Hôm sau Thịnh Oản Oản đã quay xong bộ phim, nhưng cô cũng không vội vã về, chị Lưu đã dặn cô phải ở lại trường quay để học hỏi thêm, đạo diễn chỉ những mặt khác của diễn viên cũng là điều tinh túy, đạo diễn ở lâu trong tổ A để chỉ đạo chuyên môn cho nam nữ chính.
Thịnh Oản Oản mang theo mấy túi nước khoáng, mang Dương Kim Bánh theo, phát cho các diễn viên và nhân viên công tác tổ A, sau đó xách cái ghế đòn ngồi kế bên đạo diễn, ngoan ngoãn nghe.
Đạo diễn liếc cô một cái rất hài lòng, nhịn không được khen:
"Không tồi, tinh thần học tập rất đáng khen ngợi."
Thịnh Oản Oản bóc một miếng chocolate, đưa cho đạo diễn:
"Ngài nên ăn một chút để thêm năng lượng."
" Chậc chậc.
"
Đạo diễn nhận lấy, dừng hai giây rồi ngậm vào miệng.
Ông ta vừa một bên nhai một bên ghét bỏ nói:
"Sau này đừng làm chuyện này trước mặt công chúng., ảnh hưởng không tốt."
Thịnh Oản Oản trên mặt biểu tình khó nói: "Đạo diễn, ngài suy nghĩ nhiều rồi."
Dù nói thế nào thì cô cũng đau đầu nhức óc, cũng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào về người ở tuổi 60
Đạo diễn hừ lạnh một tiếng: "Cô vẫn quá non, tôi có thể không nghĩ nhiều, nhưng không thể đảm bảo người khác sẽ không lợi dụng chuyện này để làm ầm lên.
Về sau cẩn thận một chút, đừng vô tâm, ngay cả Ngôn Tễ......"
Nói đến một nửa, ông ta kịp thời dừng xe, tựa hồ ý thức được chính mình nói cho Thịnh Oản Oản hơi quá, nên xua tay:
"Cô qua bên kia ngồi đi, đừng chắn tầm mắt tôi, nhìn Ngôn Tễ diễn mà học hỏi, cậu ta và cô đều giống nhau, đều không phải xuất thân chính quy."
Thịnh Oản Oản thật sự tò mò, ngay cả Ngôn Tễ....?
Chuyện gì đã xảy ra với Ngôn Tễ?
Nhưng đạo diễn cũng không giải thích, huống hồ diễn viên vẫn đang quay, cô cũng không thể lôi kéo đạo diễn nói chuyện phiếm, chỉ có thể ngoan ngoãn di chuyển băng ghế sang một bên, cầm ô che nắng chăm chú theo dõi Ngôn Tễ.
Trong số các diễn viên cùng tuổi, anh quả thực rất xuất sắc.
Ngôn Tễ IQ cao cũng có tâm học, người như vậy muốn thành công cản đều ngăn không được.
Nhân vật tiểu vương gia Lục Cẩn này tâm tư thâm trầm, tàn nhẫn vô tình, nhưng mặt ngoài thường xuyên nhẹ nhàng phong trần, không nổi gợn sóng nào.
Bất cẩn một chút rất dễ diễn thành khuôn mặt cứng đơ khi nhìn trực diện.
Nhưng Ngôn Tễ lại không có, anh diễn trông rất thoải mái, như thể nhân vật này không phải là hư cấu, đồng thời anh đang đứng trước mặt bạn vậy.
Nữ chính Liễu Ức Nhất xin nghỉ phép để tham gia một chương trình tên tuổi, điều này đã được thỏa thuận từ rất sớm trong hợp đồng, cho nên hôm nay chụp cùng một vai diễn là Ngôn Tễ.
Thịnh Oản Oản quan sát dưới mặt trời lớn suốt hai tiếng đồng hồ, ngay cả khi không tiếp xúc với ánh nắng, cô đổ mồ hôi như chuột luộc.
Cảm thấy thương Ngôn Tễ quá,phải giả vờ lãnh khốc trong cái cảnh diễn khắc nghiệt.
Dương Kim Bánh chạy đến đưa nước đá cho cô, nước vừa mới đưa tới trong tay, Dương Kim Bánh liền có tâm sự nặng nề nói: " Chị biết không, anh Ngôn đêm qua phỏng vấn đến muộn."
Thịnh Oản Oản sửng sốt, quay đầu tới có chút mê hoặc nhìn cô nàng: " Cái phỏng vấn《 thời thượng nam sĩ 》ak?"
