Điền Viên Nhật Thường



Ý định của Nhan Việt là anh bỏ tiền, còn Lục Lăng Tây thì không cần, chỉ cần lấy kỹ thuật hợp tác, đương nhiên ba mươi vạn trong chi phiếu anh sẽ không lấy, coi như là khoản vốn đầu tiên của anh. Nhưng đề nghị này Lục Lăng Tây không đồng ý, muốn hai người mỗi người bỏ một nửa số tiền, mà còn muốn Nhan Việt làm chủ của công ty cổ phần Khu Vườn Nhỏ. Lục Lăng Tây cảm thấy mình đã chiếm hời rồi, nói trắng ra là tiền trong tay cậu thật ra đều là của Nhan Việt.

Người khác hợp tác đều lo mình chịu thiệt, còn hai người hợp tác thì lo người kia chịu thiệt. Sau một hồi nhún nhường, Lục Lăng Tây không đấu lại được Nhan Việt, đành phải lùi một bước đồng ý mỗi người chiếm một nửa. Nói xong việc hợp tác, Lục Lăng Tây tìm một phần giấy trắng, chăm chú viết một bản hợp đồng, ký xong rồi đưa cho Nhan Việt. Nhan Việt đã nắm rõ cách ở chung với thiếu niên, liền nhận lấy hợp đồng, quả nhiên thấy mắt thiếu niên cong cong nhìn anh, khóe miệng hiện lên lê qua mờ mờ.

Trong lòng Nhan Việt động đậy, hận không thể tiến lên hôn thiếu niên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong vắt của cậu liền cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.

Lục Lăng Tây không chờ nữa, liền gọi điện thoại cho Đỗ Lâm. Đỗ Lâm luôn chờ tin của cậu, nghe được Lục Lăng Tây muốn mua lại liền thấy rất vui, muốn lập tức đến làm thủ tục.

Lục Lăng Tây nắm di động, nhỏ giọng hỏi Nhan Việt, "Nhan đại ca bây giờ có rảnh không? Chị Đỗ định đến đây." Nếu hai người hợp tác, Lục Lăng Tây cảm thấy tốt nhất là hai người làm cùng nhau, phòng ngừa việc sau này có mâu thuẫn.

Nhan Việt ước gì có thể ở lại với Lục Lăng Tây, liền khẽ gật đầu.

Đỗ Lâm tới rất nhanh, Trương Hoa cũng đến cùng cô. Hai người đang vội vàng về quê, muốn làm cho xong chuyện vào hôm nay luôn. Trừ việc chuyển giao Khu Vườn Nhỏ, còn có một vườn hoa nhỏ ở ngoại thành cần đưa Lục Lăng Tây đi xem. Thấy Nhan Việt, hai người sửng sốt, nghe Lục Lăng Tây gọi anh ta là Nhan đại ca, Đỗ Lâm không rõ thân phận của Nhan Việt cho lắm. Cô đã nghe Lục Lăng Tây nói sẽ hợp tác với người khác trong điện thoại, liền lo lắng Lục Lăng Tây bị lừa, nhưng nhìn thấy chiếc xe Nhan Việt đỗ ngoài cửa liền yên tâm. Cả Khu Vườn Nhỏ này giá bao nhiên tiền chứ, ngay cả một phần mười chiếc xe này cũng không đủ, Nhan Việt không cần phải lừa Lục Lăng Tây.

Hai bên không có mâu thuẫn gì nên ký hợp đồng rất nhanh. Cả quá trình Nhan Việt đều giao cho Lục Lăng Tây ra mặt, anh chỉ gật đầu theo thôi. Trương Hoa nhận được tiền thì rất vui, cười ha hả nói: "Đi thôi, bây giờ chúng ta đi xem vườn hoa." Anh lái chiếc Jinbei đến, chở thêm vài người cũng không sao hết.


Thừa lúc Lục Lăng Tây khóa cửa, Nhan Việt khách khí nói với Trương Hoa: "Tiểu Tây ngồi xe của tôi là được rồi, phiền hai người đi trước dẫn đường."

Trương Hoa nhìn được Nhan Việt là người giàu có, quả thực không hợp ngồi xe rách của mình lắm, còn Tiểu Tây nếu là em trai Nhan Việt thì cũng không đến phiên anh lo. Anh cười cười gật đầu với Nhan Việt, nói với Đỗ Lâm một tiếng rồi lái xe đí trước.

"A, bọn họ đã đi rồi sao?" Lúc Lục Lăng Tây dắt Đại Hắc đến liền thấy Nhan Việt đang dựa cửa xe đợi cậu, Trương Hoa và Đỗ Lâm không ở đó.

Nét mặt Nhan Việt không đổi, "Bọn họ đi trước dẫn đường, chúng ta theo sau là được rồi."

Anh vừa nói vừa mở cửa xe ý bảo Lục Lăng Tây lên xe, Lục Lăng Tây không nghĩ gì khác, làm theo ý anh ngồi lên ghế phó lái, còn Đại Hắc thì bị Nhan Việt đuổi ra ghế sau.

Vườn hoa của Đỗ Lâm cách nội thành hơi xa, ở trong một thôn nhỏ ở ngoại ô Phượng Thành. Người trẻ tuổi trong thôn đó đa số đã đi nơi khác làm việc, trong thôn chỉ còn các cụ già và trẻ nhỏ. Các cụ già lớn tuổi không làm được việc nữa, ruộng trong nhà hoặc là bỏ hoang, hoặc là cho người ngoài như Đỗ Lâm thuê để thêm thu nhập.

Nhan Việt đi theo chiếc Jinbei phía trước, lúc đi qua xe tải bán thức ăn thì dừng lại, nhìn Lục Lăng Tây, "Muốn ăn gì không?"

"A?"

Nhan Việt như là tùy tiện nói: "Cậu chưa ăn cơm trưa phải không?"


Anh vội vàng đến vào giờ ăn cơm là vì muốn tìm cớ mời cậu ăn một bữa, không ngờ ngoài ý muốn thành đối tác của cậu. Đợi đến lúc Đỗ Lâm đi đến, bàn bạc một lúc rồi hai người lại không có thời gian ăn cơm. Anh nhìn thấy cậu lén lút xoa bụng, nhưng Đỗ Lâm lại có vẻ rất gấp, cậu không nói gì cả, cứ phối hợp hành động của Đỗ Lâm.

Nhan Việt thấy đau lòng, nhưng trên xe anh trừ thức ăn cho chó thì chẳng còn gì khác nữa. Cũng may ven đường có xe tải bán thức ăn, anh nghĩ độ tuổi của cậu đều thích thức ăn nhanh, nên cố ý rẽ vào.

Nghe lời Nhan Việt nói xong, Lục Lăng Tây nháy mắt vài cái, mày mắt cong cong nở nụ cười. "Nhan đại ca muốn ăn gì?" Thiếu niên chăm chú nhìn thực đơn hỏi.

Nhan Việt im lặng một lúc, rồi lấy cớ đã ăn cơm rồi nên không ăn gì cả. Anh muốn giữ hình tượng trước mặt cậu, nhưng anh đã hối hận rất nhanh. Bởi vì anh nhìn thiếu niên mua một suất cho mình, rồi còn mua một hộp đùi gà cho Đại Hắc. Suốt quãng đường còn lại, Nhan Việt nhìn cậu ăn phần của mình xong rồi xoay người cầm đùi gà đút cho Đại Hắc. Trong gương chiếu hậu, Đại Hắc híp mắt hạnh phúc gặm đùi gà trong tay thiếu niên, Nhan Việt càng nhìn càng thấy hối hận. Nếu anh cũng mua một suất thì bây giờ có thể lấy cớ mắc lái xe không tiện ăn để cậu đút cho anh ăn rồi, đâu đến phiên con chó ngu ngốc kia.

Nhan Việt liếc thấy Đại Hắc gặm xong đùi gà rồi còn vươn lưỡi ra liếm ngón tay thiếu niên nữa, vẻ mặt hơi vặn vẹo, đúng là con chó ngu mà.

Cũng may trong hộp chỉ có vài cái đùi gà, Đại Hắc ăn một lúc liền hết. Lục Lăng Tây gói kỹ bao rác, quay đầu nhìn về phía trước. Cục nghẹn trong người Nhan Việt cũng dần tan, lực chú ý lại lần nữa đặt lên người cậu.

Mọi người đến vườn hoa lúc ba giờ - thời gian nóng nhất của buổi chiều, Đỗ Lâm mở ô dẫn hai người đến một căn nhà nông nhỏ gần đường cái. Nơi này chính là chỗ Đỗ Lâm thuê, vườn hoa ở sau nhà, tách biệt với căn nhà.

"Lúc đó thuê vì nơi này gần đường cái, rất thuận tiện." Đỗ Lâm vừa đi vừa giải thích.

Lúc này đang là giữa tháng tám, hoa trong vườn đều nở rộ. Quy mô vườn hoa dù nhỏ, nhưng Đỗ Lâm cẩn thận phân chia từng ô riêng, mỗi ô gieo trồng từng loại hoa khác nhau, trên cơ bản thì đều là những loại thông thường trong Khu Vườn Nhỏ. Ở góc sân có đủ các chậu hoa đặt cùng nhau, bên cạnh còn có túi phân bón còn chưa mở ra.


"Tất cả đây." Đỗ Lâm chỉ cho Lục Lăng Tây xem.

Vốn Đỗ Lâm là chủ Khu Vườn Nhỏ, Trương Hoa có công việc của riêng mình tiện thể kiêm chức người giao hàng của Khu Vườn Nhỏ, vườn hoa này Đỗ Lâm đến hai lần một tuần, thuê một ông lão họ Lý nhà bên chăm sóc hằng ngày.

"Lát nữa sẽ gặp Lý đại gia. Ông ấy rất khỏe mạnh, làm việc nghiêm túc, chăm sóc vườn hoa rất chu đáo. Tiểu Tây sau này em một mình chắc chắn không thể chú ý bên này được, ý của chị là vườn hoa này cứ để Lý đại gia chăm sóc, em thì ở Khu Vườn Nhỏ."

Lục Lăng Tây cũng đã nghĩ đến việc không đủ người, nghe vậy thì gật đầu.

"Nhưng việc giao hàng..." Đỗ Lâm có hơi khó xử, cô chuyển nhượng cửa hàng cũng không nói rõ cho Lục Lăng Tây những vấn đề phía sau này, lo lắng sẽ làm phiền đứa bé này.

Lục Lăng Tây cũng không lo lắng chuyện giao hàng, còn có Dịch Hàng mà. Đỗ Lâm vừa nghe tên Dịch Hàng liền cười, "Đúng rồi, mang Tiểu Hàng theo đi, đỡ cho nó không có việc gì làm cả ngày lêu lổng."

Cái tên Dịch Hàng xa lạ khiến Nhan Việt khẽ nhíu mày, thưc ra vừa rồi anh muốn nói để anh giao hàng, nhưng nhìn thấy Đỗ Lâm liền không muốn mở miệng. Lục Lăng Tây không có nhiều kinh nghiệm xã hội, anh có thể dễ dàng nói cho qua, nhưng Đỗ Lâm vừa nhìn là biết là người khôn khéo, hơn nữa cũng chăm lo cho Lục Lăng Tây, anh không hy vọng bị Đỗ Lâm nhìn ra điều gì đó thì không tốt lắm. Dù sao vài ngày nữa Đỗ Lâm sẽ đi, đến lúc đó nói sau vậy.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đã xem vườn hoa xong, Đỗ Lâm đưa Lục Lăng Tây đi tìm Lý đại gia. Lý đại gia tên là Lý Viễn Siêu, năm nay vừa tròn sáu mươi, cơ thể rất khỏe mạnh. Con của Lý đại gia đều đi làm ở nơi khác, bình thường cũng hiếu thuận với Lý đại gia, trong nhà cũng không thiếu tiền. Chỉ là ông cụ nhàn rỗi không có việc gì làm, nông thôn cũng không có thứ gì để hoạt động, vừa lúc Đỗ Lâm thuê vườn hoa, công việc làm vườn cũng thoải mái lại có thể giết thời gian, nên Lý đại gia liền nhận công việc này.

