Lục Lăng Tây và Nhan Việt đến tối lại đi đến vườn hoa, ký hợp đồng thuê đất với Vu Tiểu Quyên. Đất ruộng ở Trung Quốc được giao khoán 30 năm theo luật, trong thời gian giao khoán, người nhận giao khoán được phép chuyển quyền lợi sử dụng đất. Đất của nhà Vu Tiểu Quyên mới được phân vào năm kia, còn 28 năm nữa mới đến hạn. Lục Lăng Tây và Nhan Việt thương lượng, cuối cùng ký hợp đồng năm năm.
Bởi hiện nay nghề trồng trọt không kiếm được tiền nên đất ở đây đa phần là bỏ hoang, có người thuê là đã không tệ rồi, tính ra thì tiền thuê cũng không đắt. Tính một mẫu mỗi năm một ngàn đồng, toàn bộ chi phí linh tinh tính ra thì không đến bốn vạn đồng. Đối với Nhan Việt mà nói thì số tiền này chẳng đáng là bao, còn đối với Lục Lăng Tây thì bốn vạn tương đương với ba tháng lợi nhuận của cậu. Đây mới chỉ là chi phí ban đầu mà thôi, sau còn phải mua hạt giống, quy hoạch vườn hoa, mùa đông sắp đến phải xây thêm nhà kính nữa. Lục Lăng Tây tính tính số tiền cần dùng, lần thứ hai sâu sắc nhận ra được một điều, rằng tiêu tiền nhanh hơn kiếm tiền nhiều.
Chuẩn bị xong hợp đồng thuê đất, Lục Lăng Tây nhờ Lý đại gia tìm thêm một người. Bây giờ quy mô vườn hoa đã gấp đôi, chỉ nhờ vào mình Lý đại gia thì chắc chắn là không được. Hơn nữa tuổi của Lý đại gia cũng đã lớn, dù ông có nói không có vấn đề gì thì Lục Lăng Tây cũng không yên tâm.
Nghe Lục Lăng Tây nói xong, Lý đại gia do dự vài giây, thăm dò hỏi: "Các cháu thấy Vu Tiểu Quyên thế nào?"
Lục Lăng Tây sửng sốt, theo bản năng nhìn Nhan Việt. Cậu mềm lòng đồng tình với Vu Tiểu Quyên là chuyện của cậu, nhưng Vi Viên Nghệ là chỗ làm ăn chung của cậu và Nhan Việt, người đó có hợp hay không không chỉ mình cậu nói, mà còn phải xem ý Nhan Việt thế nào đã.
Nhận thấy ánh mắt của Lục Lăng Tây, Nhan Việt trầm ngâm. Anh đã gặp qua Vu Tiểu Quyên rồi, ấn tượng về cô cũng không tồi. Việc trong vườn hoa không nặng nề, nhưng cần kiên nhẫn và cẩn thận. So với việc tìm người không quen, thì Vu Tiểu Quyên được Lý đại gia đảm bảo cũng khiến họ yên tâm hơn. Hơn nữa so với thiếu niên đơn thuần thiện lương, thì Nhan Việt thực tế hơn nhiều.
Khác với Vương Thục Tú mạnh mẽ, Vu Tiểu Quyên là kiểu nhẫn nhục chịu đựng. Cô không có văn hóa gì, thái độ cẩn trọng khi gặp bọn họ, còn thêm chút lúng ta lúng túng, nhưng từ thái độ của cô với Lý đai gia thì có thể thấy được cô biết cảm ơn người giúp mình. Lúc này thuê cô làm việc ở vườn hoa thì không chỉ giúp đỡ cho hoàn cảnh của cô, mà còn là thừa nhận bản thân cô. So với người đến vườn hoa làm việc chỉ vì tiền, thì Vu Tiểu Quyên biết ơn sẽ chú ý cho vườn hoa hơn, hoặc là nói chăm lo cẩn thận hơn. Chuyện bên vườn hoa ổn định thì sau này Lục Lăng Tây cũng không cần lo lắng nhiều nữa.
Nhan Việt gật đầu, Lục Lăng Tây liền lập tức gật đầu với Lý đại gia. Lý đại gia cười ha ha nhìn Lục Lăng Tây, "Đứa bé này thiện lương, người tốt sẽ được báo đáp."
Vu Tiểu Quyên sau khi ký hợp đồng xong thì chưa đi về, mà ở cách vách giúp Lý nãi nãi nấu cơm. Thật ra năm nay cô còn chưa đến ba mươi, vẻ ngoài mi thanh mục tú, nhưng cuộc sống gian khổ đã khiến cô nhìn còn già hơn cả Vương Thục Tú nữa. Nghe Lý đại gia nói Lục Lăng Tây muốn thuê thêm người, kêu cô đi qua ký hợp đồng, Vu Tiểu Quyên lập tức ngơ người, vành mắt đỏ lên.
Cô không biết nên nói cái gì, nghẹn nửa ngày mới nói một câu, "Đại gia, di động của khách cháu không lấy thật, sau này cháu sẽ làm việc ở vườn hoa thật tốt."
Lý đại gia cười gật đầu.
Vào ban đêm, Lục Lăng Tây không ở lại vườn hoa mà chạy suốt đêm về Phượng Thành. Nhan Việt lái xe chở cậu về tận tiểu khu. Càng vào sâu trong tiểu khu thì cỏ dại mọc lên càng tốt, ngay cả bồn hoa mà ngày thường không ai chăm cũng nở hoa rất đẹp.
Nhan Việt nhìn thoáng qua cửa sổ, không chỉ có cỏ dại, mà những loại quả rau dưa mà nhà ở tầng một trồng trong sân cũng mọc rất tốt. Dưới ánh đèn mờ mờ, tiểu khu cũ nát ban ngày lại toát lên cảm giác như công viên sinh thái vậy.
Cảm giác này khi đến tòa số 3 lại càng rõ ràng hơn. Tiểu khu mà Lục Lăng Tây ở đã sắp ba mươi năm tuổi rồi, sau mấy chục năm được mưa gió rửa tội, tường chung cư đa phần đã bong tróc từng mảng, loang loang lổ lổ, thậm chí còn mọc đầy rêu xanh, nhìn rất xấu. Nhưng tòa số 3 cùng hai tòa nhà gần đấy không biết có chuyện gì mà trên tường bắt đầu mọc dây thường xuân, chỉ vài ngày đã leo lên đến tận tầng 3, vừa lúc che đi mảng tường đã bị bong tróc, nhìn có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.
Đứng ở dưới tiểu khu trong đêm hè, gió lạnh thổi lướt qua, cây che bóng mát, oi bức của mùa hè dường như đã biến mất.
"Đến rồi." Nhan Việt thu lại tầm mắt, đỗ xe ở trước cửa, nói với Lục Lăng Tây đang ngồi ghế phó lái.
Lục Lăng Tây cười híp mắt, vừa cởi dây an toàn vừa dặn dò: "Nhan đại ca anh từng đi vội, để tôi hái mấy trái cà chua cho anh ăn."
Cà chua nhà Lục Lăng Tây đã nổi tiếng khắp tiểu khu, thường thường có vài hàng xóm quan hệ tốt với Vương Thục Tú đến cửa muốn mua một ít về ăn. Trong thời gian này Vương Thục Tú vừa tìm cửa hàng, vừa rảnh rỗi làm tương cà chua bán ở tiệm bánh bao, thu nhập cũng không tệ, khiến quyết tâm mở tiệm cơm của cô càng chắc chắn hơn.
Nghe Lục Lăng Tây nói vậy, Nhan Việt cười, chiều chuộng nói: "Được."
Tấm lòng của thiếu niên sạch sẽ lại tốt đẹp, hình như cậu không rõ cách đối nhân xử thế, cách ở chung với người khác hoàn toàn xuất phát là trái tim. Người nào đối xử tốt với cậu, cậu sẽ hơi lúng túng, rồi sau đó dùng cả tấm lòng để báo đáp. Ví dụ như cà chua chẳng hạn, có lẽ trong mắt người khác chẳng đáng mấy đồng, nhưng cà chua là do tự tay thiếu niên trồng ra. Trong mắt cậu những quả cà chua này tốt lắm, cậu không có suy nghĩ phức tạp gì cả, chỉ đơn giản nghĩ rằng đồ tốt phải chia sẻ, báo đáp lòng tốt của người ta. Đổng Tề, Diệp Khang, Lý đại gia, thậm chí cả khách hàng quen của Vi Viên Nghệ đều đã ăn cà chua mà Lục Lăng Tây mang đến. Đương nhiên Nhan Việt là người ăn nhiều nhất.
Thân ảnh Lục Lăng Tây rất nhanh đã biến mất sau hàng hiên, Đại Hắc bình tĩnh theo sau cậu. Nhan Việt gần như tham lam nhìn bóng lưng đó, trong lòng đã không thể thỏa mãn với kiểu ở chung quá ngắn này. Anh muốn ở cùng thiếu niên nhiều giờ hơn nữa, tầm mắt Nhan Việt đảo qua cách vách nhà Lục Lăng Tây, ngón tay gõ nhẹ tay lái, một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Tạm biệt Nhan Việt, Lục Lăng Tây mang Đại Hắc vào nhà. Vương Thục Tú đang rửa mấy cái hũ trong bếp, những thứ này dùng để đựng tương cà chua.
Lục Lăng Tây chùi sạch chân cho Đại Hắc, rửa tay liền vào phòng bếp giúp đỡ. Vương Thục Tú hỏi chuyện về vườn hoa, nghe Lục Lăng Tây nhắc đến Vu Tiểu Quyên liền thở dài. Phụ nữ sống trên đời còn khó hơn cả đàn ông. Chỉ nghe nhiều về việc đàn ông mất, phụ nữ vất vả chống đỡ gia đình chăm sóc mẹ chồng nuôi dưỡng con nhỏ, ít khi nghe phụ nữ mất rồi, đàn ông vất vả chăm sóc mẹ vợ. Đa số liền sẽ tìm người mới không lâu sau đó, ném con nhỏ cho mẹ kế nuôi, còn về mẹ vợ của vợ trước thì ngày lễ ngày tết nhìn một cái cũng là có tâm rồi.
"Ai cũng sống không dễ dàng gì, có thể giúp được thì cứ giúp." Vương Thục Tú nói.
Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu.
Vương Thục Tú do dự một lúc rồi kể một chuyện. Anh Phong nghe nói cô đang tìm cửa hàng liền gọi cho cô. Nói có cửa hàng bên cạnh sòng bạc của y vừa lúc cho thuê, mặt tiền diện tích đều phù hợp, giá cũng không đắt, bảo cô có thời gian thì đến xem.
Vương Thục Tú thì không soi mói gì về cửa hàng, nhưng vừa nghe nói cạnh sòng bạc liền thấy không vui. Anh Phong cũng là có ý tốt, theo ý y thì như vậy tiệm cơm sẽ có một bộ phận khách cố định, người trong sòng bạc vừa lúc có thể đến tiệm cơm của cô ăn cơm. Trong lòng Vương Thục Tú thấy khó chịu, lúc trước Lục Nhất Thủy cũng ở sòng bạc cả ngày không về nhà, trong lòng cô ác độc nghĩ gã chết bên ngoài thì tốt rồi. Nghĩ rằng không chừng người nhà của những kẻ chơi bài bạc đó có thể sẽ nghĩ giống cô. Bây giờ cô mở quán cơm ở cạnh sòng bạc, vậy không phải càng tiện cho việc không về nhà của bọn họ, không phải chờ bị đâm cột sống sao?
Nhưng Vương Thục Tú nhờ người tìm hiểu thấy cửa hàng mà anh Phong nói rất thích hợp. Giá cả phải chăng, hơn nữa vị trí cũng tốt, dù không tính sòng bạc vào thì khách đi đến xung quanh đó cũng nhiều. Cô lo lắng nếu bỏ qua cửa hàng này thì lỡ không tìm được chỗ khác thích hợp thì sao? Cũng không thể để miệng ăn núi lở được. Hơn nữa thấy tiểu hỗn đản ngày ngày đi sớm về trễ vất vả, tuy cô không nói nhưng cũng biết kiếm tiền không dễ. Gần đây tiểu hỗn đản lại muốn mở rộng quy mô vườn hoa, thế không phải càng cần tiền sao? Cũng không thể cứ nợ ơn của Nhan Việt được, thế thì nói làm gì nữa. Cô đã nghĩ kiếm chút tiền lời về giúp đỡ cho thằng nhóc kia.
Vương Thục Tú nói với Lục Lăng Tây là vì muốn nghe xem Lục Lăng Tây nghĩ thế nào, Lục Lăng Tây không nghĩ phức tạp như Vương Thục Tú, nói rõ: "Mẹ không thích chỗ đó thì thôi."
Lục Lăng Tây tuy chỉ gặp anh Phong có hai lần, nhưng vì chuyện Lục Nhất Thủy nghiện cờ bạc mà có ấn tượng không tốt về y cho lắm. Tuy Lục Nhất Thủy nghiện cờ bạc là chuyện của gã, Vương Thục Tú cũng biết ơn lúc anh Phong đòi tiền nợ thì không liên quan đến người nhà, nhưng Lục Lăng Tây vẫn cảm thấy nếu anh Phong không mở sòng bạc thì tốt rồi.
"Nếu sau này không tìm được chỗ khác thích hợp hơn thì sao?" Vương Thục Tú lo lắng.
"Con có thể nuôi mẹ, hơn nữa chúng ta có thể bán tương cà chua." Lục Lăng Tây lại rất lạc quan.
"Cũng được." Vương Thục Tú vẫy vẫy tay, không muốn nợ ơn của anh Phong, chuyện cửa hàng coi như xong.
Hai người rửa xong hũ, sau đó chổng ngược lại úp trên kệ bát, chờ hũ khô. Vương Thục Tú vội giục Lục Lăng Tây nghỉ ngơi, "Đừng đọc sách, đi ngủ sớm chút đi, không đọc một buổi cũng không sao đâu."
Lục Lăng Tây gật đầu, chạy đi tắm, nghe lời nằm lên giường. Nghĩ nghĩ, cậu nhắn tin cho Nhan Việt: "Nhan đại ca anh về nhà chưa? Tôi sắp đi ngủ rồi, ngủ ngon."
Nhan Việt đọc tin nhắn, đôi mắt dịu dàng, "Ngủ ngon."
Sáng sơm ngày hôm sau, Lục Lăng Tây bị đánh thức bởi tiếng chim hót bên ngoài. Trong khoảng thời gian này cỏ dại trong tiểu khu tươi tốt, kéo theo chim chóc tụ hội ngày càng nhiều ở xung quanh. Có cỏ nghĩa là có sâu, có sâu nghĩa là có thức ăn. Mới đầu Lục Lăng Tây chỉ nhìn thấy chim sẻ, sau lại chủng loại chim ngày càng nhiều, bắt đầu có chim khách và chim yến.
Lục Lăng Tây vươn người dậy khỏi giường, Đại Hắc đã sớm tỉnh, vẫn luôn ngồi xổm bên giường trông coi Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây híp mắt, mỗi ngày thức dậy đều thấy Đại Hắc khiến tâm trạng cậu rất tốt. Cậu cười gãi gãi cằm nó, nghe được tiếng Vương Thục Tú nói chuyện cùng hàng xóm ở bên ngoài.
"Tiểu Hoa, đây là đồ nhà tôi trồng ăn đấy, mấy ngày này phát triển rất tốt, đổi mấy quả cà chua của nhà cô."
"Cái này nhìn hơi to, nhà mấy người không bỏ chất kích thích đấy chứ?"
"Vương Tiểu Hoa cô đừng khinh người, đây đều là nhà tôi trồng để ăn đấy, nhìn to là vì tôi chăm sóc tốt, ai điên mà bỏ chất kích thích chứ."
"Vậy chờ chút tôi đi hái vài quả cà chua."
Lục Lăng Tây lo lắng nhíu màu, nắm chân Đại Hắc lắc lắc, nhỏ giọng nói: "Đại Hắc, mày nói tiểu khu thay đổi có phải liên quan đến tấm bảng trắng không?"
Đại Hắc yên lặng nhìn cậu, kêu nhỏ một tiếng.
Lục Lăng Tây thấp thỏm đứng lên, "Mày cũng thấy đúng sao? Nhưng mà..." Cậu do dự nói: "Đây cũng coi như là thay đổi theo hướng tốt phải không?"
Đại Hắc mò đến, vươn lưỡi liếm cằm Lục Lăng Tây, kêu nhỏ một tiếng.
Lục Lăng Tây thấy hơi yên tâm, "Vậy là tốt rồi, vậy là tao yên tâm rồi."
Đại Hắc lại kêu lên, tựa như đồng ý lời Lục Lăng Tây nói.
* Hũ đựng tương cà chua