Dương Kim Bánh gật gật đầu: "Hôm qua, khi buổi diễn kết thúc, chỉ còn nửa tiếng nữa.
Anh ta phải tẩy trang thay quần áo, cuối cùng keo pha lê chưa hoàn toàn lau khô thì đã ngồi xe đi rồi, kết quả vẫn là không kịp, để muốn đi nhanh nên xảy ra tai nạn,tắc nghẽn cả tiếng đồng hồ, phỏng vấn hủy bỏ."
"Làm sao em biết được?"
"Này, em cũng có rất nhiều chị em trong vòng này nha.
Em nghe họ nói rằng biên tập viên thời trang nữ tính của《 thời thượng nam sĩ 》post trên vòng bạn bè nói về anh Ngôn, nói cái tên tiểu thịt tươi không có tinh thần hợp đồng thậm chí chậm trễ thời gian, nhưng đối với fans nhìn thấy một tiểu thịt bên trong là thương hiệu xa xỉ, bọn họ còn không thỉnh tạp chí nói chi là."
" Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Chẳng những thế còn bị người khác phát ngôn bừa bãi tiệt ở Super-topic Tễ Niệm Phẩm là thực sự rất có kinh nghiệm trong giới này, thấy anh ta bị như thế liền đi giải thích, kết quả người ta trực tiếp đem ghi lại lời cầu hòa của fans, buông lời hung ác nói 《 thời thượng nam sĩ 》sẽ không mời vị đại gia kim chín bạc mười* này nữa với các fans quý tộc"
Trên Weibo, có một phần được gọi là Siêu chủ đề (Super-topic) được lập ra dành cho fan hâm mộ đăng những bài viết về chủ đề mà họ yêu thích.
Đó có thể là một bộ phim, một bài hát hay là nghệ sỹ mà công chúng mến mộ.
Đây cũng là dẫn chứng thể hiện sức mạnh của fandom, được vô số người hâm mộ lấy ra để so sánh
kim chín bạc mười thực chất là một khái niệm chỉ thời gian, xét về thời gian thì tháng 9, 10 bước vào vụ thu là mùa thu hoạch nông sản, theo tâm lý thu chi của người dân, chi tiêu cho tiêu dùng, đầu tư và các khoản chi khác.
Do tâm trạng chi phối Vào mùa thu và mùa đông, đặc biệt là khi hai mùa giao mùa, tiêu dùng của các hộ gia đình đã tăng lên đáng kể.
Các ngành liên quan đến "Vàng chín bạc mười" bao gồm bất động sản, công nghiệp ô tô và công nghiệp tài chính.
Thịnh Oản Oản ngồi thẳng người, nhíu mày nói: "Sao có người dám nội hàm Ngôn Tễ? Hắn không biết Ngôn Tễ là người của Ngôn gia......"
Nội hàm là tổng hợp những tính chất, thuộc tính cơ bản thể hiện bản chất của các lớp đối tượng do khái niệm phản ánh và miêu tả.
Để dễ hiểu hơn về nội hàm hãy cùng phần tích khái niệm "Cá".
Cá là động vật sống dưới nước và có xương sống.
Nó bơi bằng cách sử dụng vây và thở bằng mang.
Dương Kim Bánh lắc đầu thở dài: "Aiya bảo bối, chị cho rằng ai cũng biết sap, nếu không phải chị nói với em, em đều không nghĩ tới anh Ngôn có liên quan tới Ngôn gia ak.
Anh ta thế mà tham gia tiệc họp thường niên nhà mình, đều lấy thân phận minh tinh mà tham gia, ai có thể nghĩ đến toàn bộ công ty đều là gia tộc của anh ta chứ."
Thịnh Oản Oản rũ xuống mắt, mí mắt run rẩy, trong lòng có hoang mang.
Ngôn Tễ đến muộn, đó chắc chắn là nồi của cô rồi.
Nếu buổi chụp hình đó mà có thể được chụp một cách suôn sẻ không lặp lại nhiều lần như vậy, Ngôn Tễ có thể không dính vào vụ tai nạn, thì sẽ không có nhiều rắc rối như thế.
Nếu không phải Dương Kim Bánh nhắc tới, cô vĩnh viễn sẽ không biết mình đã đắc tôi với Ngôn Tễ.
Thịnh Oản Oản ổn định tâm trí, nhịn không được hỏi: "Ngôn Tễ......như vậy có tính?"
Dương Kim Bánh nhún vai: "Tiểu quỷ khó chơi,không tính còn có thể làm sao bây giờ, anh ta có lượng lượng lớn như vậy, hơn nữa tin đồn trên mạng rất nhiều, cho dù có quyền lực như thế nào anh ta không thể kiểm soát nó." và mạnh mẽ.
Bất quá lưu lượng fans cũng không phải người hiền lành gì, chắc đã đi xé tên biên tập thời thượng.
Nếu có bị minh tinh bắt gặp, phòng làm việc có thể dẫn người thuyết phục fans bỏ qua.
rốt cuộc không thể bởi vì fans mà đắc tội với người hợp tác, bất quá lần này tựa hồ không có manh mối, chỉ sợ anh Ngôn là cố ý làm fans xả giận, làm các cô nàng không cần cố kỵ chính mình "
Thịnh Oản Oản giương mắt, nhìn về phía ở trước màn chữ trên máy quay về Ngôn Tễ, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
Thì ra người này cũng có chuyện bất lực.
Ai cũng nói anh lạnh lùng, không biết cưng chiều fans, không biết dịu dàng, thật ra anh đối với mọi người rất chân thành hơn ai hết.
Anh rất xứng để fans thích, cũng không chỉ là bởi vì bề ngoài, anh đối với fans thật sự thực dung túng có khoảng cách nhất định.
"Tôi có nên xin lỗi không?" Thịnh Oản Oản nhẹ giọng hỏi Dương Kim Bánh.
Dương Kim Bánh suy nghĩ một lúc, ngập ngừng, "Anh Ngôn không phải lúc nào cũng nghiêm túc, đỉnh lưu sao, khẳng định gặp qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng lúc nào cũng phải có thái độ thật tốt"
Thịnh Oản Oản sờ sờ túi, thật vất vả lấy ra thẻ hội viên.
"Em giúp chị...!mua một tách Frappuccino, loại đắt nhất, có thể thêm bao nhiêu topic thì thêm vào."
tui là tui hơi bị thích uống này nha nhất là vị socola, bạn nào rủ lòng hảo tâm mua cho tui một ly đi:V
Dương Kim Bánh đẩy tay nàng: "Không cần, em đã có bảo bối rồi."
Thịnh Oản Oản giải thích nói: "Biết là em có nó,cầm lấy, giúp chị tích điểm."
Dương Kim Bánh ghét bỏ nói: "......Chị cũng thật chân thành, đi xin lỗi người ta còn không quên tích điểm, nước đi này tại hạ không biết."
Thịnh Oản Oản phồng mặt, nghiêm trang nói: " Chị lại không phải đưa Starbucks để xin lỗi đâu."
Ngôn Tễ đã quay xong cảnh, đạo diễn cuối cùng tuyên bố anh có thể nghỉ ngơi.
Anh mỏi mệt cúi đầu, có trợ lý tiến lên lau mồ hôi trên trán cho anh, trên eo dây cáp dỡ xuống, Ngôn Tễ lập tức đỡ eo.
Nhiều lần cọ xát, nơi đó đã sớm đã thành bầm tím.
Dù có mặc bao nhiêu quần áo đi chăng nữa, anh cũng không thể chịu đựng được lâu như vậy.
Nhưng Ngôn Tễ v không phàn nàn bất cứ điều gì, anh thấp thỏm đẩy người trợ lý đang định đỡ eo mình ra, tới cái ghế có ô che nắng ngồi xuống, yên lặng đọc kịch bản.
Ân Đại Ma giúp anh tháo diễn phục, dùng chiếc quạt điện nhỏ để thổi gió cho anh.
Anh lớn lên thật là đẹp, đường cong quai hàm uyển chuyển, cổ thon dài, hầu kết chôn ở làn da nhợt nhạt phía dưới, lâu lâu chuyển động.
Anh xem kịch bản rất nghiêm túc, đôi mắt thậm chí không chớp, ngón tay phiên nhau lật trang một cách ưu nhã khéo léo.
Trang phục Vương gia khoác hờ hững trên vai, bên trong là một chiếc áo choàng bằng gấm màu trắng, với đường viền cổ hở một nửa, để lộ những mảng da lớn.
Anh chỉ cần ngồi đó, đủ để che chắn cảm giác tồn tại của mọi thứ xung quanh anh
Anh là tâm điểm duy nhất.
Diễn viên tại thời điểm này, kỳ thật rất chật vật.
Trang điểm chi chít, quần áo xuề xòa, đầu tóc không gọn gàng.
Nhưng Thịnh Oản Oản đây là lần tuyệt vời nhất mà cô từng gặp Ngôn Tễ, từ đầu ngón tay đến từng sợi tóc đều toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Thịnh Oản Oản chống cằm, lẳng lặng nhìn anh, lông mi nhẹ nhàng rung động, ánh mắt trở nên có chút liễm diễm.
Cô không biết mình đã theo dõi bao lâu, cho đến khi Yang J Dương Kim Bánh tùy tiện vỗ vai cô.
"Nhìn cái gì thế Oản Oản"
Thịnh Oản Oản bỗng nhiên hoàn hồn, giọng nói có chút khô khốc.
"Nhanh dữ thần"
Cô giả vờ bình tĩnh cầm lấy ly Frappuccino, vỗ nhẹ vào vết bẩn trên váy, đứng dậy, tâm tình có chút rối rắm, sao cô lại ngẩn người khi nhìn Ngôn Tễ?
Nhất định là nhập diễn quá sâu, trộn lẫn tình cảm của Minh Du với tiểu vương gia Lục Cẩn vào tình cảm của chính mình.
Nhân vật Lục Cẩn đích xác rất mê người, đủ tô đủ soái, Ngôn Tễ diễn cũng tốt, mà cô cũng có trái tim thiếu nữ mà,Thịnh Oản Oản mang theo Frappuccino và điều chỉnh biểu hiện của mình.
Cô đi đến trước mặt Ngôn Tễ, quy quy củ củ đứng, gục xuống con mắt, vẻ mặt đau kịch liệt nói: "Anh Ngôn, thực xin lỗi."
Cô đưa Frappuccino về phía trước mím chặt môi đầy lo lắng, Ngôn Tễ dừng lại động tác lật kịch bản, ngước mắt nhìn chằm chằm Thịnh Oản Oản.
Sau một lúc lâu, anh mới nhíu mày nói: "Cô có cái gì phải xin lỗi tôi?"
Đôi mắt Thịnh Oản Oản lóe lên, cô không dám nhìn thẳng vào anh, cảm giác gợn sóng còn chưa biến mất thì cô đã sợ rằng biểu cảm trong mắt mình sẽ lộ ra tâm tư
"Bởi vì tôi đã lãng phí thời gian của anh hôm qua, hại anh không kịp phỏng vấn, còn bị biên tập thời thượng ám chỉ......"
Thịnh Oản Oản thanh âm mềm mại, xin lỗi mười phần, nói xong lời cuối cùng, thanh âm đều mau bị cô nuốt cũng không có.
Ân Đại Ma cười ha hả nói: "Xin lỗi chúng tôi thì không sao, nhưng Frappuccino thì, anh Ngôn không......" thể uống lạnh.
"Để chỗ đó đi." ánh mắt Ngôn Tễ liếc nhìn chiếc bàn vuông nhỏ đơn giản bên cạnh, ngắt lời Ân Đại Ma.
"ok!" Thịnh Oản Oản cong mắt cười, nhanh nhẹn đem Frappuccino đặt lên bàn, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều.
Ngôn Tễ chấp nhận nó, có nghĩa là lỗi của cô được bỏ qua.
Ngôn Tễ ho nhẹ một tiếng, lại thu hồi ánh mắt, dừng ở kịch bản.
Anh lật một trang, sau đó thản nhiên nói:
"Cô ấy là người mới, NG là chuyện bình thường.
Nếu thật sự không muốn làm chậm thời gian của tôi, sau này diễn tốt lên."
Thịnh Oản Oản nghiêm túc gật đầu: "tôi nhất định nhớ kỹ lời tiền bối dạy bảo, cố gắng đừng gây phiền phức cho anh."
Ngôn Tễ chớp mắt, không nói chuyện.
Thịnh Oản Oản biết điều nói: "Tôi đây về trước, anh nghỉ ngơi cho tốt."
Cô bước từng bước nhỏ rồi chạy mất dép.
Ngay lúc cô quay lại chớp mắt, Ngôn Tễ cong môi mà người khác không thể thấy, gõ nhanh hai lần vào đầu gối mình.
=================================================================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngôn Tễ: Thật tuyệt khi nghe được lời xin lỗi của vợ.
edit: hơm nay dịch fail quá, hứa sẽ cố gắng hơn.