Điền Viên Nhật Thường

Lục Lăng Tây và Nhan Việt mang theo Đại Hắc đi một chuyến đến vườn hoa. Tuy Lý đại gia nói trong điện thoại là không sao, nhưng Lục Lăng Tây vẫn hơi lo, muốn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Nghe nói Lục Lăng Tây tối sẽ đến đây, Lý đại gia thấy ấm lòng, bận bịu xong chuyện ở vườn hoa liền vội về bảo bà Lý nấu nhiều cơm tối hơn, để phần cho Lục Lăng Tây và Nhan Việt. Bên này Lục Lăng Tây và Nhan Việt vừa vào cửa thôn, liền bị Lý đại gia chặn lại.

"Cơm đã nấu xong rồi, đang chờ mấy đứa đấy."

Lục Lăng Tây thấy ngại ngùng, lại làm phiền Lý đại gia nữa rồi. Lý đại gia thì chẳng thấy phiền gì cả. Người già rồi không sợ gì nữa chỉ sợ cô đơn. Con của hai ông bà đều sống ở nơi khác, một năm cũng chỉ gặp mặt được một lần vào dịp năm mới, bình thường gọi điện nói hai câu là hết thời gian. Tuy Lý đại gia hiểu cho chúng, cuộc sống bên ngoài làm việc vất vả không dễ dàng gì, nhưng đôi khi cũng rất muốn gặp con cháu. Cũng may trước đó có Đỗ Lâm thường đến vườn hoa, trong lòng Lý đại gia cũng xem cô như con ruột của mình. Bây giờ Đỗ Lâm đã về quê, vườn hoa chuyển sang cho Lục Lăng Tây, Lý đại gia lại càng vui hơn. Đứa bé này có bề ngoài tốt lại ngoan ngoãn, trong mắt ông Lục Lăng Tây chẳng khác gì cháu trai của mình cả, ông còn ước gì Lục Lăng Tây ngày nào cũng đến vườn hoa nữa.

Mọi người cùng đi về nhà, bà Lý từ xa nhìn thấy Lục Lăng Tây liền tươi cười rạng rỡ. Bà nhớ là Lục Lăng Tây thích ăn du mạch cuộn tổ ong, nên buổi chiều bớt chút thời gian làm một lồng hấp. Lần này không ăn kèm với nấm xào thịt băm nữa, mà là hầm một nồi thịt dê, rưới lên ăn cũng rất ngon.

"Tiểu Tây ăn nhiều hơn đi." Bà Lý từ ái múc một bát lớn cho Lục Lăng Tây, đau lòng: "Nhìn gầy chưa này."

Lục Lăng Tây xấu hổ cười, vừa cầm bát vừa nhìn trộm Nhan Việt, biết Nhan Việt chắc chắn đã nghe được, lúc về chắc sẽ bắt cậu ăn thêm cơm. Thật ra cậu không thấy mình gầy chút nào, lần trước Dịch Hàng còn trêu là thịt trên mặt cậu sắp thành một cục rồi. Cậu cũng không hiểu vì sao ai cũng thấy cậu gầy, giống như là ngày nào cậu cũng không ăn cơm thật ngon vậy.

Lý đại gia cũng gật đầu, nói theo: "Đúng là hơi gầy, béo hơn chút nữa là tốt rồi."

Lục Lăng Tây không nói gì, vùi đầu dùng bữa.

Nhan Việt cười khẽ, cưng chiều nhìn Lục Lăng Tây, lại gắp một đũa đồ ăn cho cậu.

Đợi đến khi mọi người đều ăn no, Lý đại gia liền kể chuyện buổi chiều đã nói. Nói ra thì cũng không có gì, chỉ là xưởng trưởng của xưởng nhựa Tống gia trang xúi giục đám nhóc làm việc trong thôn đến thôn Linh Thủy đòi làm rõ... Đám này cũng không chịu nhìn xem những người có tuổi trong thôn đâu ai chịu ra mặt, bị người ta xúi giục liền chạy đến. Kết quả vừa đến bên vườn hoa đã bị Từ Tam nhìn thấy.

Lý đại gia nói đến đây liền liếc nhìn Nhan Việt như có ý gì. Về Từ Tam, ban đầu Lý đại gia còn thấy lạ, sao Từ Tam bị đánh mà ngày nào vẫn lảng vảng quanh vườn hoa chứ, chẳng lẽ muốn đợi cơ hội trả thù sao? Nhưng ông nhìn vài ngày liền thấy không đúng lắm, Từ Tam không giống như là muốn làm chuyện xấu, ngược lại rất lo lắng cho vườn hoa. Vườn hoa mà có chút chuyện gì là gã còn phản ứng nhanh hơn người khác nữa. Lý đại gia ngẫm nghĩ liền hiểu, cũng không xen vào việc của Từ Tam.


Hôm nay Từ Tam vừa ra mặt liền kinh động đến Lý đại gia. Lý đại gia còn tưởng là đám nhóc kia muốn đến vườn hoa gây chuyện, hô lớn gọi mọi người, hơn nửa số người trong thôn đều chạy ra. Kết quả hai bên vừa nói mới biết là bọn họ đến đòi làm rõ cho Tống gia trang. Thế này thì người trong thôn Linh Thủy liền phẫn nộ. Ngày nào Tống gia trang cũng xả thải xuống sông Linh Thủy, làm bọn họ không chịu nổi cái mùi kia phải tránh nó từ xa, bên đó còn hùng hồn không thấy thẹn với lòng sao?

Nói đến đây Lý đại gia liền phì cười. Lục Lăng Tây chưa từng thấy người trong thôn cãi nhau, nhất là phụ nữ trong thôn cãi nhau, đúng là rất lợi hại. Nhóm các cụ bà lấy bà Lý cầm đầu vây quanh đám kia dạy bảo hơn hai tiếng, nói từ cụ nhà bọn họ cho đến bây giờ, như là dạy bảo cháu mình vậy. Chỉ cần thái độ bọn họ không tốt là đàn ông trong thôn sẽ lên. Đừng nhìn thôn dân của thôn Linh Thủy đã lớn tuổi, vì đều là người làm nông, hơn nữa gần đây sức khỏe rất tốt, hù dọa đám nhóc kia chỉ là chuyện nhỏ.

Cuối cùng vẫn là Tống Vạn Tài chạy đến xin lỗi mới xem như chấm dứt chuyện này.

Lục Lăng Tây nghe vậy cũng cười, tuy cậu không tự mình nhìn thấy, nhưng nghe Lý đại gia nói thì cũng biết đám người đó chắc chắn là mặt xám mày tro chạy về. Người trong thôn cũng không chịu thiệt, vậy thì cậu yên tâm rồi.

Lý đại gia nói hết cũng không quên khen Từ Tam, "Người xưa có câu người biết hối lỗi còn quý hơn vàng, Từ Tam cũng không biết có thể xem là biết hối lỗi hay không, nhưng biểu hiện hôm nay không tệ, xem như là không làm mất mặt thôn Linh Thủy."

Những lời này của ông là để nói cho Nhan Việt nghe. Ông thấy mềm lòng, Từ Tam dù chẳng ra gì thì ông cũng nhìn gã lớn lên. Trước kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bây giờ thấy Từ Tam có vẻ chuyển sang hướng tốt, liền muốn kéo gã một phen. Dù Nhan Việt làm gì thì với Từ Tam mà nói cũng là chuyện tốt, Lý đại gia là muốn Nhan Việt có thể bỏ chút sức, đừng để Từ Tam quay lại đường xưa.

Nhan Việt nghe ra ý của Lý đại gia, cười cười không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cũng thấy bất ngờ. Tên Từ Tam kia thế nào anh cũng không quan tâm, không ngờ gã lại để bụng như vậy. Người như vậy nếu dùng được thì dùng, Nhan Việt thấy mình cần tìm Từ Tam nói chuyện lại.

Mọi người ăn cơm no, lại giúp bà Lý dọn dẹp xong, Lý đại gia liền bảo Lục Lăng Tây về nghỉ ngơi, "Trời lạnh, mau về ngủ sớm đi."

Đã là cuối tháng mười rồi, nhiệt độ đúng là hơi thấp. Lục Lăng Tây vâng dạ đi cùng với Nhan Việt và Đại Hắc ra cửa. Hai người đang định về vườn hoa, Đại Hắc hít hít, bỗng sủa về phía sông Linh Thủy.

Lục Lăng Tây nhíu mày, hình như là có chuyện bên sông Linh Thủy. Nhan Việt quyết định, "Chúng ta đến xem sao."

"Được."

Hai người không về vườn hoa nữa mà mang theo Đại Hắc đi về phía sông Linh Thủy. Vào giờ này của tháng mười thì trời đã tối đen hoàn toàn, nhưng hôm nay ánh trăng rất sáng, trải rộng khắp nơi, không lo không thấy rõ được đường. Nhan Việt dắt Lục Lăng Tây chậm rãi đi đến, Lục Lăng Tây nghĩ đến gì đó, có chút hối hận nói: "Lúc này nên về vườn hoa thấy một cái thùng đến, tiện tay múc một thùng nước về luôn."


Trong mắt Nhan Việt tràn ngập ý cười, đồng ý gật đầu, "Tiểu Tây nói không sai, là chúng ta không vạch kế hoạch tốt."

Rõ ràng là Nhan Việt đang đồng ý lời cậu nói, nhưng Lục Lăng Tây cảm thấy có gì đó không hợp lắm. Cậu nghi ngờ liếc Nhan Việt, Nhan Việt không nhịn được cười lớn, vươn tay dung túng xoa đầu cậu.

Lục Lăng Tây hất đầu sang, Nhan Việt cũng không để bụng, rướn người sang nắm cằm cậu hôn lên, dỗ dành: "Tiểu Tây nói gì cũng đúng."

Lục Lăng Tây: "..."

Nhan Việt cười lớn hơn.

Hai người đi bộ đến bờ sông Linh Thủy. Dưới bóng đêm, "sông Hắc Thủy" vẫn thong thả chảy xuôi. Lục Lăng Tây nhìn một lúc lâu mà không thấy gì, chần chừ nhìn Đại Hắc. Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, cắn ống quần Nhan Việt kéo anh đi về phía trước. Nhan Việt đi theo nó, đến bờ sông cẩn thận nhìn kỹ, mày nhíu chặt.

"Sao vậy?" Lục Lăng Tây thấy anh như vậy cũng muốn đến nhìn.

Nhan Việt vội ngăn cậu lại, mùi nước sông rất hôi. Anh khẽ nói: "Chắc ở thượng du còn đang xả nước thải." Thấy ánh mắt khó hiểu của cậu, Nhan Việt giải thích: "Đây là một trò cũ. Những xưởng nhỏ nếu bị kiểm tra báo lên trên, thì ban ngày sẽ dừng hoạt động, chờ đến tối mới tiếp tục làm. Người khác cũng không nắm được thóp."

"Vậy làm sao đây?" Lục Lăng Tây sốt ruột. Cậu có thể nghĩ ra được nếu cậu lại báo tiếp thì bên đó chắc chắn sẽ không thừa nhận. Hơn nữa dù cậu có báo thì người của Cục bảo vệ môi trường cũng không đến kiểm tra lúc nửa đêm.

Mặt Nhan Việt trầm xuống, trấn an xoa đầu Lục Lăng Tây, "Đừng lo, để anh nghĩ cách." Giọng anh trầm ổn tự tin khiến người yên lòng, Lục Lăng Tây cũng yên tâm.

Với Nhan Việt mà nói, phát triển kinh tế cũng được, bảo vệ môi trường cũng được, bản thân anh không quan tâm đến những thứ này, chỉ vì Lục Lăng Tây nên anh mới để tâm một chút đến chuyện của sông Linh Thủy. Theo anh nghĩ, có Diệp Thành dặn dò, có Lục Lăng Tây báo lên, thì đã đủ để xưởng nhựa kia đóng cửa, không ngờ bọn họ còn có gan làm tiếp. Trong đầu Nhan Việt suy nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào. Chỉ là chưa đợi anh mở miệng, Đại Hắc đã "Auuuuuuuu" về phía thôn.


Nhan Việt đã nghe qua đủ mọi tiếng kêu của Đại Hắc, nhưng tiếng "Auuuuuuuu" thế này vẫn là lần đầu tiên, giống như là sói tru vậy. Sau khi tiếng kêu của Đại Hắc vang xa, cả thôn lập tức ầm ĩ lên. Tiếng chó sủa vang lên khắp nơi, như là đang đáp lại tiếng gọi của Đại Hắc vậy. Có chó hoang ở bên kia sông cũng chen vào, cùng sủa chung.

Đại Hắc bình tĩnh nhìn bên kia sông, ngửa đầu lại Auuuuuuuu tiếp. Sau đó nó chạy chậm đến bên cạnh Lục Lăng Tây, thân mật cọ lên đùi cậu, kêu nhỏ một tiếng như đang nói gì đó. Sau khi nói xong, nó nhìn Lục Lăng Tây một lần nữa, rồi dọc theo sông Linh Thủy chạy về phía Tống gia trang ở thượng du.

Lục Lăng Tây đoán được ý của Đại Hắc, thấy rất khó tin. Đang lúc mờ mịt, cậu lại thấy trong thôn có chó chạy ra, đuổi theo phía sau Đại Hắc. Mà đám chó hoang ở bờ bên kia cũng chạy sang, bám sát bên người Đại Hắc.

Ở vùng nông thôn, gần như nhà nào cũng đều nuôi chó trông nhà. Trước kia đa số là nuôi chó nhà, sau lại có nhiều tiền hơn liền học theo người thành phố nuôi chó cảnh. Lục Lăng Tây thấy có mấy con chó pug vọt từ trong thôn ra, dốc sức vung chân ngắn đuổi theo con chó lớn phía trước.

Nhan Việt: "..."

Lần này đổi thành anh không thể bình tĩnh nổi.

Lục Lăng Tây không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, "Nhan đại ca, chúng ta cũng đi theo sao?"

Vẻ mặt Nhan Việt có chút bất đắc dĩ, nhưng anh rất tin vào Đại Hắc. "Yên tâm, Đại Hắc biết chừng mực, không có chuyện gì đâu."

"Nhưng Đại Hắc..." Lục Lăng Tây hơi lo cho Đại Hắc.

Nhan Việt cười, chắc chắn nói: "Đại Hắc lại càng không sao, Tiểu Tây quên Đại Hắc lợi hại thế nào sao."

Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, miễn cưỡng yên tâm.

Nhan Việt thấy cậu vẫn lo, liền nói rõ: "Đám Đại Hắc đi quấy rối, đêm tối không ai biết có chuyện gì đâu. Nếu chúng ta cũng đi qua thì sẽ bị người bên đó nhìn thấy. Bây giờ Tống gia trang đã nghi ngờ người của thôn Linh Thủy báo lên trên, lỡ như nhìn thấy chúng ta lại có chuyện phiền phức."

Những lời này đã thuyết phục Lục Lăng Tây, cậu do dự nhìn Nhan Việt, "Nhan đại ca, chúng ta ở đây chờ Đại Hắc sao?"


Nhan Việt không trả lời ngay, mà sờ mặt Lục Lăng Tây, gió thổi làm mặt cậu hơi lạnh, quyết đoán nói: "Về thôi, Đại Hắc biết đường."

Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu.

Hai người chậm rãi về thôn, người trong thôn đang nháo nhào cả lên. Có người nhận ra Lục Lăng Tây và Nhan Việt, lớn tiếng hỏi: "Hai người cũng đi ra tìm chó à?"

Lục Lăng Tây rất chột dạ gật đầu.

Vẻ mặt người nọ khó hiểu, lôi kéo nói: "Cũng không biết là có chuyện gì, chó trong nhà đều như bị điên chạy hết ra ngoài, vừa không chú ý là không thấy đâu nữa. Đóng cửa lại còn chui ra từ lỗ chó, không ngăn lại được." Người nọ nói xong liền an ủi Lục Lăng Tây, "Cháu yên tâm, chó nhà cháu ông cũng thấy rồi, nếu ông thấy được sẽ bắt về cho."

"..." Lục Lăng Tây: "Làm phiền ông rồi."

Người nọ nói hai câu liền đi tìm chó. Lục Lăng Tây chầm chậm đi theo Nhan Việt về nhà, đi chưa được hai bước đã nghe trong sân một nhà bên đường có con chó nhỏ đang cào cửa điên cuồng.

Giọng đàn ông vang lên: "Nó muốn đi thì bà cứ để nó đi đi, chó nhà chúng ta biết đường không lạc được đâu."

Giọng người phụ nữ lớn tiếng phản bác lại: "Ông nói bậy gì vậy, không nghe người bên ngoài nói chó chạy hết rồi sao? Đó đều là chó to, chó nhà chúng ta mới được bốn tháng, lỡ không tìm về được thì sao đây?"

Lục Lăng Tây lúng túng nhìn Nhan Việt, Nhan Việt nhịn cười dắt Lục Lăng Tây đi, nhỏ giọng trấn an: "Không sao đâu, mấy con chó đó chắc lát nữa sẽ về thôi."

Nói đến đó, không biết sao Lục Lăng Tây lại nghĩ đến mấy con chó pug chân ngắn kia, vừa buồn cười lại lo giùm cho chúng. Lỡ chạy hết sức không còn sức chạy về nữa thì sao đây?

----------------------

Tiếng sói tru là auuuuuuuuuuu đúng không nhỉ?

Đăng thêm chương nữa nhé. Từ ngay mai sẽ là 2 ngày/chương >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận