Điền Viên Y Nữ

Edit: Hương Hương.

Sự tình lần trước cũng không lưu lại trong lòng Tần Tình ảnh hưởng gì. Nàng giống như chú ong nhỏ cần cù làm việc tích trữ đồ ăn qua mùa đông.

Đầu tiên là đem tất cả rau dưa trong đất phân loại ra ủ ở trong vại.

Cải trắng, đậu que, dưa chuột, còn có củ cải, Tần Tình Tình phân loại thành vài phương pháp làm đồ chua, phần nhiều là đặt ở trong vại thêm muối, nước tương linh tinh tiến hành yêm chế, còn lại là làm thành đồ chua. Cứ như vậy, đồ ăn trong nhà liền phong phú gấp đôi.

Ngoài ra, còn đem rất nhiều rau dưa phơi nắng, chờ tới khi nấu cơm lại lấy ra hầm cách thủy.

Mặt khác, Tần Tình Tình còn tìm được rất nhiều loại gia vị, phần lớn là ở trong núi ngắt về, nàng còn để lại một ít hạt giống, dự định về sau sẽ đem trồng, sau đó mang ra ngoài bán lấy tiền.

Nếu muốn người ta chú ý tới chỗ tốt của gia vị này, quan trọng nhất vẫn là hương vị đồ ăn.

Quyết định chủ ý, Tần Tình Tình chuẩn bị lần sau họp chợ sẽ tới tửu lâu xem một chút, xem bản thân có thể đem một hai cái thực đơn bán ra ngoài không. Thuận tiện tuyên truyền gia vị của mình, mặt khác có thể kiếm được chút tiền lẻ.

Rất nhanh lại tới thời gian phiên chợ tiếp theo, Tần Tình Tình từ sớm đã chuẩn bị xong đồ, trước muốn đi lên trấn trên xem tình huống hợp tác với tiệm thợ rèn, thuận tiện nhìn xem có thể tiến thêm một bước nhu cầu hợp tác hay không.

Ai ngờ, Tần Tình Tình mới vừa bước vào tiệm thợ rèn, đã được Ngụy sư phó nhiệt tình thỉnh đi vào.

"Viên nương tử, ngươi rốt cuộc đã tới, ngươi không biết mấy ngày nay ta chờ ngươi thật vất vả".

"Chẳng lẽ nông cụ lần trước có vấn đề gì sao? Hay do ta có chỗ nào giải thích không rõ ràng?".

Đề cập tới vấn đề chuyên môn của mình, Tần Tình Tình cũng rất là nghiêm túc.

Ngụy sư phó phất phất bàn tay to, cười hắc hắc nói: "Không phải, lần này có một chuyện đại hỉ sự chờ ngươi".

"Không biết là có chuyện gì, còn thỉnh Ngụy sư phó nói cho ta biết".

Ngụy sư phó cũng không có lập tức trả lời nàng, mà là cười hắc hắc, không biết rốt cuộc là cố ý hay là vô tâm.

Nhưng học đồ ở một bên không nhịn được, nói: "Ngày đó có một đại nhân ở trong huyện nói là muốn quan sát dân tình, phát hiện cái cuốc trong cửa hàng, cảm thấy đặc biệt tốt, liền đề nghị cho sư phó một tấm biển. Sư phó nói không muốn, nói đây là do ngài nghĩ ra, nên mấy ngày nay đều là chờ ngài đến".

Ngụy sư phó bị đoạt lời, nhấc cái quạt hương bồ làm bộ muốn đánh hắn, cười mắng: "Ngươi cái tiểu tử thối, ngày thường sao không thấy ngươi lanh lợi, hiện tại lại nói nhiều. Đi đi đi, tiểu hài tử qua một bên chơi".

Tần Tình Tình ở bên cạnh nghe xong liền hiểu rõ, đứng dậy đối với Ngụy sư phó phúc lễ, nói: "Đa tạ Ngụy sư phó thành toàn".

Chuyện này Tần Tình Tình hiểu rõ ràng, dù sao nhà mình cách nơi này khá xa, hơn nữa Ngụy sư phó biết ở lần họp chợ tiếp theo mình mới tới. Trong khoảng thời gian này, hắn có thể đem thành quả này chiếm làm của riêng, dù sao lúc trước nàng cũng không lưu lại cái bằng chứng gì chứng minh đây là do nàng phát minh.

Nhưng là Ngụy sư phó cũng không có làm như vậy, mà là chờ tới khi nàng tới đem chuyện nói cho nàng.

Lúc trước sở dĩ Tần Tình Tình lựa chọn Ngụy sư phó hợp tác cũng là nhìn trúng nhân phẩm này của hắn. Dựa vào kinh nghiệm khi Tần Tình Tình ở hiện đại dốc sức làm việc, nàng tự nhiên luyện ra một đôi hoả nhãn kim tinh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người nào tốt, đáng giá tin tưởng.

Huống chi, trong trấn nhỏ này dân phong khá thuần phác, tất cả mọi người đều rất là thành thật làm buôn bán, không có giống như ở hiện đại ngươi lừa ta gạt.

Ngụy sư phó không có nghĩ tới Tần Tình Tình nghiêm túc cảm tạ hắn như vậy, tức khắc có chút ngượng ngùng, cười vẫy vẫy tay nói: "Tốt lắm, cái này chỉ là chuyện nhỏ. Dù sao bây giờ ta cũng không có chuyện gì, vị đại nhân trong huyện kia đã đợi ngươi nhiều ngày, muốn chờ ngươi tới nói chuyện kế tiếp. Ta đây liền đưa ngươi qua gặp hắn".

Tần Tình Tình lúc trước đem phương pháp cải tạo cái cuốc cho tiệm thợ rèn, bản thân cũng nghĩ muốn dựa vào cái này khiến cho mọi người chú ý. Một là cải thiện điều kiện canh tác của mọi người, hai là khiến cho mọi người chú ý, sau đó hy vọng được triều đình công nhận, tán thành.

Nàng trong lòng hiểu rõ, chiếu theo xu thế phát triển trước mắt mà nói, nếu tương lai chính mình không có một chỗ dựa, đừng nói tới đám quan lại áp bách cùng bóc lột, chỉ với nhóm thân thích trong nhà, nàng đều không thể giải quyết tất cả.

Cho dù có năng lực tới giải quyết mấy chuyện này, thì nàng cũng không có thời gian cùng tinh lực giải quyết từng cái. Huống chi, chỉ có ngàn ngày làm trộm, ở đâu có đạo lý ngàn ngày đề phòng trộm.

Cho nên Tần Tình Tình tính toán trước tìm cho mình một cái núi lớn, xem như vì tương lai của bản thân tìm một cái chỗ dựa.

Nhưng Tần Tình Tình không nghĩ tới bản thân rất nhanh được chú ý. Xem ra người thời đại này đối với nông nghiệp phi thường chú ý.

Chuyện này ngược lại là Tần Tình Tình suy nghĩ nhiều.

Đại nhân lần này tới đây thị sát có thể nói là chuyên môn tới tìm Tần Tình Tình.

Nếu ngay từ đầu hắn trực tiếp tới cửa thì có vẻ đột ngột, vừa lúc trên người hắn có một chức quan, thời khắc mấu chốt có thể lấy ra dùng một chút.

Lần trước biểu hiện của Tần Tình Tình ở trấn trên hắn đã nhìn ở trong mắt. Thấy nàng đi vào tiệm thợ rèn, nên cũng chạy tới xem, kết quả không nghĩ tới có kinh hỉ ngoài ý muốn ở bên trong.

Vốn hắn còn có chút cảm thấy Viên Vinh Cẩn cưới một nông phụ quả là ủy khuất hắn, hiện tại vừa nhìn, nông phụ này quả là không đơn giản.

Đang khi ngẩn người, liền nhận được thông báo: "Đại nhân, người của tiệm thợ rèn tới, nói là đã mang người làm cuốc tới".

"Ân! Để cho bọn họ vào đi".

Tần Tình Tình đi theo Ngụy sư phó cùng nhau tới một toà nhà ở trấn trên. Toà nhà này rất là tinh xảo, bố trí bên trong cũng rất xảo diệu, có một loại hương vị lâm viên. Trong sân có rất nhiều hòn non bộ hiếm thấy, được xếp đặt xảo diệu, còn có các loại kỳ hoa dị thảo, làm cho sân có vẻ trang nhã rất nhiều.

Nhìn bố trí này cũng biết là xuất từ tay đại gia, người thân phận bình thường không thể nào ở trạch viện như vậy được.

Ngụy sư phó hiển nhiên cũng bị sự xa hoa ở đây làm cho kinh hãi, vẫn luôn thành thật cúi đầu đi theo sau người hầu dẫn đường, không dám nhìn loạn. Tần Tình Tình thì ngược lại, ánh mắt thanh minh thản nhiên đánh giá nơi này, trong mắt có chút tán dương, biểu hiện không hề giống một nông phụ.

Đi đại khái một khắc mới đến nơi, người hầu kia nói: "Khâm sai đại nhân, người đã tới".

Khâm sai? Nghe được câu này, chân Ngụy sư phó thiếu chút mềm nhũn, may mắn được Tần Tình Tình tay mắt lanh lẹ đỡ.      

Hết Chương 23.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui