Điền Hòa Hòa dùng tay chặn lại tay của Hà Viện Viện đang đè trước ngực, người này có chỗ nào giống như bị lãnh cảm, cảm giác rõ ràng còn đặc biệt muốn câu dẫn người đây.
"Cô đã quên bản thân cô có tính lãnh cảm rồi sao?" Điền Hòa Hòa hỏi, hiện tại tin có quỷ mới tin lời nàng nói.
Hà Viện Viện có cảm giác giống như tự đạp vào chân mình, nhưng vẫn cố tình nói dối, hiện tại có quỳ cũng phải làm cho nàng tin.
"Đúng vậy, nhưng mà cô có tính lãnh cảm đâu, tôi có thể lấy lòng người tôi thích mà." Hà Viện Viện lời nói càng ngày càng có tình, trước kia như thế nào lại không phát hiện bản thân mình có thể nói những lời này vậy? Hà Viện Viện khẳng định mình phát hiện ra không lâu lắm.
Hà Viện Viện cùng Lý Tĩnh là hai người hoàn toàn khác biệt, lời như vậy, Lý Tĩnh chưa bao giờ nói qua, quả thực là quá mắc cỡ, thật là làm cho người ta không đỡ được.
"Cô thích tôi?" Điền Hòa Hòa cảm thấy hiện tại Hà Viện Viện là đối với chính mình thích, có phải hay không là quá sớm?
"Ừm, thích." Hà Viện Viện thành thật trả lời nói.
"Nhưng cô vừa mới quen biết tôi thôi." Điền Hòa Hòa nói, mới vừa quen nhau, liền nói thích, cảm giác không đáng tin cậy.
"Có người, vừa mới liếc mắt qua một cái liền biết đó sẽ là người mình thích." Gặp qua một ánh mắt, liền biết là có cảm giác, lúc sau nàng liền để ý đến Điền Hòa Hòa.
Có đôi khi Điền Hòa Hòa tới tìm Lý Tĩnh, nàng cảm giác mình còn muốn vui mừng hơn Lý Tĩnh, nếu có gặp được, liền nhịn không được muốn xem thêm vài lần, chỉ là lúc đó Điền Hòa Hòa đang là bạn gái của Lý Tĩnh, nàng liền chỉ có thể đem phần thích này đè ở đáy lòng.
Nàng đã từng suy nghĩ, nếu nhiều năm sau, nhớ lại lúc gặp Điền Hòa Hòa, thích mà không nói ra, đại khái sẽ có phiền muộn, sẽ tiếc nuối, ưu thương, lại có chút cảm giác đẹp đẽ.
Bắt gặp được các nàng chia tay xong, ngày đó liền biết có quỷ theo sau lưng!
"Tôi cũng không phải đặc biệt đẹp, cũng không đặc biệt ưu tú." Điền Hòa Hòa không biết bản thân còn có thể làm một người tư bản nhất kiến chung tình với mình, dù sao nàng cũng không tin, người khác có thể đối với mình nhất kiến chung tình.
Khi đó nàng thích Lý Tĩnh, là nàng thực gian nan mới theo đuổi được, lúc đầu gian nan, lúc sau thì hèn mọn, càng ngày hèn mọn cùng mất mặt.
Điền Hòa Hòa thừa nhận chính mình lúc yêu vào là người úng não không có tiền đồ.
"Ánh mắt lúc cô nhìn Lý Tĩnh lúc trước, luôn luôn chuyên chú, trong mắt dường như cũng chỉ có mỗi cô ấy, khi đó tôi liền nghĩ, nếu cô gái này thích mình thì thật tốt." Ý niệm như vậy, lại mạc danh xảy đến.
Điền Hòa Hòa nghe xong lại ảm đạm, đúng vậy, khi đó trong mắt nàng chỉ có mỗi Lý Tĩnh, giống như người phát ra hào quang, trên thế giới không ai có thể so với cô ấy ưu tú hơn, bị lá che mắt, khi đó thế giới của nàng là Lý Tĩnh, nhưng hiện tại thế giới này sụp đổ, hiện giờ chỉ còn đống đổ nát thê lương, vô cùng thê lương.
Hà Viện Viện cảm giác người trong ngực lại khóc, làm nàng hối hận đã nhắc đến Lý Tĩnh.
