Cho nên hầu như không chút do dự, Hương Nguyệt nói: " Nô tỳ đều nghe cô nương.
”
Thanh Chỉ cười: " Yên tâm".
Quả nhiên, cùng người thông minh nói chuyện rất thoải mái, mà quyết định của Hương Nguyệt kỳ thật cũng nằm trong dự liệu của nàng, nếu Hương Nguyệt có tâm tư muốn trèo cao thì sẽ không lựa chọn đi theo nàng.
Từ đó, Hương Nguyệt trở thành người có thể tin tưởng và trọng dụng bên cạnh Thanh Chỉ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thanh Chỉ đi qua thỉnh an, Vương thị vui vẻ tuyên bố một tin tức: " Ngày mai nam nhân cùng nữ quyến nhà Anh Bác hầu phủ đều sẽ tới, đến lúc đó, các ngươi đều thành thành thật thật ở trong viện của mình, không nên tùy tiện đi ra ngoài để tránh va chạm.
”
Thanh Chỉ theo bản năng nhìn về phía Diệp Thanh Phân, chỉ thấy trong mắt Diệp Thanh Phân mang theo kích động không chút che dấu, trong lòng khẽ thở dài một hơi, nếu ngày mai làm không tốt chỉ sợ đại tẩu Lâm thị sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nghĩ lại bản thân chỉ đứng ngoài cuộc nên tâm tư phai nhạt, dù sao Lâm thị đối với nàng cũng có sáu bảy phần thật lòng, nàng không muốn cô phụ, cho nên vẫn muốn nhắc nhở một chút!
Diệp Thanh Oánh thì cười nói: " Dù sao cũng là trưởng bối, nếu chúng ta không lộ diện thì có phải có chút thất lễ hay không? " Không gặp mặt thì không có cơ hội, đến bây giờ nàng vẫn không cam lòng vì không thể tham gia xuân yến tại Anh Bác hầu phủ .
Vương thị làm sao lại không biết ý tứ của Diệp Thanh Oánh? Bản thân nàng nhìn không vừa mắt Ngũ di nương, mà hiện tại Diệp Thanh Oánh lại đang công nhiên ngỗ nghịch ý tứ của nàng, nàng có thể để cho Diệp Thanh Oánh thực hiện được ý đồ mới là lạ!
Vương thị cười như không cười, nói: " Có tam nha đầu cùng lục nha đầu đi qua là được rồi, nhiều người, ngược lại thất lễ.
" Trong giọng nói đã mang theo cảnh cáo nhàn nhạt.
Diệp Thanh Oánh vẫn biết ở chủ phòng mình không tranh nổi mẹ cả, cho nên thái độ Vương thị không tốt cũng nằm trong dự liệu của Diệp Thanh Oánh, bất quá, Diệp Thanh Oánh tin tưởng dựa vào di nương của mình, ngày mai bản thân còn có thể có cơ hội.
Hiện giờ nàng đã mười ba tuổi, tóm lại là muốn suy nghĩ cho tương lai của mình, dựa vào Vương thị nàng nhất định sẽ không có tiền đồ tốt.
Lúc trở về Thanh Chỉ tìm Lâm thị, cũng không nói gì, chỉ cười: " Mấy ngày trước ngũ muội muội đổi một khối vải vóc màu đỏ tươi của ta.
”
Trong mắt Lâm thị hiện lên một đạo châm chọc: " Mấy ngày nay Nhị di nương cũng không an phận, là ngày lành quá nhiều nên muốn giày vò một chút đây mà! ”
Xem ra Lâm thị đã biết, ánh mắt Thanh Chỉ chợt lóe, kỳ thật, suy nghĩ một chút cũng đúng, Lâm thị mặc dù không nói gì nhưng sao có thể không biết chuyện đó.
Thanh Chỉ cười cười không nói gì nữa.
Lâm thị ngược lại nói với Thanh Chỉ: " Hai ngày sau rảnh rỗi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi! ”
Ra ngoài à? Thanh Chỉ có chút không rõ vì sao Lâm thị lại mang nàng ra cửa, tuy vậy vẫn đồng ý: " Được.
”
Ngày người của Anh Bác hầu phủ tới, Vương thị trực tiếp an bài không cần thỉnh an, Thanh Chỉ vui vẻ vì có thể ngủ thêm một lát, ngược lại, Diệp Thanh Phân ở đông sương phòng sáng sớm đã dậy giày vò.
Thanh Chỉ nghe thấy động tĩnh cũng không thèm để ý, xoay người tiếp tục ngủ, về phần nói chấp niệm của Diệp Thanh Phân có thành công hay không nàng nghĩ sau hôm nay trên cơ bản sẽ biết được thôi.
Hương Nguyệt chỉ có thể cảm khái Thanh Chỉ lòng dạ bao la, nhưng thật ra nàng cũng thích chủ tử không chọc thị phi như vậy, không nghĩ lung tung nữa, nàng cầm hộp thức ăn đi vào phòng bếp lớn.
Thực ra mà nói thì chủ tớ hai người bọn họ đều lòng dạ bao la như vậy!
Buổi sáng ngủ đến tự nhiên tỉnh, Thanh Chỉ ngồi dậy mà cảm thấy thần thanh khí sảng, Hương Nguyệt tiến vào cười nói: " Cô nương, hôm nay phòng bếp có sủi cảo tôm, nghe nói là tôm biển được Anh Bác hầu phủ đưa tới ngày hôm qua, nô tỳ lấy đĩa đem tới.
”
Có cả sủi cảo tôm ư, Thanh Chỉ cảm thấy rất kinh hỉ: "Vậy mau đem lên đi! ”
Thỉnh thoảng có vài lần ngủ nướng như vậy là tốt rồi, Thanh Chỉ đứng lên, rửa mặt, chải đầu rồi trang điểm đơn giản, dù sao hôm nay cũng không cần ra ngoài nên nàng cũng tùy ý.
Các nàng tự nấu cháo, sau đó ăn kèm với một đĩa dưa chuột muối chua nhỏ, một đĩa trứng vịt muối và một đĩa sủi cảo tôm.
Sủi cảo tôm thì không quá tám con, mỗi con tôm được bọc ở trong một lớp bột trắng, sau khi hấp chín thì trở nên trong suốt, cùng với màu hồng cam nhàn nhạt của tôm, nhìn rất mê người.
Thanh Chỉ ăn một con, cơ bản không thêm gia vị gì khác nên ăn rất ngọt.
Mà ăn kèm với dưa chuột muối chua lại là một hương vị khác, Thanh Chỉ khẩu vị mở rộng, ăn đến no căng, còn lại hai miếng sủi cảo tôm thì cho Hương Nguyệt cùng Hoàn nhi chia nhau, ai nấy trên mặt đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Thanh Chỉ nhìn cũng có chút chua xót, cuộc sống như vậy rốt cuộc có thể thay đổi hay không đây?
Suy nghĩ một chút, lắc đầu, làm bản thân thêm phiền phức tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì, vẫn nên kiên định một chút!
Thanh Chỉ một lần nữa lấy ra kim tuyến, nghĩ muốn thêu thùa may vá một phen.
Buổi chiều, Thanh Chỉ vừa mới ngủ trưa tỉnh lại thì chợt nghe thấy bên ngoài một trận động tĩnh, Hương Nguyệt muốn đi ra ngoài xem một chút nhưng nàng đã ngăn lại: "Không cần đi qua đó đâu, dù sao cũng không có quan hệ gì với chúng ta.
”