Trúc Diệp Thanh cười như không cười.
“Tôi không cần tiền.
”
“Tôi muốn mạng của Diệp Đông! Lẫn mạng các người!”
“Đương nhiên, nếu cô có thể giúp tôi uy hiếp Diệp Đông, để tôi có được thứ mà tôi muốn, tôi không ngại cho ba người các cô một con đường sống!”
Lý Mỹ Na nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, vô cùng hoảng sợ!
“Không thể nào! Tôi sẽ không giúp các người uy hiếp Diệp Đông! Cho dù có chết!”
Lý Mỹ Na vô cùng kiên quyết nói.
Trúc Diệp Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi đã dùng di động của cô gọi cho Diệp Đông.
Có lẽ anh ta sẽ sắp đến rồi đấy!”
“Ha ha ha, chỉ cần anh ta đến đây, có nghĩa là anh ta rất quan tâm cô!”
“Cô cảm thấy mình có quyền lựa chọn à? Cô chỉ có thể bị động giúp tôi uy hiếp anh ta!”
Lý Mỹ Na rất thông minh, lập tức hiểu đúng là như thế!
Diệp Đông trọng tình trọng nghĩa, đương nhiên sẽ không bỏ rơi mình!
Lúc này.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Diệp Đông tới vùng ngoại ô này rồi.
Rất vắng vẻ!
Hơn nữa, cũng đã tới phút thứ mười lăm, chỉ còn một phút cuối cùng!
Cho nên anh rất sốt ruột!
Dứt khoát không tránh né bất cứ chướng ngại vật nào cả!
Mà trực tiếp đâm xuyên qua vật cản lao thẳng một đường.
Đùng!
Cửa sắt xưởng dệt ngoài cùng bị Diệp Đông trực tiếp phá vỡ!
̀m!
Tường xưởng dệt bị Diệp Đông phá nát!
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Đông đã tới phía trước cách kho hàng không đến mười mét!
“Đứng lại! quỳ xuống ở ngoài cửa!”
“Nếu còn dám bước tới, tôi sẽ giết Lý Mỹ Na!”
Hắc Đao lạnh lùng nói.
Tuy nhiên.
Lời anh ta nói.
Diệp Đông căn bản không quan tâm!
Anh vẫn nện bước đi tới!
Hai gã sát thủ, từ phía sau cửa xuất hiện, nháy mắt xuất đao với Diệp Đông!
Hai tên sát thủ bạch kim bốn sao! Võ giả nội kình nhất lưu!
Nhưng mà.
Trong đao quang kiếm ảnh.
Diệp Đông tay không bắt được lưỡi đao, sau đó bẻ gãy!
Đao của sát thủ đã gãy!
Phần gãy kia như có mắt, bay tới đâm vào tim hai sát thủ!
A! A!
Tiếng kêu rên vang lên, tiếng người ngã xuống.
Diệp Đông lóe lên, đã vào bên trong kho hàng.
Hai sát thủ rên rỉ ngã xuống, không thể tin nổi.
Bởi vì căn cứ theo sắp xếp ban đầu, lúc bọn họ ngăn cản ở cửa, tay súng bắn tỉa cùng với đám người Trúc Diệp Thanh sẽ lập tức ra tay, dùng tốc độ sét đánh giết chết Diệp Đông!
Nhưng mà.
Vừa rồi, đám người Trúc Diệp Thanh không có bất cứ ai có dấu hiệu hành động!
Bên trong kho hàng.
Trước mắt, bên ngoài chỉ có sáu người!
Diệp Đông! Lý Mỹ Na! Lý Diệu Thần và Lý Khải đang hôn mê!
Còn có Trúc Diệp Thanh và Hắc Đao!
Lúc này, Diệp Đông đột nhiên đứng yên.
Không dám tùy tiện hành động.
Anh bước vào cửa, đứng cách bọn Lý Mỹ Na ba mươi mét!
Bởi vì, Hắc Đao đang cầm dao găm đặt trên cổ Lý Mỹ Na.
Diệp Đông không dám lấy tính mạng Lý Mỹ Na ra mạo hiểm!
Trúc Diệp Thanh vui vẻ cười.
“Ha ha ha, quả nhiên! Anh rất xem trọng cô ta!”
Diệp Đông không nói gì, lạnh lẽo nhìn Trúc Diệp Thanh.
Trúc Diệp Thanh tiếp tục nói.
“Nhưng thật đáng tiếc cho hai cấp dưới ‘bia đỡ đạn’ lúc nãy!”
“Chỉ vì để dụ anh vào đây mà bỏ mạng!”
“Nơi anh đang đứng cũng vừa vặn nằm trong phạm vi tính toán của tôi! Anh lo lắng cho cô gái này nên không dám tùy tiện đi về phía trước! ”
Vẻ mặt Trúc Diệp Thanh tràn ngập bày mưu tính kế.