Việc này đối với Điền Hòa Hòa mà nói, là một vết thương rất sâu, không chạm vào sẽ không đau, nhưng một khi chạm vào rồi thì sẽ kịch liệt đau vô cùng.
"Đều là quá khứ." Hà Viện Viện nhẹ nhàng vuốt đầu Điền Hòa Hòa, ôn nhu an ủi nói.
"Chị sẽ bên cạnh em vượt qua giai đoạn khố sở này." Hà Viện Viện tiếp tục ôn nhu nói, âm thanh nhẹ tựa lông vũ, như vậy mềm mại.
Lúc người cảm thấy khổ sở nhất, còn có người bên cạnh, đối với ai cũng là một loại may mắn, đối với Điền Hòa Hòa cũng không phải là ngoại lệ.
Bất luận Hà Viện Viện xuất phát từ mục đích nào, giờ phút này, Điền Hòa Hòa rất cảm kích Hà Viện Viện.
Điền Hòa Hòa ở trong ngực Hà Viện Viện khóc thống khoái một hồi, có đôi khi người sẽ tự chữa lành bản thân, sẽ khóc một trận, mỗi lần khóc xong, tình cảm của Điền Hòa Hòa đối với Lý Tĩnh cũng buông xuống một chút.
Chờ cảm xúc của Điền Hòa Hòa một lần nữa hòa hoãn, cũng là lúc Điền Hòa Hòa ngừng khóc, nàng lại cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Hà Viện Viện còn đang ôm lấy mình.
Đến nỗi bộ phim ma kia, cũng không biết đã xong từ khi nào.
"Cái kia.....phim đã hết rồi, cô có thể buông tôi ra chưa?" Điền Hòa Hoa có chút ngượng ngùng hỏi.
"Lúc em muốn khóc, muốn có người ôm em, có thể thoải mái mượn chị." Hà Viện Viện lúc này mới buông Điền Hòa Hòa ra, ôn nhu sủng nịnh nói.
Điền Hòa Hòa nghe xong, có loại giống như ăn không tiêu, người này thật sự biết cách dỗ dành nữ nhân.
Điền Hòa Hòa nhanh chóng từ người Hà Viện Viện rời đi, chỉ là bởi vì đèn ở phòng khách còn đang tắt, phòng khách vẫn là một mảnh đen tối, Điền Hòa Hòa vẫn còn xa lạ với nhà của Hà Viện Viện, lúc nàng đứng dậy chuẩn bị đi bật đèn, liền đụng vào bàn ở phía trước, trực tiếp ngã lại về sau, bị Hà Viện Viện ôm lấy.
"Cẩn thận chút." Hà Viện Viện ôm lấy Điền Hòa Hòa vào trong ngực, ngữ khí ôn nhu ở bên tai Điền Hòa Hòa nói.
Thân thể bị Hà Viện Viện ôm lấy có chút cứng đờ, Điền Hòa Hoa cảm giác được lỗ tai hơi hơi ngứa, hết thảy mọi thứ đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức, Điền Hòa Hòa có cảm giác được bầu không khí ái muội đang nảy sinh, giống như một mảnh hoang dã khô héo trong lòng, từ từ nảy mầm, chui từ dưới đất lên, tỏa sáng ra một sức sống mới.
Điền Hòa Hòa đột nhiên nhớ tới câu, muốn điều trị một người thất tình cách duy nhất đó là bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Chính là, lại cảm giác sợ hãi cùng bất an, Hà Viện Viện cho Điền Hòa Hòa cảm giác, giống như một phen lửa lớn, đi đến đâu, sợ đều có thể thiêu đốt hầu như không còn, trực giác của Điền Hòa Hòa nói, nếu mặc kệ để cho đốm lửa này thiêu cháy, chính mình cũng bị đốt thành tro.
Điền Hòa Hòa tránh thoát khỏi cái ôm của Hà Viện Viện, dịch sang bên kia đầu của sô pha, kéo ra khoảng cách, tựa hồ như vậy cảm thấy an toàn hơn.
Điền Hòa Hòa: Sợ quá
Hà Viện Viện: Đừng sợ, chị vừa ôn như vừa tốt bụng
Điền Hòa Hòa: Quỷ mới tin chị!.