Điện Vương Ở Rể


Cộp cộp cộp.
Cùng lúc đó, Diệp Đông sải bước về phía Vương Vũ.
Giờ phút này, Vương Vũ không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Mấy cậu ấm ở xung quanh lập tức chạy về hướng này.
Đương nhiên trong những người này có Dương Duệ và cả Đào San San, em họ của Diệp Đông.
“To gan thật! Thằng nhãi lớn mật này lại dám đánh người tại lễ đính hôn của anh Lâm.”
“Cậu Vũ là người mà tôi rất kính trọng và ngưỡng mộ.

Cậu dám đánh người phụ nữ của cậu Vũ thì chính là đối địch với tôi.”
Mấy cậu chủ kia trách cứ, thậm chí còn xúm lại phía Diệp Đông.
Những người này đều là người của hội cậu ấm thành phố Thiên Nam.
Đương nhiên, tầng cấp của những cậu ấm này vẫn hơi thấp.
Ít nhất, bọn họ vẫn không đủ tư cách để vào cấp bậc hội của Vạn Lâm.
Cũng chính bởi vậy họ mới cần kết giao, lấy lòng Vương Vũ.
Lúc này, Dương Duệ cũng bu lại.
“Tao còn tưởng là ai! Hóa ra là thằng con hoang, cháu ngoại nhà họ Đào.”
“Cậu Vũ cho phép bọn mày tới đây tham gia lễ đính hôn của cậu Vạn Lâm và cô Vương Thái Hà đã là ân đức to lớn của chúng mày rồi!”
“Mày lại còn dám ra tay ở chỗ này à?”
“Mày làm thế này là bất kính với anh Lâm và vợ chưa cưới.”
Đương nhiên Diệp Đông từng gặp Dương Duệ mấy lần.
“Bất kính với bọn họ thì đã sao?”
Dương Duệ nói: “Thế thì mày sẽ bị phế.”
Thậm chí, Dương Duệ nói cong còn nhao nhao muốn thử.
Đây chính có cơ hội tốt để anh ta thể hiện trước mặt Vương Vũ.
Chỉ có biểu hiện tốt thì mới có thể tiếp cận được Vương Vũ.
Thậm chí, Dương Duệ còn có chút hận Diệp Đông, hận nhà họ Đào.
Bởi vì vừa rồi anh ta đi qua lấy lòng Vương Vũ nhưng lại bị đối phương châm chọc.

Dương Duệ thấy vì quan hệ giữa nhà chồng cô mình và nhà Vương Vũ không tốt nên mới liên lụy tới bọn họ.
Giờ phút này, Vương Vũ cũng đã bình tĩnh trở lại.
‘Đúng vậy, không ngờ vừa rồi mình lại sợ hãi, đúng là không nên!’
Diệp Đông dám ra tay trong lễ đính hôn của Vạn Lâm, đây chắc chắn là hành động sai trái, không thể tha thứ.
Chẳng phải vừa khéo sao?
Anh ta có thể nương cơ hội này, mượn tay nhà họ Vạn để đánh bại Diệp Đông.
Vương Vũ nhìn về phía Dương Duệ.
“Dương Duệ, tôi biết tấm lòng của cậu rồi.”
“Tôi có thể cân nhắc cho cậu làm chó săn của tôi.”
Dương Duệ chẳng thèm quan tâm chút nào tới từ “chó săn” mang nghĩa sỉ nhục này, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
“Cậu Vũ, đây là việc em phải làm.”
Dương Duệ lại lập tức nhìn Diệp Đông với vẻ hưng phấn, càng ra sức bài xích anh hơn.
“Thằng con hoang, bây giờ mày phải quỳ xuống xin lỗi cậu Vũ ngay lập tức.

Tự phế một tay đi!”
“Nếu cậu Vũ tha thứ cho mày, có lẽ mày vẫn còn đường sống.

Nếu không, một khi để anh Lâm biết mày dám gây chuyện tại lễ đính hôn của anh ấy thì mày và gia tộc của mày sẽ không còn đường sống đâu!”
Đám cậu chủ ở hiện trường đều nhìn về phía Diệp Đông với ánh mắt lạnh lùng, cười khinh bỉ, không có bất cứ sự đồng cảm nào.
Dường như bọn họ đã thấy dáng vẻ Diệp Đông quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin.
Nhưng…
Bộp bộp!
Đáp lại tất cả mọi người là hai cái tát vô cùng vang dội.
Hai cái tát này rơi thẳng trên mặt Dương Duệ.
Răng trong miệng anh ta đều vỡ vụn và rơi ra.
Máu tươi chảy từ trong khóe miệng ra ngoài.
Dương Duệ cảm thấy đầu rất đau đớn vì bị chấn động.
“Nể mặt mợ nên tao không đập nát miệng chó của mày.”
“Nếu còn có lần sau, tao sẽ cho miệng chó của mày ra bã.”
Lúc Diệp Đông nói câu này, từng câu từng chữ lạnh như băng.”
Trước mặt Dương Duệ, Diệp Đông tựa như một sát thần.
Dương Duệ thật sự tin rằng nếu mình dám can đảm nói mấy lời kiêu ngạo với Diệp Đông, e rằng anh thật sự sẽ đập nát mặt anh ta.
Ngay sau đó, Diệp Đông hơi dừng lại, đang định nói chuyện thì một bóng người xuất hiện.
Chính là Đào San San.
Lúc đầu, Đào San San ở cùng Dương Duệ.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái, đương nhiên hành động sẽ chậm hơn một chút.
Lúc này, Đào San San mới chạy tới.
Đợi tới khi cô ấy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Đào San San cũng thay đổi sắc mặt.
“Diệp Đông! Anh làm cái gì vậy? Anh có biết anh làm như vậy là muốn chết không?”
“Anh màu xin lỗi đi! Anh mau nói xin lỗi, anh Vương Vũ sẽ niệm tình họ hàng và bỏ qua.”
“Anh có biết đây là lễ đính hôn của anh Lâm, hào môn đứng đầu Giang Bắc không? Nếu nhà họ Vạn biết được, anh có biết anh sẽ đem lại phiền phức lớn như thế nào cho gia đình không?”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy bản thân mang rắc rối tới cho gia đình vẫn chưa đủ ư?”
Đào San San run rẩy nói.
Diệp Đông nghe được những lời này của Đào San San thì trong lòng cũng có chút an ủi.
Chung quy cô ấy vẫn còn tình cảm với nhà họ Đào.
Nhưng Diệp Đông không thích giọng điệu nói chuyện của Đào San San.
“Vạn Lâm là cái quái gì? Cả đám cậu ấm của thành phố Thiên Nam này nữa, họ là cái quái gì? Chỉ là một đám ngu ngốc mà thôi!”
“Anh cần phải sợ bọn họ à?”
Diệp Đông lại lên tiếng lần nữa.
Đám người ở đây nghe được câu nói này của Diệp Đông thì hoàn toàn bùng nổ.
“Thằng nhãi này, mày muốn chết à?”
“Mày đã đắc tội với toàn bộ cậu chủ của thành phố Thiên Nam.”
“Hội cậu ấm thành phố Thiên Nam còn bao gồm cả đám cậu chủ của các gia tộc hàng đầu.

Nếu những người kia nghe được lời này, gia tộc của mày sẽ bị phá hủy một trăm lần!”
Mấy cậu ấm có mặt ở nơi này tức giận nói.
Nhưng…
Bọn họ cũng nhìn ra được Diệp Đông có bản lĩnh, hơn nữa còn cực kỳ hung ác, họ không dám tùy tiện ra tay.
Vương Vũ lên tiếng: “Được, được, được! Diệp Đông, mày nói hay lắm.”
“Vừa rồi tao đã ghi âm lại lời mày nói! Tao sẽ cho Vạn Lâm, anh rể của tao nghe một chút! Còn cho mấy cậu ấm đứng đầu bên cạnh anh ấy nghe nữa.”
“Nếu bọn họ nhất định đòi ép diệt gia tộc của ông ngoại thì tao cũng chẳng có cách nào ngăn cản.

Họ muốn phế diệt mày thì tao càng không ngăn cản.”
Lúc này, trên mặt Vương Vũ lộ ra nụ cười âm hiểm.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới.
“Có chuyện gì vậy? Các người túm năm tụm ba lại chỗ này làm gì? Không biết anh Lâm sắp ra sân à?”
Người nói chuyện chính là Vương Kiệt, là một đàn em đáng tin cậy của Vạn Lâm.
Hơn nữa, bản thân Vương Kiệt cũng là cậu chủ của một gia tộc cấp cao hạng hai.
Anh ta chính là một trong số những đại biểu của đám cậu ấm đứng đầu Thiên Nam.

Cũng có thể nói, Vương Kiệt là một trong những nhân vật thuộc hội cậu ấm Giang Bắc.
Đám cậu ấm vừa rồi còn xúm lấy Diệp Đông, giờ đây biểu cảm trên mặt lập tức đổi thành nụ cười nịnh nọt.
“Cậu Kiệt, có người ở đây gây sự! Chúng tôi đang muốn dạy cho tên này một bài học.”
Vương Kiệt nghe vậy, sắc mặt lập tức trên nên u ám: “Cái gì? Người này muốn chết phải không?”
“Tôi muốn nhìn xem người kia là ai?”
Lúc này, Vương Kiệt đi xuyên qua đám cậu ấm kia, đi thẳng vào bên trong.
Giờ phút này, Đào San San cuống cuồng lên: “Diệp Đông, anh mau xin lỗi đi!”
“Anh Vương Vũ, tình huống này, anh nể tình là họ hàng hãy…”
Không thể không nói, chung quy trong lòng Đào San San vẫn còn chút tình thân.
Chỉ có điều, cô ấy còn chưa kịp nói xong câu này đã bị ngắt lời.
“Đào San San! Lúc đầu, anh chỉ muốn chèn ép gia tộc của ông ngoại tới mức kéo dài hơi tàn.

Nếu em còn dám nhiều lời, anh không ngại khiến nhà ông ngoại bị hủy diệt hoàn toàn.

Đương nhiên, bao gồm cả ba em! Anh cũng sẽ làm gia tộc của ông ngoại em, nhà họ Dương liên lụy theo!”
Sắc mặt của Vương Vũ cực kỳ lạnh lùng, quyết tuyệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui