Tuyết Nguyệt cười duyên: " Nô tỳ không có lá gan nói lung tung, Tam tiểu thư, những thứ này đích thật đều là Nhị gia phân phó, lại nói tiếp, Ngũ tiểu thư đối với Nhị gia cũng là một mảnh thật lòng, mà Nhị gia thương hương tiếc ngọc nhất nên làm sao lại không biểu thị một chút chứ? ”
Sắc mặt Vương thị đã tái mét không dám nhìn, lúc này cả người nàng phát run, nhưng vẫn phải duy trì hình tượng quý phụ: " Ta biết rồi, ngươi trở về đi.
”
Nàng tự nhủ còn phải dựa vào Anh Bác hầu phủ, cho nên không thể trở mặt, dù là một nha hoàn của Anh Bác hầu phủ nàng cũng không thể tùy tiện xử trí.
Tuyết Nguyệt cũng biết đạo lý thấy chuyển biến tốt liền thu, nói: " Nếu đã như vậy, nô tỳ xin phép trở về.
”
Nói xong còn khiêu khích nhìn Diệp Thanh Vinh một cái, lắc eo rời đi.
Hôm nay thỉnh an không giải quyết được gì, Thanh Chỉ nhìn Diệp Thanh Vinh rơi lệ đỏ mắt, sau đó hung hăng đá Thúy Hương một cước trút giận, nói: " Diệp Thanh Phân, cô chờ đó! ”
Thúy Hương hiển nhiên cảm thấy rất đau nhưng cũng không dám phát ra âm thanh gì, chỉ nhìn thoáng qua Thanh Chỉ mang theo tia chờ mong, hình như là muốn Thanh Chỉ cầu tình cho mình.
Thanh Chỉ chỉ cảm thấy buồn cười, nàng thực sự một chút cũng không mềm lòng, cho nên Thúy Hương hiện tại gặp tao ngộ nàng cũng chẳng đồng tình.
Chỉ là, câu nói tiếp theo của Diệp Thanh Vinh lại làm cho Thanh Chỉ cảm thấy rất bi ai, Diệp thanh Vinh nói: "Diệp Thanh Phân, cô và ta thế bất lưỡng lập! ”
Thanh Chỉ cảm thấy vừa bi ai vừa buồn cười.
Đến bây giờ, Diệp Thanh Vinh còn chưa cảm thấy Chu Khải Trình không đúng, ngược lại đem tất cả tội trạng đổ lên trên người Diệp Thanh Phân cùng Tuyết Nguyệt tới tặng đồ, nhưng căn nguyên không phải là do Chu Khải Trình sao?
Diệp Thanh Vinh rốt cuộc muốn cái gì? Thanh Chỉ cảm thấy nhìn thì rõ, nhưng thực ra một chút cũng không rõ.
Nhưng Thanh Chỉ biết, Diệp Thanh Vinh theo đuổi một loại cứu rỗi, một loại cứu rỗi khỏi thân phận thứ nữ.
Có thể trong lòng đại bộ phận thứ nữ đều mang theo chút không cam lòng, sau đó vì chút không cam lòng này mà làm cho tâm trí trở nên vặn vẹo.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút vô vị, nói với Hương Nguyệt: "Đi thôi.
”
Dù lòng có dâng trào như thế nào thì đây cũng không phải là thời điểm để biểu hiện cảm xúc, cho nên vẫn đè nén lại!
Buổi chiều, Thanh Chỉ đúng hẹn cùng Lâm thị ra ngoài, ngồi lên xe ngựa Lâm thị mới nói với Thanh Chỉ: "Có một thái y ở kinh thành đang trở về quê, có đi qua huyện Tùng Dương, ta nghe được đại phu nhân Anh Bác hầu phủ nói, sau đó nàng cho ta một tờ bái thiếp nên ta liền nghĩ dẫn muội tới xem một chút.
Đối với con gái, nguyệt sự là chuyện vô cùng trọng yếu.
Nói thật, Thanh Chỉ không ngờ tới mục đích của Lâm thị, dù sao cũng là thái y kinh thành, sao có thể mời đến khám bệnh dễ dàng như vậy?
Đối với Lâm thị, nàng kỳ thật có ý nghĩ lợi dụng, mặc dù có thật lòng nhưng rốt cuộc giữa hai người vẫn trộn lẫn quá nhiều thứ, cũng phải tình cảm thuần túy.
Trong lòng Thanh Chỉ lúc này có cảm giác nói không nên lời, nhưng Thanh Chỉ biết, từ hôm nay trở đi, nàng đối với Lâm thị là thật lòng thật dạ chứ không phải lợi dụng.
Lâm thị nhìn bộ dáng Thanh Chỉ liền biết nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Kỳ thật, đây chính là nguyên nhân nàng nguyện ý ở chung với Thanh Chỉ, Thanh Chỉ sẽ không coi chuyện nàng làm là điều đương nhiên, điều đó khiến nàng cảm thấy mình bất luận làm cái gì cũng có hồi báo, vì vậy trong lòng cảm thấy thoải mái.
Mà nếu đặt ở trên người người khác thì cho dù có cảm kích cũng là loại ngoài mặt mà thôi.
Lâm thị cười nói với Thanh Chỉ: " Kỳ thật, muội cũng không cần phải cảm thấy gánh nặng gì, bởi vì ta cùng muội hợp ý, cũng biết tính cách của muội là như thế nào cho nên ta mới có thể làm như vậy.
Bản thân ta nhiều lúc cũng vì suy xét cho chính mình, nếu cảm thấy muội không đáng thì ta sẽ không làm như vậy đâu.
”
Lời này nói ra rất thẳng thắn nhưng Thanh Chỉ hiểu được, là bởi vì khoảng cách giữa nàng và Lâm thị càng ngày càng gần.
Thanh Chỉ nói: "Đại tẩu, ta biết cầu hái y trong cung khó tới cỡ nào, nếu là ta thì chắc chắn không thể tiếp xúc được, cho nên vẫn muốn cảm ơn đại tẩu.
”
Nàng vừa dứt lời thì cũng đã tới địa điểm, là nhã gian của một quán trà, xem ra đây chính là nơi mà Lâm thị đã sớm hẹn trước .
Vừa đi vào đã nhìn thấy một đôi tiểu dược đồng đứng ở cửa nhã gian, nhìn Thanh Chỉ cùng Lâm thị liền có vẻ cơ linh tiến đến nói: " Hai vị chính là nữ quyến Diệp gia sao, sư phụ đã ở bên trong chờ, mời hai vị.
”
Lâm thị bảo nha hoàn lấy ra hai hà bao cho tiểu dược đồng, cười nói: "Phiền phức, đa tạ.
" Dù sao cũng là người ở kinh thành, Lâm thị cũng không có ý trêu chọc.