Suốt một năm này Lý đại gia làm khá tốt, luôn chăm sóc chu đáo cho vườn hoa. Trước đó nghe tin Đỗ Lâm muốn chuyển nhượng vườn hoa ông còn thấy tiếc, chờ đến lúc gặp Lục Lăng Tây thì ông không thấy tiếc nữa. Dùng lời của ông để nói, thì là trên người đứa bé này có một loại hương vị. Người thành phố có thể không biết, nhưng ông hàng năm đều ở nông thôn, ra cửa là cây, mà bên trong là hoa màu, nơi nơi đều là hoa dại cỏ dại, người thành phố không phải là nói gần gũi thiên nhiên gì đó sao, trên người cậu bé này có hương vị như thế.

Lấy tuổi của Lý đại gia, ông cứ gọi là cậu bé thì Lục Lăng Tây cũng thấy không sao cả. Nhưng lại bị Lý đại gia nói trên người cậu có loại hương vị làm hoảng sợ, còn tưởng Lý đại gia nhìn ra gì đó chứ. Ngược lại Đỗ Lâm cười nói, "Đúng đúng, cháu luôn thấy ở cùng Tiểu Tây rất thoải mái. Thì ra là có chuyện như vậy."


Lục Lăng Tây bị lời nói của họ làm chột dạ, trong lúc quay ngang quay dọc vô tình chạm phải tầm mắt của Nhan Việt. Người nọ dùng ánh mắt sâu trầm nhìn cậu, trong mắt là cảm xúc mà cậu không hiểu.

"Nhan đại ca?" Lục Lăng Tây nhỏ giọng gọi một tiếng.

Nhan Việt như không có chuyện gì gật đầu với cậu, mí mắt cụp xuống che dấu cảm xúc trong đó. Lúc Đỗ Lâm nói khi ở cùng thiếu niên thấy rất thoải mái thì anh hận không thể lập tức buộc cậu lại, từ nay về sau nhốt cậu trong nhà, chỉ cho mình anh thấy mà thôi. Đáng tiếc anh không thể. Kìm nén khát vọng vang vọng trong lòng, Nhan Việt khôi phục sắc mặt như thường, nhìn qua giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Mọi người không ở đây lâu, hôm nay là thứ sáu, Đỗ Lâm lo lắng về muộn thì sẽ trúng giờ kẹt xe ở Phượng Thành thì bọn họ gặp phiền phức mất. Ấn tượng về Lục Lăng Tây của Lý đại gia không tệ, tiễn bọn họ đến bên đường cái, luôn dặn Lục Lăng Tây có thời gian thì đến. Chuyện vườn hoa cứ yên tâm, ông nhất định sẽ chăm sóc tốt, không để đứa bé này phải bận tâm.

Lục Lăng Tây cười gật đầu, coi như là đã đồng ý.

Trên đường về, tâm trạng Lục Lăng Tây vẫn không tệ. Ngoài cửa sổ là những ruộng hoang xoẹt qua trước mắt, cậu nghĩ đến vườn hoa nhỏ của Khu Vườn Nhỏ, nếu có một ngày xung quanh đây đều là vườn hoa của Khu Vườn Nhỏ thì tốt quá rồi.

Lục Lăng Tây mải suy nghĩ, không thấy được lực chú ý của Nhan Việt có một nửa là đặt lên người cậu. Khóe mắt liếc nhìn nụ cười nhẹ trên mặt thiếu niên, tâm trạng luôn nóng nảy của Nhan Việt chậm rãi bình lặng. Thiếu niên trước mắt tựa như ngọc trai vừa ra khỏi vỏ, bỏ đi lớp vỏ dày nặng, rửa nước bùn bám bên ngoài, chậm rãi lộ ra vẻ xinh đẹp ôn nhuận của mình cho người ngoài thưởng thức. Anh tin chắc rằng không chỉ mình anh thấy cậu tốt, cả Đổng Chí và Đỗ Lâm, và sau này còn có những người khác nữa. Những người này nếu biết được cậu tốt thế nào sẽ muốn ở bên cạnh cậu, thậm chí trong đó có thể có người mang theo tình cảm giống như anh vậy.

Nếu anh không thể ngăn cách thiếu niên với bên ngoài, thì cách duy nhất chính là trở thành người độc nhất vô nhị trong lòng cậu.

* Xe Jinbei



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận