục Lăng Tây dần đi xa, anh Điền lắc đầu cảm thán, Vương Tiểu Hoa coi như được khổ tẫn cam lai (hết khổ đến sướng). Đều ở trong một tiểu khu, nhà ai xảy ra chuyện gì mọi người đều biết hết. Vương Tiểu Hoa là người mạnh mẽ, một người phụ nữ chống đỡ cả gia đình, nhưng tiếc là Lục Nhất Thủy chẳng ra gì. Cho dù có con trai, nhưng trước đây Lục Lăng Tây là cái dạng gì, cũng chả hơn được chút nào. Ai ngờ Lục Lăng Tây đi dạo quỷ môn quan một vòng thì cả người thay da đổi thịt giống như đổi thành một người khác vậy. Lại nói, bây giờ ai cũng nói Lục Lăng Tây mất trí nhớ là tốt, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa. Còn có vài người còn đùa, ngày nào đó nhóc con nhà mình cũng mất trí nhớ thì tốt quá.
Lục Lăng Tây không biết những lời cảm thán của anh Điền, cậu đang ngồi xổm bên đường đút bánh bao cho Đại Hắc. Sau khi ăn hai cái, Đại Hắc liền quay đầu không chịu ăn nữa.
"Sao vậy? Không thích ăn sao?" Lục Lăng Tây thấy lạ, lượng cơm bình thường của Đại Hắc là bốn cái bánh bao, hai cái vốn không thể no được.
Đại Hắc lấy miệng đụng đụng bánh bao, ý bảo Lục Lăng Tây gói lại.
Lục Lăng Tây nhìn hành động của nó, đột nhiên nhớ tới lời anh Điền nói lúc trước, dở khóc dở cười nhìn nó, "Có phải vì câu nói kia của anh Điền không?"
Đại Hắc tủi thân ư ử, Lục Lăng Tây nhìn không được ngồi xổm bên đường cười không ngừng.
Đại Hắc lại càng tủi thân hơn.
Lục Lăng Tây vội vuốt đầu nó dỗ dành: "Anh Điền chỉ nói đùa thôi, khen mày ăn nhiều chứng tỏ mày khỏe mạnh. Tao mong Đại Hắc ăn nhiều lớn nhanh to khỏe thêm nữa, vậy thì sau này có thể bảo vệ tao."
Dỗ nửa ngày, Đại Hắc dường như đã tiếp nhận lý do này, liếm ngón tay Lục Lăng Tây, ăn nốt hai cái bánh bao còn lại. Mặt mày Lục Lăng Tây cong cong, buồn cười nhìn Đại Hắc, quyết tâm từ nay về sau nhất định phải khen Đại Hắc nhiều một chút, bảo vệ tâm hồn nhỏ bé mẫn cảm của Đại Hắc.
Một người một chó ăn xong bánh bao, chậm rãi đi bộ đến đầu phố của Khu Vườn Nhỏ.
"Tiểu Lục, ở đây nè." Tô Vi Chính hình như vừa đến, vừa đi vừa vẫy tay về phía Lục Lăng Tây.
"Ông Tô." Lục Lăng Tây dắt Đại Hắc chạy đến bên cạnh Tô Vi Chính.
Tô Vi Chính cười tủm tỉm nhìn Lục Lăng Tây, "Đi thôi, ở bên cạnh bờ sông, chúng ta đi bộ một lúc sẽ tới."
Chợ hoa cách khu phố của Khu Vườn Nhỏ không xa, nói là chợ hoa thật ra cũng không đúng, nó giống như là nơi giao lưu giữa những người yêu thích hoa cỏ mà thôi. Quả đúng như những gì Tô Vi Chính nói, bên trong hoa gì cũng có, chủ yếu là những nhà nông gần đó nuôi trồng rồi bán ra, có số ít là từ những vườn hoa lớn quanh Phượng Thành. Lục Lăng Tây nghe Tô Vi Chính nói ban đầu chợ hoa này là nơi gặp nhau giữa những người yêu hoa, sau đó dần nổi tiếng người đến ngày càng nhiều, quy mô cũng lớn hơn. Những người yêu hoa trong Phượng Thành hầu như đều biết nơi này.
Tô Vi Chính hăng hái kéo Lục Lăng Tây ngắm hoa, còn thường bình luận vài câu nữa. Như hoa nhà này chăm sóc tốt, hoa nhà kia nở không nhiều, Lục Lăng Tây đã đọc xong một quyển sách tranh về hoa cỏ, suốt một đường cứ mở radar tinh thần nên ít nhất cũng nhận biết hơn phân nửa những loài hoa có trong sách.
Hai người một chó đang thăm thú hăng say, rẽ vào một chỗ bỗng thấy vài người ngồi xổm trên đất không biết đang tìm gì.
"Đi, đi qua xem có chuyện gì." Tô Vi Chính người già nhưng tâm không già, lôi Lục Lăng Tây qua xem thử.
Đi tới gần mới phát hiện là những cây hoa đã thối ở trong góc, chắc là những quầy hàng quanh đây dọn dẹp rồi vứt lại đây. Có mấy ông lão tuổi tương đương Tô Vi Chính đang ngồi xổm ở đó, vẻ mặt đáng tiếc chọn chọn bỏ bỏ.
"Nhìn cái này đi, cấp bậc khá cao, tiếc là rễ thối hết rồi."
"Cái kia nuôi chắc chắn không sống được, nó chết chắc rồi, cho dù có một phần nhỏ hy vọng thôi thì những người đó cũng không nỡ ném đi."
"Các ông nhìn cái này đi, đây là cây Lan dại hiếm thấy đó. Rốt cuộc ai đã đào nó ra vậy, không biết cách đào thì đừng chạm vào, các ông nhìn đi rễ đứt hết rồi, thật là phí của trời."
"Đúng là tiếc thật, cấp bậc còn cao hơn so với cây hoa kia, nếu chăm sóc tốt thì phải là cái giá này."
Ông lão nói chuyện vươn ba ngón tay ra.
Lục Lăng Tây đang nghĩ là ba nghìn hay ba vạn, Tô Vi Chính thấy cậu nghiêm túc nghe, cũng hít một hơi nuối tiếc, "Thật là tiếc quá, trồng nó đến khi nở hoa thì không chỉ ba mươi vạn thôi đâu."
Lục Lăng Tây: "..."
Gần như là theo bản năng Lục Lăng Tây mở radar tinh thần ra, tấm bảng trắng hiện ra.
v Tên thực vật: Lan dại
v Nhu cầu của thực vật: Không
v Khả năng sống của thực vật: Đã chết
Lục Lăng Tây nhìn từ đã chết mà trong lòng thấy tiếc hận, đang định thu hồi radar tinh thần thì dưới tấm bảng trắng bỗng hiện lên một câu.
Thực vật đã chết, có dùng một điểm sức mạnh tự nhiên để cứu sống không?
Lục Lăng Tây: "..."
* Lan dại