“Ha ha ha, có phải bây giờ anh cảm thấy tim mình đập manh, sức mạnh tán loạn không?”
Diệp Đông khẽ nhướn mày.
“Bản lĩnh hạ độc của cô cũng không tệ.
”
Diệp Đông nói.
Diệp Đông y thuật siêu phàm, đương nhiên đối với độc cũng không phải nói chơi, có thể dễ dàng nhận ra được.
Quả thật vừa rồi vào cửa, Diệp Đông cũng đã cảm nhận được!
Anh dám vào, nghĩa là không sợ loại độc này!
Huống chi hiện giờ anh đã hấp thu cỏ m Dương Vạn Độc! Đã vạn độc bất xâm!
Nếu như trước đây, đối với những loại độc này anh còn phải dùng nội lực công pháp ép ra.
Thì bây giờ, cho dù không cần làm gì, mặc cho chất độc vô hình kia thấm vào trong cơ thể cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì!
Trúc Diệp Thanh trông rất vênh váo.
“Anh không cần tỏ ra bình tĩnh.
Dáng vẻ như không bị trúng độc!”
“Chỉ có điều, tôi rất thích thích nắm chắc thắng lợi.
”
“Như vậy đi, anh không được tránh, cam chịu để tay súng bắn tỉa bắn vỡ kinh mạch tứ chi!”
“Nếu không, cô gái này này sẽ phải bỏ mạng tại đây!”
Trúc Diệp Thanh nói.
Diệp Đông, nói: “Được!”
“Không! Diệp Đông! Đừng lo cho em! Anh đi ngay đi!”
Lý Mỹ Na vô cùng lo lắng, nước mắt đầy mặt.
Đồng thời cô cũng cắn răng quyết định.
Vậy mà cô lại định cắn lưỡi tự sát!
Bởi vì, cô không muốn mình trở thành điểm yếu của Diệp Đông!
Nhưng mà.
Cô bị Hắc Đao khống chế! Căn bản không cách nào cắn lưỡi tự sát!
Diệp Đông nói: “Được, các người bắn đi! Tôi sẽ không tránh!”
“Nhưng nếu ba người bọn họ bị thương chút nào, tôi sẽ tiễn tất cả các người đi gặp Diêm La!”
Hắc Đao nghe Diệp Đông nói vậy nhướn mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Trúc Diệp Thanh cười lạnh, nói: “Nổ súng!”
Nghe Trúc Diệp Thanh ra lệnh.
Lập tức.
Tám hướng đồng loạt vang lên tiếng súng trầm đục.
Quả thật Diệp Đông không tránh!
Hai vai, hai chân anh lập tức lần lượt xuất hiện hai lổ máu!
Rất rõ ràng có ít nhất tám sát thủ ẩn nấp trong bóng tối! Không chỉ là võ giả mà còn giỏi dùng súng!
Cùng lúc đó, cuối cùng Diệp Đông cũng bắt đầu thở dốc!
Trúc Diệp Thanh vui vẻ mỉm cười, cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
“Thân làm sát thủ, đúng là tôi đã quá cẩn thận rồi!”
“Vì để bảo đảm anh nhất định phải chết mà còn phải dùng hết mọi thủ đoạn như thế.
”
“Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy tôi đánh giá anh rất cao! Xem như là sự tôn trọng buồn cười đối với tông sư Hóa Cảnh trẻ tuổi này đi!”
Thậm chí Trúc Diệp Thanh còn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới chỗ Diệp Đông.
Trong mắt anh ta, bây giờ Diệp Đông đã trúng độc, kinh mạch tứ chi cũng bị thương nặng!
Hiện giờ, đối với anh ta giết chết Diệp Đông là chuyện trong tầm tay!
“Nói cho tôi biết, vì sao anh còn trẻ như thế đã đạt được thành tựu tông sư?”
“Là dựa vào công pháp võ đạo gì đó, hay là có được thuốc quý hiếm gì? Hay là, đan dược gì!”
Lúc Trúc Diệp Thanh nói hau chữ ‘đan dược’ cuối cùng, thậm chí giọng còn kích động đến run rẩy.
Trên thế giới, tổ chức sát thủ Linh Diệt cũng chiếm được một vị trí nhỏ!
Thủ lĩnh của tổ chức đã từng vô tình nhắc tới ‘đan dược’!
Là thứ được cho rằng là không có thật, chỉ là truyền thuyết giống như võ đạo đối với vô số người bình thường.
Thật ra rất nhiều võ giả cho rằng đan dược không tồn tại!
Nhưng trên thực tế, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải không tồn tại!
Chỉ là địa vị, tầm nhìn của anh không nhìn thấy được sự thật mà thôi! Cho nên mới cho rằng nó không tồn tại! Cho rằng chỉ là lời đồn đãi giả dối!
Nhưng Trúc Diệp Thanh tin rằng đan dược có thật!.