Điên

Cùng với tiếng phá cửa chói tai, tình cảnh ẩn dưới hơi nước mờ mịt khiến Tập Mặc Nhiên ghi khắc suốt đời.

Vòi nước vẫn mở, máu đỏ lan tràn trên thành bồn tắm, tựa hồ từng giọt sinh mệnh tí tách rơi xuống, phủ kín nền gạch tráng men. Tập Mặc Nhiên chấn động, cả đời cũng không thể quên nổi hình ảnh gam màu trắng đỏ đan xen ấy. Cô gái anh yêu, tóc tai tán loạn dính trên mặt, yên lặng nhắm mắt gục đầu vào thành bồn, cánh tay buông thõng bên cạnh, đầu ngón tay chỉ xuống chiếc di động và con dao ngay bên dưới.

Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng lũ lượt dâng lên, như thể con dao đó đang cứa từng nhát vào lòng anh, đau đớn khôn cùng.

Anh cơ hồ mất hết sức lực, không thể tiến lên. Bác sỹ đẩy anh ra, nhanh chóng bàn bạc, vớt người ra khỏi bồn tắm, đặt lên cáng cứu thương, vội vã chuyển xuống dưới nhà. Tập Mặc Nhiên mặt mày trắng ởn, lảo đảo dẫm theo vết máu nhỏ giọt.

*

Phòng bệnh im ắng, chỉ nghe thấy tiếng máy móc kêu rì rì, An An vẫn hôn mê chưa tỉnh. Tập Mặc Nhiên cầm đôi tay lạnh lẽo của cô, nhìn không chớp mắt.

Cô quyết liệt tự vẫn, nên mới ngâm mình trong bồn nước nóng, để máu mau chóng tuôn trào, hơn nữa, cô còn cắt dọc mạch máu... Có lẽ lúc đặt dao xuống, cô hoàn toàn không lưu luyến gì.

Tập Mặc Nhiên nhắm tịt mắt lại, nếu muộn vài phút nữa, liệu có phải anh sẽ vĩnh viễn mất cô?

Cửa phòng hé mở, Lương Cảnh Phàm cau mày bước vào, tới bên giường nhìn An An một lát, rồi trầm giọng thốt: "Tập tiên sinh săn sóc bạn gái mình như thế ư?"

Tập Mặc Nhiên vẫn dán mặt vào đôi má nhợt nhạt của cô, cất giọng bình thản: "Tôi biết tôi có lỗi với cô ấy, không cần Lương tiên sinh xen vào, xin cảm ơn."

Lương Cảnh Phàm hững hờ nói: "Chuyện hôm qua tôi đã nghe được từ Lương Viễn. Là lỗi của bọn họ, Lương Viễn và quản lý của An An cùng bày mưu tính kế hai người. Hôm trước vì có việc cần nhờ vả nên An An mới tìm tới tôi. Hôm qua lúc quản lý của An An gặp tai nạn xe hơi tôi mới biết rõ ngọn ngành. Lỗi do bọn họ cả, tôi thực sự xin lỗi..."

Tập Mặc Nhiên giật mình, nhưng anh không ngẩng đầu, chỉ siết chặt tay cô thêm, cất giọng tự giễu: "Lương tiên sinh công bằng chính trực, tôi hiểu mà...

Còn về Tô Thần Thần, chắc hẳn anh đã có định đoạt, không chỉ đơn giản là giấu kín mọi sự chứ."

Lương Cảnh Phàm trầm ngâm giây lát, gật đầu nói: "Tôi hiểu."

"Lương tiên sinh, không tiễn."

Tập Mặc Nhiên hơi thất thần, anh giơ tay lướt nhẹ qua đôi môi cô, rồi nhanh chóng thu tay lại. "Vợ chồng như chim cùng rừng, gặp tai vạ thì tự bay". Chuyện của họ đến nông nỗi này, anh khiến cô lâm vào tình trạng như vậy, đâu phải chỉ đơn giản là do bị người khác hãm hại. Rõ ràng giữa họ đã tồn tại khúc mắc, anh chưa bao giờ chăm sóc tốt được cho cô.

Định thần lại mới phát hiện ra trong phòng còn có một cô bé, Tập Mặc Nhiên nhận ra đó là trợ lý Tiểu Như của An An. Cô bé vẫn đứng ở cuối giường, mắt đỏ hoe, thấy anh ta nhìn mình mới nói: "Chị An vẫn luôn đối xử tốt với em..."

"Cô ấy đúng là rất tốt." Tập Mặc Nhiên gật đầu, nhẹ giọng bảo: "Em về trước đi, bao giờ cô ấy tỉnh dậy thì hẵng đến thăm."

