Diệp Hằng muốn nói cái gì đó thì thị nữ của Lâm thị tiến vào: “Đại gia, đại nãi nãi, tứ cô nương lại đây, nói là có chuyện muốn nói.
”
Diệp Hằng nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: “Lúc này nàng lại đây làm gì!”
Lâm thị lại là nói: “Nói không chừng tứ muội muội biết chút chuyện gì đó, rốt cuộc lúc ấy nàng vẫn luôn ở đó.
Làm tứ muội muội lại đây đi.
”
Diệp Hằng không có rời đi, cũng là nhìn xem Thanh Chỉ có thể nói ra chuyện gì.
Thanh Chỉ tiến vào nhìn đến Diệp Hằng thật ra không có kinh ngạc, chỉ là cảm thấy chính mình lại đây có chút không đúng thời điểm, bất quá nếu lại đây, liền không có đạo lý quay về, Thanh Chỉ cười thăm hỏi Diệp Hằng cùng Lâm thị.
Nghĩ hai người sợ là còn có chuyện khác muốn nói, vì thế không có úp úp mở mở, nói: “Muội nghĩ hồi lâu, cảm thấy Anh Bác Hầu phủ tuy rằng muốn từ hôn, nhưng là việc hôn nhân này lui không dễ.
”
Diệp Hằng chỉ cảm thấy diệp Thanh Chỉ hồ ngôn loạn ngữ, có chút không vui: “Nếu Chu Khải Trình đã làm như vậy, lại như thế nào lui không dễ?”
Thanh Chỉ nhìn vào mắt Diệp Hằng, từng câu từng chữ nói: “Bởi vì Hoàng Thượng kiêng kị Lương phi nương nương.
”
Lời này nói trắng ra, Lâm thị đã mở to hai mắt nhìn, cũng cảm thấy Thanh Chỉ hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Diệp Hằng hình như là nghĩ tới cái gì, gắt gao nhìn Thanh Chỉ: “Nói tiếp.
”
Thanh Chỉ liền đem suy nghĩ của chính mình nói ra, cuối cùng tổng kết: “Cho nên, Anh Bác Hầu phủ không phải không nghĩ từ hôn, là không dám, chỉ là, không biết rốt cuộc Hoàng Thượng muốn như thế nào.
”
Diệp Hằng lần đầu tiên đối với Thanh Chỉ lau mắt mà nhìn, vẫn luôn nghe thê tử nói tứ muội muội biết suy nghĩ, hiện tại đâu chỉ biết suy nghĩ, là thực thông minh, một khuê các nữ tử có thể nghĩ vậy chút, không phải thông minh bình thường!
Diệp Hằng lúc này là thật sự cảm thấy Thanh Chỉ thừa sức xứng đôi với Hứa Diễn.
Diệp Hằng đối với người có tài hoa i đều thực coi trọng, cho nên hiện tại đối với Thanh Chỉ vẻ mặt ôn hoà không ít: “Dựa vào những lời tứ muội muội nói, chúng ta nên như thế nào làm?”
Thanh Chỉ nói: “Tới cửa từ hôn, hơn nữa nói thẳng nhà bọn họ nhị công tử quá mức tuỳ tiện, không có đem việc hôn nhân này đặt ở trong mắt.
”
Làm như vậy, là dựa thế, mượn Hoàng Thượng thế, Anh Bác Hầu phủ nhất định không cao hứng, chính là bọn họ nơi này cũng coi như là không có sợ hãi.
Diệp Hằng tán đồng: “Nhà của chúng ta không nghĩ tiến vào bàn cờ này, lại không may bị kéo vào, dù sao Anh Bác Hầu phủ đều đã không hài lòng, chúng ta lại đi từ hôn cũng chẳng có chuyện gì.
” Nói tới đây, Diệp Hằng tâm tình có chút không tồi.
Lâm thị đối với sự thông thuệ của Thanh Chỉ, trong lòng cũng vui vẻ thoải mái, lôi kéo tay Thanh Chỉ cười nói: “Làm khó muội có thể nghĩ vậy, còn nói ra, giúp chúng ta một việc lớn.
”
Thanh Chỉ cười: “Đại tẩu hà tất nói như vậy, chúng ta đều là người Diệp gia, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu, đạo lý muội còn là minh bạch.
”
Nếu là trước kia khả năng nàng cũng không dám làm như vậy, nhưng là hiện tại Thanh Chỉ lại cùng Lâm thị nói rõ suy ngĩ trong lòng, cho nên nói ra chuyện như vậy cũng không cảm thấy ngại ngùng.