Đội săn thú hạ trại, đội viên được lệnh canh gác đội viên mau chóng phát hiện tình huống kỳ lạ, chạy tới báo với Thiên Hùng.
" Xe trượt tuyết?"
"Cách đây hơn hai trăm mét, có ký hiệu của thành Thiên."
Thiên Hùng sai người canh gác doanh địa, tự mình dẫn hai đội viên qua đó xem xét.
Quả nhiên, đào ra một chiếc xe trượt tuyết bị lấp dưới nước bùn.
Thân xe ngâm trong nước, cửa bên phải xe chồng chất vết đao và vết xước, bị phá hủy cực kỳ nghiêm trọng, đầu và đuôi xe vẫn nhìn ra được ký hiệu màu đỏ của thành Thiên.
"Đây là xe của tiểu thư Thiên Giai."
Lúc trước Thiên Giai ra khỏi thành săn sói, tổng cộng mang theo ba xe trượt truyết, một chiếc nổ mạnh bị hư, hai chiếc còn lại bỏ lại trong cánh đồng tuyết, vẫn không thể tìm về được.
Khi Minh Phương chết, manh mối về về hai chiếc xe này và nơi Thiên Giai chết cũng bị bỏ ngỏ.
Giờ phát hiện một chiếc ở đây, vậy chiếc cuối cùng ở đâu?
Chẳng lẽ đúng như thành chủ đoán, đây là một âm mưu, Minh Phương còn có đồng bọn?
"Tiếp tục tìm!" Thiên Hùng dữ tợn nói, gương mặt phủ kín sẹo run rẩy, trông qua càng thêm đáng sợ.
"Đội trưởng, bây giờ chia ra rất không an toàn." Đội viên bất mãn nói.
Đã ra khỏi thành hơn mười ngày, bọn họ vẫn cứ mải mê chạy trên cánh đồng tuyết này, đừng nói săn thú biến dị cỡ lớn, đến cả thỏ tuyết và chuột đất cũng chưa săn được mấy con.
Thiên Hùng cứng rắn ra lệnh lệnh mọi người tăng tốc, đi sâu vào trong cánh đồng tuyết.
Mùa mưa sắp đến rồi, mưa lại to tầm tã, nhưng gã vẫn không chịu quay về, giờ lại càng nhất quyết làm theo ý mình, đêm hôm khuya khoắt muốn ra ngoài tìm kiếm hả!
Chơi cái trò gì vậy!
Đêm khuya thế này mà chia nhau hành động, lỡ đụng phải thú biến dị cỡ lớn thì phải làm sao, Thiên Hùng không muốn sống nhưng bọn họ còn muốn sống đó!
Bị đội viên chất vấn, sắc mặt Thiên Hùng hết sức khó coi.
Gã cũng đâu có muốn thế, nhưng nhớ tới mệnh lệnh của Thiên Võ, gã buộc phải mạo hiểm một phen.
Nếu không thể mau chóng điều tra rõ chân tướng thì cho dù không bỏ mạng trên cánh đồng tuyết này, sau khi trở lại thành, gã cũng sẽ mất mạng trong tay Thiên Võ.
"Đội trưởng, không phải tụi này không tuân lệnh, nhưng cậu cũng cần phải thông cảm cho mấy anh em chứ." Một đội viên có vóc dáng cường tráng, gương mặt xốc vác mở miệng nói.
Hắn đi theo Thiên Hùng lâu nhất, từng vào sinh ra tử với gã.
Hắn biết Thiên Hùng khó xử, cũng biết Thiên Võ tàn nhẫn thế nào, nhưng khó xử thì khó xử, nếu Thiên Hùng tiếp tục làm theo ý mình, thành viên trong đội sẽ càng bất mãn hơn.
Đến khi chuyện này tích lũy đến một mức nhất định, khó đảm bảo sẽ phát sinh chuyện gì.
Chuyện đội viên đội săn thú giết chết đội trưởng rồi trốn sang thành khác không phải chưa từng có tiền lệ.
"Một đêm thôi, sẽ không bỏ lỡ gì đâu." Tiger đè vai Thiên Hùng lại, hạ giọng nói, "Dù thế nào đêm nay cũng không thể hành động, nếu không người trong đội sẽ tạo phản." Thiên Hùng dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng đổi ý, mang hai người quay về doanh địa, quyết định nghỉ ngơi một đêm rồi lại xuất phát.
Mặc dù quyết định này cũng không thể khiến các đội viên hoàn toàn vừa lòng, nhưng so với việc hành động trong đêm mưa, mọi người miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Sau khi bố trí xong khu vực phòng giữ, mọi người chuẩn bị vào trong xe nghỉ ngơi, thì đột nhiên có tiếng động cơ truyền đến, đèn xe chói mắt xuất hiện dần rõ, vài chiếc xe trượt tuyết có khắc ký hiệu màu đen gầm rú chạy qua.
Thân xe đã được cải tạo lại, bánh xe cao hơn ngực một người lớn nghiền ép lớp bùn đất, bắn tung tóe mảng lớn bùn lầy nhớp nhúa, có mấy đội viên đội săn thú chưa kịp né thì bị bắn dơ khắp người, trông nhếch nhác cực kỳ.
Một đội viên có tính tình nóng nảy lau lớp bùn trên mặt, hằn học nhìn chiếc xe chạy qua như bay, không kiềm chế định ra tay.
"Bị điên hả, đó là đội săn thú thành Thợ Săn đó!"
Thiên Hùng đứng đằng sau đè đội viên lại, thì bắt gặp thêm một chiếc xe cải tạo có khắc ký hiệu màu đen, người trong xe cố ý mở đỉnh xe ra, để mặc nước mưa táp vào mặt, tạo một động tác tay tỏ ý xem thương đám người thành Thiên, ngông nghênh cười to.
"Đồ hèn, rác rưởi!"
Đội viên trẻ tuổi đỏ gay mặt, nhưng bàn tay đè trên vai lại như cây kềm thép, làm hắn không động đậy được.
Thiên Hùng cũng hết sức tức giận, nhưng gã không thể mạo hiểm.
Đội săn thú thành Thợ Săn, đó chính là một đám người điên và tàn bạo.
So với mấy người thành Thiên bắt người vào lồng thú tìm niềm vui, thành Thợ Săn là một đấu trường thú sống thực sự.
Trong cái thành đó, toàn bộ quy tắc chính là không có bất kỳ quy tắc nào, chỉ cần bạn đủ mạnh, bạn có thể có được mọi thứ.
Bỏ mạng bất cứ lúc nào đều có thể xảy ra.
Đó là nơi tập trung một đám liều mạng, là sân chơi của những kẻ ham giết chóc.
Tiêu Môn có thể ngồi yên ổn trên chiếc ghế thành chủ, không chỉ bởi vì anh là một biến dị giả, mà còn là vì anh đủ mạnh đủ tàn nhẫn, mạnh đến mức mà mấy tên điên cuồng chỉ dám ngẩng mặt nhìn lên, tàn nhẫn đến mức đến cả tên tàn bạo kiêu ngạo nhất cũng không dám tùy tiện khiêu khích.
"Chọc trúng cái đám điên đó, tất cả chúng ta đừng mong sống sót ra khỏi đồng tuyết."
Mãi đến khi không còn nhìn thấy đoàn xe thành Thợ Săn nữa, Thiên Hùng thu tay lại, hạ lệnh sáng mai xuất phát, đêm nay hai người một nhóm thay phiên nhau canh gác, còn lại vào trong xe nghỉ ngơi.
Mưa to vẫn rơi như trút nước, phần lớn lớp đất đã trôi đi màu trắng truyết, các vùng trũng hơn dần dần bị bao phủ bởi các lạch nước đan xen rồi tạo thành dòng sông, không lâu sau sẽ xuất hiện các vùng ngập nước bao lấy những vùng đất cao và vùng châu thổ*.
*châu thổ hay còn gọi là tam giác châu, là một thứ hình thái địa mạo bề mặt Trái Đất, cửa sông là điểm cuối cùng của dòng sông, tức là chỗ mà dòng sông đổ vào biển - đại dương, hồ hoặc dòng sông khác.
Mặt cắt ở cửa sông mở rộng, tốc độ dòng nước đột nhiên giảm, thường hay có lắng đọng trầm tích bùn cát số lượng nhiều, cho nên hình thành bãi cạn hình tam giác, gọi là tam giác châu.
Phần đỉnh của tam giác châu hướng về thượng du dòng sông, rìa ngoài hướng về biển cả, có thể coi làm "cạnh đáy" của hình tam giác. (trích Wikipedia: )
Sâu trong đồng tuyết, nước trong hồ băng dâng lên không ngừng, trong thời gian ngắn sẽ không ngập đến tận bờ.
Diệp An ngồi cạnh cửa, vừa quan sát mực nước thay đổi, vừa tranh thủ thời gian đan dây thừng cỏ, dự tính gom nhặt các vật liệu gỗ buộc lại làm thành bè gỗ để sử dụng.
Đã ba ngày kể từ khi bị dân du cư tập kích, Diệp An cực kỳ tỉnh táo ý thức tình cảnh của mình, cũng không dám nữa lơ là chậm trễ, ngoại trừ ăn và ngủ, gần như lúc nào cũng bận rộn luôn tay.
Nhân lúc nước hồ chưa dâng lên nhấn chìm bức tường đá, Diệp An dự định ra đi săn nhiều hơn, mỗi lần bắt được lượng con mồi cho hai, ba ngày mới có thể đề phòng thời tiết lại thay đổi thất thường, phải đảm bảo bản thân có đầy đủ nhiệt lượng và thể lực để đối phó với nguy hiểm.
Mưa như trút nước, như ngân hà cuồn cuộn.
Nước mưa rơi đập vào giữa hồ, bọt nước bắn tung tóe.
Từng con rồi lại từng con cá biến dị nhảy ra khỏi mặt nước, còn chưa kịp trở lại dưới nước thì bị loài cá khác lớn hơn táp lấy, hốt nhiên kéo vào trong nước.
Trên mặt hồ khi chìm khi nổi vài con thú biến dị vô ý rơi xuống nước.
Có hai khúc màu đen trông như hai đoạn cây khô lặng lẽ tới gần một con sói biến dị, rồi đột ngột há cái mõm phủ đầy răng nanh cắn chân sau con sói, xé nó thành hai phần.
Mặt nước loang lổ màu đỏ sẫm, rất nhanh bị pha loãng rồi tan ra mất hẳn, không để lại chút dấu vết nào.
Màn trình diễn giống như vậy diễn ra liên tục, hoàn toàn dập tan ý định xuống nước bắt cá của Diệp An.
Mới đầu thấy bầy cá, cậu còn cho rằng đó là tín hiệu có thức ăn.
Nhưng hiện thực lại giáng cho cậu một đòn cảnh tỉnh, nói cho cậu biết rằng mơ đẹp quá nhỉ.
Không bị cá lớn kéo xuống đáy hồ là may lắm rồi, còn muốn uống canh cá hả, nhân lúc còn sớm tắm rửa đi ngủ đi.
Diệp An cũng có nghĩ tới việc câu cá và văng lưới bắt cá, nhưng ước lượng cân nặng và chiều dài chúng một hồi, trước khi có nguyên vật liệu thích chế tạo được công cụ cần thiết, cũng không thể dùng được.
Cuối cùng, cậu đành phải nhắm đến mấy con thú biến dị trên đất liền, muốn ra săn thú trong nước quả là mơ mộng hão huyền, thực lực không cho phép mà.
Bện xong một đoạn dây thừng cỏ to như nắm tay, Diệp An cầm một đầu ra sức kéo, dây thừng cỏ bị kéo đến mức biến dạng, nhưng vẫn không bị kéo đứt.
"Tạm được."
Quấn dây thừng cỏ lại, Diệp An bắt đầu xử lý mấy cành cây.
Thành thạo chém đứt cành con và mắt cây, rồi đặt mấy cành cây song song với nhau, lại lấy hai cành hơi ngắn làm thanh ngang, xác định chiều dài và bề ngang đủ rồi, Diệp An cầm dây thừng, bắt đầu buộc chiếc bè gỗ đầu tiên trong đời.
Bận rộn khoảng hơn hai tiếng, Diệp An mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng buộc xong bè gỗ.
Cậu đã dùng cành cây đo thử, hiện tại mực nước không quá sâu, vừa vặn không sâu quá đầu gối.
Dưới nước có lớp bùn, chỉ cần không rơi trúng sẽ không gặp vấn đề quá lớn.
Dọc theo phía tây nhà gỗ là các bãi đất to, vẫn chưa bị nước phủ ngập, lân cận nơi này tập trung lượng lớn thú biến dị.
Nguy hiểm tất nhiên là có, nhưng cơ hội đi săn cũng cao gấp đôi.
Hơn nữa, hồ nước bị nước mưa đổ xuống khuấy lớp bùn lầy bên dưới lên, nên trông qua cực kỳ đục, khó đảm có cá lớn giấu dưới nước không, nếu không lội nước qua thì bè gỗ là lựa chọn tốt nhất.
Diệp An kéo bè gỗ đã được buộc chặt rồi dựng thẳng lên ra khỏi phòng, đối với việc sức lực của mình tăng dần thì tỏ ra cực kỳ thản nhiên, không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Đẩy bè gỗ vào nước, Diệp An căng thẳng đợi một hồi, bè không chìm xuống, cực kỳ suôn sẻ nổi trên nước.
"Thành công!"
Diệp An giắt dao găm bên hông, đeo xẻng ở sau lưng, còn tròng thêm một bó dây thừng.
Sau khi chắc chắn không còn sót gì nữa, mới cầm cành cây dùng làm sào cẩn thận bước lên bè gỗ, cắm cây sào vào trong nước, ra sức đẩy một cái, bè gỗ ngược dòng trôi, hướng về phía khu rừng phía tây.
Sau khi cậu rời khỏi nơi này không lâu, bốn chiếc xe trượt tuyết đã qua cải tạo lội nước chạy đến.
Đoàn xe phát hiện nhà gỗ bên hồ, nhưng không thấy dấu hiệu có người ở.
Kết hợp với mấy bộ xương cốt phát hiện ở hạ lưu sông, Thiên Hùng kết luận dân du cư sống ở chỗ này đã chết, không muốn lãng phí thời gian, bèn quyết định tiếp tục đi tiếp về phía trước.
Cứ thế, đương nhiên không phát hiện xe trượt tuyết giấu đằng sau phòng.
Không khéo là, lựa chọn của Thiên Hùng cũng là hướng tây, phạm vi đoàn xe tìm kiếm được mở rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể đụng độ Diệp An.
Diệp An còn chưa biết nguy hiểm sắp tới, cậu đang chống bè gỗ ngược dòng lên trên, rất nhanh đến một khu rừng.
Dòng nước từ nơi có địa thế cao róc rách chảy xuống, chia mảnh đất rừng này thành hai, một nửa rừng cây rậm rạp, nửa còn lại là các khóm cây thấp và bụi cỏ cao, trong bụi cỏ còn mọc rất nhiều nấm.
Cột bè gỗ vào dưới tàng cây, Diệp An đi vào khu rừng đã bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Cậu không hái nấm, mà đẩy bụi cỏ cao tìm chuột đất và thỏ tuyết.
Kết quả không tìm được mục tiêu, mà kéo theo một loạt tiếng động lạo xạo, làm kinh động một bầy chim trĩ.
Chim trĩ trống kéo tha cái đuôi dài bay ra từ trong bụi cỏ, xông về phía Diệp An.
Theo sau con trống, còn có ba, bốn con chim trĩ mái lông trắng và lông lốm đốm.
Bị bầy chim trĩ vây công, Diệp An chẳng những không kinh hãi, trái lại còn mở cờ trong bụng, đây là một quần thể thú cỡ nhỏ, có trống có mái, vậy chắc chắn sẽ có trứng chim!.