Từ tối hôm qua lúc nghe tin Lisa gặp chuyện, Tiểu Như đã không được nghỉ ngơi chút nào, giờ nghe vậy liền mệt mỏi đáp ứng, nhẹ nhàng ra ngoài.

Một người không có mục đích sống, không có chỗ dựa tình cảm, không còn để tâm đến bất kỳ thứ gì, chẳng lẽ chết không phải là phương thức giải thoát tốt nhất ư? Lúc An An mơ hồ tỉnh lại, liền thầm tự vấn như vậy. Cô sống để làm gì chứ? Tự dằn vặt chính mình à?

Mất máu quá nhiều, lúc tỉnh lại, An An chỉ cảm thấy mơ màng, đầu óc rã rời, sức khoẻ kiệt quệ, tựa hồ phải cố gắng dùng sức lắm mới mở nổi mắt ra, nhìn thấy rõ người bên cạnh rồi, cô chợt thấy hối hận, đúng là lãng phí sức lực mà, sớm biết sẽ gặp phải anh ta thì cô sẽ chẳng thèm cố công mở mắt ra đâu.

Từ sau khi phẫu thuật xong, Tập Mặc Nhiên không rời An An nửa bước. Thấy cô mở mắt, anh bất thần thấp thỏm vui mừng, nhưng nhận ra nỗi thất vọng và chán ghét trong mắt cô, lòng anh chợt đau đớn, xót xa vô cùng.

"Quân Duyệt..." Tập Mặc Nhiên khàn giọng gọi, nắm lấy ngón tay cô, căng thẳng nói: "Xin lỗi, anh sai rồi."

Cổ tay trái của An An bị khâu lại, bấy giờ thuốc tê đã hết hiệu lực, cơn đau tê buốt lan toả vào tận đáy lòng, đau đến mức không thở nổi, cô muốn giãy ra nhưng không còn chút sức nào, đành lạnh giọng bảo: "Tập tiên sinh khỏi cần tự trách, chuyện tôi tự vẫn không liên quan tới anh."

Tập Mặc Nhiên càng buồn bã: "Anh xin lỗi, anh đã phụ lại lòng tin của em... Nhưng mong em cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, có được không?" Chuyện tới nước này, biện giải đã chẳng còn quan trọng, anh chỉ cần cô cho anh một cơ hội chứng minh lòng mình thôi.

Giọng nói anh run run, An An nhắm mắt, nghe thấy rõ ràng, nhưng chỉ bật cười khẽ: "Anh mà hổ thẹn ư? Nhưng làm sao bây giờ, tôi nghĩ anh sẽ chẳng thể chăm lo nổi cho tôi đâu, lần này không chết được, chẳng lẽ lần sau tôi lại không thể? Tập Mặc Nhiên, chúng ta chia tay thôi, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Quân Duyệt, đừng làm vậy." Đôi mi anh khẽ run, đôi mắt ánh nước: "Anh xin lỗi, nếu hận anh, em cứ cầm dao đâm anh đây này, đừng làm tổn thương chính bản thân mình."

An An chậm chạp mở mắt ra, hỏi: "Tôi làm đau mình, anh khổ sở ư?"

Tập Mặc Nhiên nắm tay cô, lặng lẽ gật đầu, An An tựa hồ mỉm cười: "Chỉ cần tôi không tự làm đau mình, anh sẽ đáp ứng yêu cầu phải không?"

Anh tiếp tục gật đầu, An An chợt giương ánh mắt sắc bén: "Vậy thì anh mau biến đi, nếu không thì sẽ đau khổ đấy."

Tập Mặc Nhiên sửng sốt, An An không buồn dùng dằng thêm nữa, cô cố hết sức giãy nảy lên: "Cút ngay!"

"Quân Duyệt!" Cô vừa tỉnh lại, cơ thể còn chưa hồi phục, Tập Mặc Nhiên bối rối, chỉ sợ cô lại làm tổn thương đến mình, bèn vội vã ngăn lại: "Quân Duyệt, em bình tĩnh lại đi..."

Đang giằng co, cửa phòng bị mở tung, hai người họ kinh ngạc đưa mắt nhìn, thấy một người phụ nữ trạc tuổi trung niên xông vào, theo sau là Tiểu Như, cô bé hiển nhiên không lường trước tình huống này, lúng túng kêu: "Chị An..."

Tập Mặc Nhiên nhạy bén thấy An An chợt cứng người lại, đang định cất tiếng thì thấy người phụ nữ đanh giọng hỏi Tiểu Như: "Cô gọi tôi tới nhìn cảnh nó dụ dỗ đàn ông à?"

Tiểu Như quá sợ hãi, lắp bắp định giải thích, nào ngờ nghe thấy An An lạnh giọng nói: "Dụ trai cũng chẳng liên quan tới bà, bà đến làm gì, ai cho bà đến?"

"Tao tới làm gì ư!" Sắc mặt người phụ nữ thoắt sa sầm: "Tao tới xem bao giờ mày mới chết! Nhà họ An không có loại con đáng xấu hổ, khiến ngay cả tao cũng bị kẻ khác chế nhạo như mày, mày chết quách đi cho rồi!"

An An giương mắt lườm: "Tôi chết rồi, người ta sẽ không coi thường bà nữa, mà sẽ thương hại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đó. Bà ghét nhất bị người ta thương hại còn gì, vậy nên ít nguyền rủa tôi thì hơn..."

Cô còn chưa dứt lời, một cái tát vang dội đã giáng xuống mặt, người ra tay tức giận đến run cả người: "Tao thà để người khác thương hại cũng không muốn có đứa con gái như mày! Thật mất mặt! Mày không xứng mang họ An!"

Tập Mặc Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn An An ăn tát, đang muốn tiến lên ngăn cản, nghe thấy vậy, liền quay ngoắt lại nhìn cô.

An An sững sờ giây lát, liền nhổm dậy ném thẳng chai nước truyền dịch xuống dưới đất, tiếng bình thủy tinh vỡ tan tành, giọng nói cô bén nhọn: "Chê tôi khiến bà mất thể diện thì sao không cút luôn đi! Cút hết cho tôi! Cút!"

Bà An lệ rơi đầy mặt, toan đánh tiếp, liền bị Tập Mặc Nhiên ngăn cản. Anh vừa nhấn chuông gọi bác sỹ, vừa ôm lấy An An đang kích động, lên tiếng: "Hiện giờ Quân Duyệt rất yếu, chi bằng sau này bác hãy tới thăm?" Nói rồi đánh mắt ra hiệu cho Tiểu Như.

Tiểu Như đang ngơ ngẩn không biết phải làm sao, thấy vậy bèn vội vàng ôm lấy bà An: "Bác ơi, để cháu đưa bác về trước! Bác xem tay chị ấy chảy máu rồi kìa, chúng ta về đã nhé?"

Bấy giờ bác sỹ và y tá vội vã bước vào, Tiểu Như không màng tới cái lườm trắng trợn của bà An, vội vã kéo bà ra ngoài.

Do ban nãy cử động quá mạnh nên cổ tay An An lại bị chảy máu, bác sỹ khiển trách một hồi, băng bó lại vết thương, để y tá cắm bình truyền dịch rồi ra ngoài.

Sau một hồi giày vò, An An đã sức cùng lực kiệt, nằm thở phì phò. Tiểu Như gõ cửa thận trọng đi vào, áy náy nói: "Xin lỗi chị An... Em thấy chị gặp chuyện nên mới liên lạc với bác ấy, không biết là..."

An An chậm rãi nhắm nghiền mắt lại, không nói không rằng, Tập Mặc Nhiên lắc đầu ra hiệu cho cô bé, Tiểu Như hiểu ý, liền lặng lẽ ra ngoài.

Bên ngoài trời, sắc đêm buông xuống, Tập Mặc Nhiên nhỏ tiếng gọi đồ ăn, lúc xoay lại liền thấy người ban nãy vẫn tỏ ra quật cường, bây giờ đang lặng lẽ rơi lệ, những giọt nước mắt thấm ướt tóc mai, khiến lòng anh nhức nhối, anh giơ tay lau giọt lệ, đau lòng nói: "Đừng khóc nữa... Là anh không tốt, sau này anh sẽ không làm tổn thương em nữa, tha thứ cho anh nhé, Quân Duyệt?"

An An không nói lời nào, cho đến khi bình tĩnh một chút, cô mới từ từ cất tiếng: "Cha mẹ tôi là giáo viên trung học... Từ bé tôi đã học không giỏi, không phải là không chịu học, mà là học chẳng vào. Mẹ tôi sợ mất thể diện, dựa vào chính sách ưu đãi cho giáo viên mà nhét tôi vào trường trung học trọng điểm, nhưng cha tôi ngược lại chưa bao giờ thấy xấu hổ vì tôi... Sau này, cha tôi mắc bệnh ung thư qua đời, mẹ tôi càng khắt khe với tôi hơn, thành tích học tập của tôi cũng càng lúc càng kém. Vì nghĩ hạng như tôi chỉ có thể đỗ vào trường cao đẳng, nên khi trường học bắt đầu chiêu mộ học sinh vào nhóm nghệ thuật, chỉ cần theo học nửa năm là có thể tham gia thi cử, không đặt nặng thành tích học văn hoá, mẹ tôi liền cho phép tôi đăng ký."

"Tôi nhớ rõ cái năm đi thi, cùng nhóm với tôi là ba cô gái rất xinh đẹp, bọn họ mặc đồ hiệu, rực rỡ xinh xắn, chỉ có tôi là mặc áo nhung cồng kềnh. Trước khi thi, bọn họ không hề lo lắng, thoải mái vui đùa, không che giấu niềm kiêu ngạo, khoe khoang rằng người nhà bọn họ đã đút lót đầy đủ cho giám khảo rồi. Lúc rút thăm đề thi, bọn họ đương nhiên bốc phải yêu cầu đơn giản, hát một bài, đọc vài câu thoại, trong đó có người còn hát lạc cả giọng, nhưng giám khảo vẫn ôn hoà cho qua. Còn đề thi của tôi, là nhại tiếng chó sủa."

"Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ điệu bộ cười cợt của ba đứa nó. Bọn chúng vênh váo kiêu kỳ, cười nhạo tôi, khinh thường tôi, vì tôi không có gia thế, không có quyền thế, vì tôi sủa theo tiếng chó."

Tập Mặc Nhiên không nghe tiếp nổi nữa, thận trọng ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng kêu: "Quân Duyệt."

An An tựa hồ bừng tỉnh, nhoẻn cười giễu cợt: "Nhất định là tôi nhại tiếng chó sủa quá sinh động, nên mới thực sự lọt qua kỳ thi tuyển. Cuối cùng tôi cũng vào được Đại học, lại còn là học viện H vô cùng nổi tiếng. Mẹ tôi rốt cuộc cũng tươi cười với tôi, tôi cứ tưởng mình đã thở phào nhẹ nhõm được rồi, ai ngờ bốn năm kế tiếp mới chính là thời gian trui rèn ý chí."

"Đám bạn cùng phòng, đám bạn học, nhà chúng không giàu sang thì cũng là có vai vế. Người không tiền không quyền như tôi, đương nhiên là kẻ lạc loài, là cái bia cho người ta châm chọc nhạo báng. Cơ hồ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều bị người ta lấy ra làm trò cười. Khi đó tôi mới 18 tuổi... Từ 18 đến 22, tôi luôn sống yên phận, chấp nhận việc bị ghẻ lạnh, ngay cả khi nhóm kịch trong trường chọn diễn viên, đến vai kẻ chạy đôn chạy đáo cũng không đến lượt tôi."

"Nếu như không vì mấy năm đó, chắc cuộc đời tôi cũng sẽ được như kỳ vọng của cha tôi. Nhưng mẹ tôi ghét bỏ tôi, bạn bè thì xa lánh coi thường... Tôi dù tự ti đến mức độ nào cũng không thể đánh mất sự tôn nghiêm, sao tôi có thể cứ để họ cười nhạo, sống cuộc đời ấm ức chứ."

"Có kẻ chỉ vì một cái điện thoại di động mà bằng lòng đổi đêm đầu tiên của mình, đúng là ngu đần. Tôi phải vượt lên hẳn bọn họ, tôi muốn trả giá để lấy về sự tôn trọng của người khác, để lấy về danh lợi cả đời này, để trở thành người được người khác ngưỡng mộ, khâm phục. Suy nghĩ này cũng chả hay ho hơn là bao, nhưng tôi chính là người theo đuổi lợi ích như thế đấy. Tôi thừa nhận, tôi không chịu nổi cám dỗ. Tôi đâu có sai, tuy rằng tôi phụ lòng cha, nhưng tôi có thể lấy lại được sự nể trọng."

"Mẹ tôi trước đó cứ nghĩ để tôi theo học trường nổi tiếng thì sẽ rạng rỡ mặt mày, nhưng đến lúc tốt nghiệp, bà ấy bị đồng nghiệp nhắc nhở rằng giới giải trí vốn lắm thị phi, dơ bẩn, liền trở mặt với tôi. Bà ấy cả đời này coi trọng nhất thanh danh, sợ nhất bị mất mặt, sống chết buộc tôi về nhà. Tôi đã xác định rõ mục tiêu cuộc đời mình, đã đặt bước chân đầu tiên lên đó, sao có thể nghe lời bà ấy được? Vì vậy, tôi đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy. Trước ngày hôm nay, đã ba năm rồi chúng tôi không gặp nhau."

An An mở mắt, nhìn Tập Mặc Nhiên đang gần ngay trước mắt: "Lisa, người luôn giúp tôi phát triển sự nghiệp vì tôi mà chết. Người thân ruột thịt duy nhất trên đời này chỉ hận tôi không thể chết quách đi. Đến bạn trai tôi cũng chê tôi bẩn. Tôi gặp gỡ bao người, có người ham mê xác thịt, hứa hẹn trao danh lợi cho tôi, nhưng lại lật lọng lừa dối. Có người giống anh coi thường tôi, ghét bỏ tôi, từ khi dấn bước vào chốn này, chẳng có ai chân thành đối xử với tôi cả, vậy tôi còn hy vọng gì ở cuộc đời này? Từ tinh thần cho đến thể xác, tôi đều chẳng trông cậy được vào đâu, tôi sống để làm gì? Để tự giày vò mình ư?... Vậy nên Tập Mặc Nhiên à, anh hiểu rồi chứ, không phải tôi tự tử vì anh, mà bởi vì tôi mất hết khát vọng sống rồi."

"Không phải, anh không..." Tập Mặc Nhiên ôm siết lấy cô, nói không nên lời. Anh càng nghe mà lòng càng nặng nề, cũng không thể phản bác. Anh hiểu, chính anh là người đã dập tắt hy vọng sống cuối cùng của cô.

An An mặt không cảm xúc, nói: "Anh nói cũng đúng."

"Tôi nghĩ rồi, nếu chết cũng không được, vậy tôi không muốn chết nữa. Tình cảm giữa chúng ta coi như đã hết, anh hãy để tôi tiếp tục theo đuổi khát vọng thành danh."

"Yên tâm, anh sẽ giúp em." Tập Mặc Nhiên xúc động nói: "Đừng chia tay, anh xin lỗi, hãy cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, sẽ không bao giờ để người khác coi thường em nữa, xin em đấy..."

"Tôi bẩn lắm..."

Tập Mặc Nhiên bất chợt lắc đầu: "Không phải, anh chưa từng nghĩ thế... Quân Duyệt à, tha thứ cho anh lần này nhé, tin tưởng anh lần nữa nhé?"

Cần cổ dần dần thấm ước nước mắt, cảm giác ấm nóng lan truyền, An An trầm ngâm hồi lâu, sau cùng hít sâu một hơi, nói: "Chỉ có lúc này..." Còn chưa dứt lời, Tập Mặc Nhiên đột nhiên cầm lấy tay cô, đặt lên ngực mình, nghẹn ngào nói: "Tin tưởng anh."

Hàng mi dài lấp lánh giọt lệ, nhẹ nhàng run rẩy, che đi đôi mắt vô thần lạnh lùng. Sống để làm gì? Tự dằn vặt mình ư? Tại sao phải thế? Sao không dằn vặn kẻ khác?

Lời tác giả

Giải đáp vài nghi vấn của độc giả.

Về việc An An có nên tự sát hay không, thực ra tôi đã ám chỉ mấy lần trước đó rồi. An An tuy rằng bề ngoài ngang ngạnh háo thắng, nhưng nội tâm thật ra rất mềm yếu. Cô không muốn người khác nhìn thấu lòng mình. Thật ra lúc ở bên Tập Mặc Nhiên, mọi người cũng thấy tính cô khá trẻ con. Hơn nữa vì yêu thật lòng nên cô không hề che giấu tính tình thật. Các bạn có nhớ lúc vừa "yêu" nhau xong, Tập Mặc Nhiên từng nhận xét cô là người truyền thống, đơn giản không. Đấy thật sự chính là bản chất của An An.

Còn về chương trước bác sỹ Tập giãi bày nỗi lòng, có bạn bảo tôi viết không được hợp lý lắm. Ừm... Thực ra lúc viết chương đó, tôi đang đọc một quyển sách, lúc đặt bút viết hơi bị nhiễm phong cách của quyển kia, nên có hơi không thích hợp, nhưng tôi cũng không định sửa.

Về chuyện các bạn bực tức vì bác sỹ Tập không trừng trị Tô Thần Thần, tôi nghĩ, hiện giờ vấn đề quan trọng của anh là phải giảng hoà với An An, trừng trị Tô Thần Thần chỉ là thứ yếu. Anh ấy sẽ không vì chuyện nhỏ mà bỏ quên chuyện lớn, toàn bộ tâm tư của anh ấy đều đang đặt lên An An, cho nên phải giải quyết xong mâu thuẫn với An An mới đến lượt Tô Thần Thần.

Vậy nên mong các bạn độc giả kiên nhẫn xem cách lý giải của tôi nhé ^^ Cảm ơn mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui