Hôm nay là mùng một tết, Hương Nguyệt tìm một chiếc áo dài màu vàng nhạt, có thêu hoa mai đỏ nhạt cùng một chiếc váy màu xanh đi ra: "Tiểu thư, hôm nay mặc bộ đồ này thế nào? ”
Dù sao ăn Tết cũng phải ăn mặc sáng sủa một chút, Thanh Chỉ gật gật đầu: " Được.
"
Kỳ thật, hiện tại nàng sống tương đối gian nan, cho nên bình thường căn bản không có tâm tư ăn mặc.
Dù sao tương lai của mình đến bây giờ vẫn chưa xác định được, không biết chừng nào sẽ xuất hiện chuyện gì đó không hay, Thanh Chỉ làm sao có tâm tình mỗi ngày trang điểm chứ?
Ngồi trước gương đồng, Thanh Chỉ nhìn cô gái trong gương.
Không thoa son phấn, nhưng mặt mày đã tinh xảo, tự nhiên toát ra một cỗ phong lưu kiều mị.
Diện mạo này thật sự quá chói mắt.
Diện mạo như vậy, lại là thứ nữ, thật sự rất khó bảo trụ.
Cho nên, dù là hôm nay ăn tết, chính mình cũng không thể quá chói mắt.
Thanh Chỉ nói: " Đổi quần áo đi, đơn giản một chút là được rồi.
”
Hương Nguyệt kinh ngạc: " Hôm nay dù sao cũng là tết.
”
" Ừm, ta biết." Thanh Chỉ nói.
Tuy rằng không có làm thêm chút giải thích nào, nhưng thái độ biểu hiện rất rõ ràng.
Hương Nguyệt hầu hạ Thanh Chỉ hơn mười ngày, liền biết tính cách của Thanh Chỉ tuyệt đối không mềm mại như bình thường biểu hiện ra, ngược lại rất có nguyên tắc cùng suy nghĩ của riêng mình, cho nên bản thân nàng cũng không thể dao động được ý nghĩ của Thanh Chỉ.
Lúc này, Hương Nguyệt đáp ứng, tìm ra quần áo Thanh Chỉ bình thường mặc.
Váy dài màu lam nhạt, bên ngoài khoác thêm váy áo màu xám nhạt, ngược lại thêu hoa văn như ý, coi như là hợp với tình hình hiện tại.
Thanh Chỉ rất hài lòng mặc vào, sau đó nói: " Tóc đơn giản một chút là được rồi! ”
Hương Nguyệt cũng là một người thông minh, nghĩ đến chuyện đêm qua, còn có bộ dáng đẹp đẽ sau khi tiểu thư của mình mặc màu sắc tươi sáng, liền hiểu vì sao Thanh Chỉ lại làm như vậy.
Thật vậy, nó quá bắt mắt ! Tốt hơn hết là ăn mặc nhẹ nhàng một chút.
Hương Nguyệt trong lòng thở dài, diện mạo như vậy muốn giấu thật sự rất vụng về.
Nhưng nếu không giấu, còn không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa đây!
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy bộ dạng đẹp thật ra cũng không nhất định là một chuyện tốt.
Bộ dáng đẹp nếu không có gia thế đẹp để phù hợp thì cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt gì.
Thanh Chỉ không biết trong lòng Hương Nguyệt nghĩ cái gì, sau khi ăn mặc xong, uống một chén cháo nhỏ lót bụng, liền đi đến chỗ mẹ cả Vương thị.
Ra cửa vừa vặn gặp Diệp Thanh Phân, tự nhiên liền cùng nhau đi qua.
Hôm nay ăn tết, cho nên trên mặt hai người đều mang theo nụ cười chào hỏi, sau đó thăm hỏi một tiếng "chúc mừng năm mới" liền cùng nhau đi chỗ Vương thị.
Đến rồi, Diệp Thanh Vinh còn có Diệp Thanh Oánh ngược lại còn chưa tới, Thanh Chỉ thu liễm tâm tư tiến lên chúc tết Diệp huyện lệnh và Vương thị, hai người đều đưa tiền lì xì.
Năm trước mỗi người đều đưa năm lượng bạc, thoáng cái mười lượng bạc, rất nhiều, bằng tiền nàng thêu trong ba tháng, cho nên cũng không phải là một khoản thu nhập tồi.
Thanh Chỉ nghĩ đến bạc, trong lòng có thêm một chút thỏa mãn.
Dù sao bạc cũng đáng tin cậy hơn những thứ khác, thứ này tích lũy nhiều hơn một chút cũng tốt hơn là có ít.
Sau đó Diệp Thanh Vinh đi tới, nhìn Thanh Chỉ một cái, trên mặt mang theo cười lạnh.
Thanh Chỉ nhìn bộ dáng Diệp Thanh Vinh liền biết, chỉ sợ Diệp Thanh Vinh có tâm tư gì.
Diệp Thanh Vinh lúc này trong lòng thật sự khó chịu.
Tỷ muội các nàng hôm nay đều mặc quần áo xinh đẹp, chỉ có mình Diệp Thanh Chỉ ăn mặc mộc mạc, cố tình lại đẹp nhất trong đám, làm sao nàng không cảm thấy khó chịu cho được.
Nam nhân đều thích vẻ bề ngoài, đối với bộ dạng đẹp tự nhiên thấy thích, cho nên ưu thế của Diệp Thanh Chỉ so với nàng lớn hơn.
Hôm nay nhị công tử Anh Bác hầu phủ tới chúc tết, nếu lỡ nhìn thấy Diệp Thanh Chỉ thì phải làm sao bây giờ ?
Diệp Thanh Vinh trong lòng sốt ruột nhưng thật sự không dám làm gì nữa.
Chuyện đêm qua làm cho nàng hiểu được, hiện tại mình căn bản sẽ không được như ý.
Diệp Thanh Chỉ kia rõ ràng đã học được một ít thủ đoạn, đây là điều mà nàng thực sự không muốn nhìn thấy.
Sau khi ăn điểm tâm, Thanh Chỉ chủ động muốn trở về, Vương thị đáp ứng.
Đối với Thanh Chỉ thì có cũng được không có cũng không sao, Vương thị tự nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Nghe được Thanh Chỉ muốn trở về, Diệp Thanh Vinh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên lòng.
Thanh Chỉ biết hôm nay sẽ có rất nhiều người tới, nhiều người thị phi nhiều, nàng luôn muốn rời xa nơi thị phi, đương nhiên hiện tại cũng như thế.
Sau khi trở về, Thanh Chỉ gọi người trong viện ra, mỗi người đều được thưởng 666 đồng tiền coi như tiền mừng tuổi năm mới, nhiều hơn nàng thật sự không cho nổi, cho nên vẫn là cho một con số may mắn đi.
Mà người trong viện đều rất cao hứng nên cũng không tỏ vẻ không hài lòng.