Điền Viên Nhật Thường

Chuyện Lục Lăng Tây cưỡng chế tiến hóa thực vật bị Nhan Việt biết, hôm sau liền kéo cậu đến bệnh viện kiểm tra toàn thân. Đây là lần thứ hai Nhan Việt yêu cầu Lục Lăng Tây kiểm tra toàn thân rồi. Lần thứ nhất là khi Nhan Việt biết đến sự tồn tại của tấm bảng trắng, rồi kéo Lục Lăng Tây đi kiểm tra một lần.

Kiểm tra mất nửa ngày, dù có vài kết quả phải mấy ngày nữa mới có, nhưng xem tình hình trước mắt thì sức khỏe Lục Lăng Tây rất tốt, không có chuyện gì cả.

"Anh xem đi, em đã nói là không sao mà". Lục Lăng Tây nhỏ giọng phản kháng. Chắc là do chuyện đời trước, nên cậu luôn thấy bài xích với việc kiểm tra toàn thân. Nhưng phản kháng của cậu chẳng dùng được chút nào trước mặt Nhan Việt. Nhan Việt xoa xoa đầu cậu, giọng trầm thấp xen chút cưng chiều, "Nghe lời, xem bác sĩ nói thế nào đã".

Lục Lăng Tây không tình nguyện đồng ý, Nhan Việt nhìn mà trong lòng cũng mềm theo, "Lần sau dù là nguyên nhân gì thì cũng không được cưỡng chế tiến hóa thực vật".

"A". Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu. Lần này là cậu mở cưỡng chế tiến hóa trong lúc vô ý, ngay cả bản thân cậu cũng không biết tấm bảng sẽ chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của cậu. Lần này nếu không phải là tình hình rất gấp, không cần Nhan Việt nói thì cậu cũng không cưỡng chế tiến hóa đâu. Mới một lần mà đã nợ tấm bảng năm điểm sức mạnh tự nhiên, cậu cũng rất đau lòng.

Hai người đứng ở hành lang bệnh viện nói chuyện, Tô Lãng đẩy cửa văn phòng bên cạnh đi ra, nghiêng đầu liền thấy Nhan Việt và Lục Lăng Tây. Tô Lãng có hơi bất ngờ, liền chào một tiếng.

Nhan Việt nhướng mày, không ngờ sẽ trùng hợp gặp được Tô Lãng. Anh choàng lên bả vai Lục Lăng Tây theo thói quen, đây là hành động chiếm hữu rất mạnh, cười với Tô Lãng.

"Sao hai người lại đến bệnh viện vậy, Tiểu Tây không khỏe sao?" Tô Lãng thấy tờ giấy kiểm tra trong tay Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây lắc đầu, "Chỉ là kiểm tra toàn thân thôi".

Tô Lãng giật mình, "Là chuyện bị thương lần trước sao?"

Lục Lăng Tây không phủ nhận, xem như là đồng ý lời anh nói.

"Hai người nên đến vào bữa khác đi, hôm nay bệnh viện nhiều người, xếp hàng nộp tiền cũng mất nửa ngày rồi".


"Có phải có chuyện gì không?" Lời Tô Lãng nói chính là thắc mắc của Nhan Việt, hôm nay bệnh viện có rất nhiều người, như là cái chợ vậy.

Tô Lãng thở dài, gật đầu. "Trúng độc xyanua tập thể. Từ nửa đêm hôm qua đã bắt đầu có bệnh nhân được đưa đến đây, nghe nói là cùng một thôn". Tô Lãng có người bạn học làm việc ở đây, hôm nay anh đến là có chuyện riêng, lại đúng lúc bạn học của anh rất bận rộn. Theo Tô Lãng phân tích, thì việc nhiều người trúng độc xyanua thế này nguyên nhân duy nhất là nước uống trong thôn đã bị ô nhiễm, rất có thể là có người cố ý đầu độc. Hiển nhiên là bệnh viện cũng nghĩ giống anh, sau khi nhận một số lượng bệnh nhân đã báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đang điều tra chuyện này.

Nghe Tô Lãng nhắc đến xyanua, Nhan Việt khẽ nhíu mày, "Có biết là thôn gì không?"

"Hình như là Tống gia trang ở phía Bắc".

Lục Lăng Tây và Nhan Việt nhìn nhau, đoán được là có chuyện gì rồi.

Hai người thì biết, nhưng cảnh sát lại không biết. Sau khi Phương Lỗi nhận được tin báo của bệnh viện liền lập tức chạy đến. Rồi bắt đầu điều tra những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân trong bệnh viện, nhưng không phát hiện có gì khác lạ. Sau khi biết những người này đều là người của Tống gia trang, Phương Lỗi lại dẫn người chạy đến Tống gia trang.

Dựa vào suy đoán của Phương Lỗi, đây là một vụ án cố ý đầu độc. Nhưng anh đã hỏi qua rồi, tuy người trúng độc đều cùng một thôn, nhưng người nào cũng bị, không giống như đầu độc theo mục tiêu, mà là đầu độc cả luôn. Phương Lỗi không rõ lắm, Tống gia trang này rốt cuộc có nhiều thù hận thế nào vậy?

Mang theo thắc mắc này, Phương Lỗi chạy đến Tống gia trang. Mấy ngày này Tống gia trang bị cắt điện thường xuyên. Cắt điện nghĩa là không có nước, người trong thôn khi cần dùng nước gấp đều đến cái giếng cũ sau thôn múc nước. Phương Lỗi đi quanh cái giếng nhìn một lúc lâu, bảo người mang nước trong giếng về kiểm tra, nếu không bất ngờ gì thì chắc cái giếng này là giếng bị đầu độc. Điểm này đã được người trúng độc chứng minh, phàm là nhà có người trúng độc đều là người đến cái giếng này múc nước.

Có thôn nhân nhìn giếng vui mừng, "May mà hai cái lu trong nhà đều đã đổ đầy nước, không đến đây múc nước".

Phương Lỗi đoán liệu có phải là người trong thôn làm không? Thừa lúc trong thôn bị cắt điện, biết người trong thôn sẽ dùng cái giếng này nên cố ý đầu độc vào trong. Nhưng anh chưa kịp nói thì có người trẻ tuổi kêu lên, "Chắc chắn là người thôn Linh Thủy làm. Gần đây cũng chỉ có thôn Linh Thủy thù ghét chúng tôi".

"Thôn Linh Thủy? Đã có chuyện gì?" Phương Lỗi hỏi.


Người trẻ tuổi kia thấy Phương Lỗi hỏi, liền thêm mắm dặm muối kể chuyện mâu thuẫn với thôn Linh Thủy vì xưởng nhựa kia, còn đặc biệt nhắc đến chuyện lạ là đàn chó vây quanh xưởng nhựa. Người này không tin lời đồn đại vua chó gì đó, trong lòng nghĩ có người làm chủ phía sau, chắc chắn là người thôn Linh Thủy.

Gã ta nói sống động như thật, từ chuyện nghe tiếng sói tru đến chuyện chó trong thôn gây chuyện rồi chuyện đàn chó vây quanh xưởng nhựa thì bọn họ đi cứu người, nội dung câu chuyện thay đổi khó lường, lên cao xuống thấp, lập tức khiến mấy cảnh sát bên cạnh nghe đến mê mẩn.

"Thật hay giả vậy?"

"Tất nhiên là thật". Gã vỗ ngực cam đoan, người trong thôn chúng tôi đều biết, các thôn gần đây cũng biết, anh cứ ra ngoài hỏi thăm đi, tôi không lừa anh.

Mấy thôn dân xung quanh nghe thấy cũng gật đầu liên tục, cùng cam đoan những chuyện này đều là thật.

Một cảnh sát trong đó còn muốn hỏi, nhưng Phương Lỗi đã cắt ngang, "Thật hay giả thì có liên quan gì đến vụ án này chứ, chúng ta đến phá án chứ không phải đến nghe kể chuyện". Nhưng mâu thuẫn với thôn Linh Thủy mà người trẻ tuổi kia nói cũng là một manh mối, có thể đến thôn Linh Thủy xem sao.

Để lại hai người điều tra trong thôn, Phương Lỗi hỏi đường đến thôn Linh Thủy, một mình lái xe đi đến. Từ rất xa, anh đã thấy một bé trai bốn năm tuổi trốn bên ngoài nhà nhỏ ở cửa thôn, không biết đang làm gì. Một con chó màu vàng ở bên cạnh bé.

Chỉ một lát sau, cửa nhà nhỏ mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi ra. Mắt bé trai sáng rực lên, vỗ vỗ con chó bên cạnh, chó ta liền mạnh mẽ xông ra, chặn người đàn ông mới đi ra kia. Người đàn ông thấy chó thì hoảng sợ, theo bản năng muốn chạy về, nhưng mà ở cửa sân rất nhanh đã có thêm mấy con chó, chặn đường về của anh ta.

Bởi vì Đại Hắc, nên Phương Lỗi có hứng thú rất lớn với chó, liền cẩn thận nhìn kỹ. Chỉ thấy mấy con chó chặn phía sau người đàn ông kia hình như quen anh ta, do dự muốn lùi lại. Nhưng con chó vàng kia lại cúi thấp người xuống, gầm nhẹ uy hiếp. Mấy con chó phía sau có vẻ rất sợ chó vàng, bị nó gầm cũng không dám động đậy, chặn lại đường lui của người đàn ông.

Người đàn ông đứng giữa đàn chó sắp khóc. Lúc này lại có một con chó già đi từ trong sân ra, con chó già này có vẻ không sợ con chó vàng bên ngoài, cao giọng kêu lên với nó. Hai chó giằng co, mắt con chó vàng chuyển từ con chó già lên người đàn ông, nhe răng uy hiếp rồi mới xoay người chậm rãi đi mất.

Vẻ hứng thú trên mặt Phương Lỗi lúc đầu đã không còn, ngược lại biến thành vẻ cổ quái. Anh có ảo giác là hai con chó lúc nãy đang đàm phán. Cảm giác này quá rõ ràng, nhưng sao lại như vậy được? Con chó vàng kia nhìn rất hung hãn, tại sao nó lại e dè một con chó già chứ? Tại sao lại rút lui? Phương Lỗi lắc đầu, cảm thấy chắc chắn là anh bị Đại Hắc ảnh hưởng rồi. Thấy con chó có linh tính như Đại Hắc liền cảm thấy chó xung quanh cũng có linh tính luôn. Lúc Phương Lỗi lái xe qua cửa thôn, thì người đàn ông bị chó chặn lại đã chạy, bé trai và con chó vàng còn đứng tại chỗ. Con chó vàng kêu nhỏ với bé trai, bé trai nghiêm túc gật đầu, giống như là có thể nghe hiểu con chó vàng đang nói gì vậy.


Ý nghĩ này quá hoang đường rồi, Phương Lỗi không nghĩ tiếp nữa, lại đặt hết chú ý lên vụ án.

Phía sau xe, Đổng Hiểu Lỗi vuốt đầu A Hoàng, nghiêm túc nói: "Tao biết rồi, là Đại Hắc không cho mày dọa Từ Tam đúng không? Lần sau anh Tiểu Tây đến tao sẽ nói với anh ấy. Từ Tam là người xấu, chúng ta dọa gã không phải là làm chuyện xấu, mà là làm chuyện tốt, đúng không A Hoàng?"

Con chó vàng sủa một tiếng, như là đồng ý lời Đổng Hiểu Lỗi nói.

Đổng Hiểu Lỗi ôm A Hoàng, cười tít mắt.

Trong sân cách một bức tường, con chó già ngồi xổm trên đất nhìn Lý đại gia kêu vài tiếng. Lý đại gia thở dài, trước đây Từ Tam ức hiếp Vu Tiểu Quyên mẹ góa con côi không ai bảo vệ, cứ đến nhà Vu Tiểu Quyên gây rối. Không ngờ đứa bé Tiểu Thạch Đầu này còn nhỏ mà đã nhớ kỹ trong lòng, tìm cơ hội báo thù. Đây đã là mấy lần rồi, Từ Tam sợ chó, nên bé bảo A Hoàng đến dọa Từ Tam. Lần sau phải nói với Tiểu Tây, không thể dung túng Tiểu Thạch Đầu làm như vậy được. Có thể nói chuyện với chó là chuyện tốt, nhưng phải dùng vào chuyện đúng đắn, đứa bé Tiểu Thạch Đầu này không thể đi lệch được.

Chuyện ở phía sau Phương Lỗi cũng không biết, anh lái xe trực tiếp đến tìm thôn trưởng Lý Đại Dũng của thôn Linh Thủy, hỏi chuyện mâu thuẫn với Tống gia trang lúc trước là như thế nào?

"Có chuyện gì vậy? Đã là chuyện mấy tháng trước mà?" Lý Đại Dũng nghi ngờ, nhìn Phương Lỗi lo âu hỏi.

Phương Lỗi cũng không giấu ông, liền kể chuyện hầu hết người trong Tống gia trang đều trúng độc. Lý Đại Dũng tuy là người thành thật, nhưng cũng không ngu, lập tức đã hiểu đây là nghi ngờ bọn họ làm, lập tức kêu oan quá, "Đúng là trước đây thôn chúng tôi có mâu thuẫn với Tống gia trang, nhưng chuyện này đã sớm giải quyết rồi. Hơn nữa là bọn họ đuối lý, lại ức hiếp người ta quá. Chính vì xưởng nhựa bọn họ đổ nước thải bừa bãi nên sông ở sau thôn toàn là mùi thối, tôi đã đến tìm vài lần, nhưng bọn họ không đồng ý đóng cửa xưởng nhựa. Sao lần này chuyện trúng độc lại tính lên đầu thôn chúng tôi chứ? Hơn nữa thôn chúng tôi chẳng có mấy người trẻ, chủ yếu là các ông bà già, những người này sao lại đi đầu độc người khác được?"

Lý Đại Dũng sợ Phương Lỗi không tin, vừa lúc trong thôn vừa thống kê nộp tiền bảo hiểm, vội đưa danh sách cho Phương Lỗi nhìn. Từ ảnh chụp dán trên đó có thể thấy hầu hết người trong thôn đều là các cụ già, người trẻ không có mấy. Phương Lỗi nhìn xong, lại trò chuyện mấy câu với Lý Đại Dũng, thấy không có manh mối gì liền rời đi. Đi đến đầu thôn anh lại thấy đứa bé trai kia. Lần này bé đang dẫm lên con chó trèo lên cây, nắm lấy một nhánh cây không thể trèo lên được, mặt đỏ phừng phừng. Phương Lỗi cười cười, cảm thấy đứa bé này nghịch quá. Anh bất chợt hứng lên dừng xe, đi về phía bé trai.

"Gào".

Con chó vàng bị bé trai dẫm lên lập tức nghiêng đầu, gầm nhẹ về phía anh.

Phương Lỗi cũng không sợ chó, nhưng nhìn cái vẻ nếu anh dám tới gần nữa sẽ nhào lên của nó, liền dừng bước.

Đổng Hiểu Lỗi nghe thấy tiếng phía sau, liền thả nhành cây ra nhảy xuống, nhìn Phương Lỗi rồi nhìn xe cảnh sát phía sau, tò mò hỏi: "Chú là cảnh sát sao?"


Phương Lỗi gật đầu.

Mắt Đổng Hiểu Lỗi sáng lên, "Chu đến bắt người xấu ạ? Cháu biết người xấu ở đâu".

Phương Lỗi thấy buồn cười, phối hợp hỏi một câu, "Người xấu ở đâu vậy?"

"Chỗ đó". Đổng Hiểu Lỗi chỉ cái sân ở đầu thôn, "Người xấu ở đó, không đúng..." Bé lập tức sửa lời, "Người xấu vừa tan làm rồi, bây giờ ở đó đều là người tốt. Chú cảnh sát, chú muốn bắt người xấu sao? Cháu biết người xấu đang ở đâu".

Phương Lỗi vừa nghe liền hiểu, chắc người xấu mà bé trai nói chính là người đàn ông bị con chó của bé hù dọa lúc nãy. Anh nhịn cười nói: "Chú đến bắt người xấu khác, người xấu này phải đợi đến lần sau mới bắt".

"À". Đổng Hiểu Lỗi bĩu môi tỏ ý bất mãn, nhưng rất nhanh đã bị người xấu khác mà Phương Lỗi nói thu hút, "Người xấu nào vậy ạ?"

Phương Lỗi cũng không giấu gì, thuận miệng nói, "Ở thôn phía trước có người uống nước trúng độc, chú đến bắt người xấu đã đầu độc".

"Trúng độc? Là uống nước đau bụng ạ?"

Nói như thế cũng chỉ là nói khái quát hơn, bệnh nhân không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là đau bụng cả người khó chịu mà thôi. Phương Lỗi nghĩ như vậy gật đầu.

Đổng Hiểu Lỗi thấy anh gật đầu liền kêu lên, "Cháu biết bọn họ trúng độc thế nào".

Lời này của bé không khác gì trời long đất lở. Tuy Phương Lỗi không nghĩ một đứa bé có thể biết được gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Trúng độc thế nào?"

Đổng Hiểu Lỗi lớn tiếng nói: "Chắc chắn là bọn họ đã uống nước trong sông, A Hoàng nói nước sông có độc, uống vào sẽ đau bụng".

A Hoàng... Tầm mắt của Phương Lỗi dừng lại trên con chó vàng, khóe môi run run, hết nói nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận