Bỗng nhiên có một người chạy vội tới chỗ bọn họ, Phó Gia Du nhận ra đó là Cẩn Tam – thân tín bên cạnh Cẩn Gia Lạc, cô đã nhìn thấy hắn đi cùng Cẩn Gia Lạc vài lần, thở không ra hơi gấp gáp nói với Cẩn Gia Lạc:- Cậu hai, đã xảy ra chuyện rồi.- Có chuyện gì? – Cẩn Gia Lạc nhíu mày hỏi, hắn biết nếu tình hình không nghiêm trọng thì Cẩn Tam cũng không vội vàng tìm hắn như vậy.Cẩn Tam hít sâu vài cái mới tiếp tục mở miệng:- Cửa hàng trên đường Hoàng Thái đã bị cháy rồi.- Bị cháy? – Sắc mặt của Cẩn Gia Lạc vô cùng khó coi, xem ra tình hình vô cùng nghiêm trọng, nghĩ một lát rồi quay sang Phó Gia Du mỉm cười nói – Có chút chuyện, anh phải đi xử lý một lát.Phó Gia Du nhíu mày khó hiểu, không phải cô đã ra lệnh dừng lại mọi hành động rồi sao, thế tại sao lại có chuyện cửa hàng bị cháy chứ, rốt cuộc là ở đâu đã xảy ra sai sót, cô phải tự mình đi xem thử, mở miệng đề nghị:- Em đi cùng với anh.Cẩn Gia Lạc nhìn Phó Gia Du một lát rồi gật đầu đồng ý:- Được, chúng ta cùng đi.Hai người chạy tới chỗ cửa hàng trên đường Hoàng Thái, cửa hàng sang trọng đã trở thành một đống đổ nát, mọi thứ dường như bị cháy rụi, Cẩn Gia Văn đã ở đây đi xung quanh một vòng tìm xem thử có manh mối nào để lại hay không.
Khi nhìn thấy Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du cùng tới, Cẩn Gia Văn chỉ nhìn cô một cái rồi quay sang nói với Cẩn Gia Lạc:- Anh hai, em tìm thấy dầu hỏa ở xung quanh, rõ ràng có người cố ý phóng hỏa đốt cửa hàng.- Em có tìm thấy bất cứ manh mối nào liên quan đến kẻ phóng hỏa không? – Cẩn Gia Lạc sắc mặt không tốt hỏi.Cẩn Gia Văn lắc đầu một cái trả lời:- Tạm thời chưa tìm được.Phó Gia Du không nghe bọn họ nói chuyện mà đi một vòng chỗ bị cháy, chăm chú quan sát một hồi.
Bỗng cô phát hiện cái gì đó, từ từ đi đến gần, là một chiếc bình đã bị cháy xén, cô đưa lên mũi ngửi thử, có một mùi dầu thoang thoảng, xem ra nó dùng để đựng dầu tưới xung quanh cửa hàng, không biết kẻ ngu ngốc nào đã để lại.
Cô lại cẩn thận quan sát chiếc bình, nó đã bị cháy đen, chỉ còn một chữ ghi bên ngoài bình là chữ Long, là ai, rốt cuộc ai đã làm? Phó Gia Du nhíu mày trầm tư suy nghĩ.Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Văn cũng lập tức nhìn ra Phó Gia Du đã tìm ra được cái gì đó, bước tới gần, Cẩn Gia Lạc mở miệng hỏi:- Tiểu Du, em phát hiện cái gì sao?- Anh nhìn xem, đây có thể bình đựng dầu, nhưng nó đã bị cháy đen, chỉ nhìn ra một chữ Long thôi – Phó Gia Du cũng không che giấu nói điều cô phát hiện cho bọn họ.Cẩn Gia Lạc cầm lấy chiếc bình, xem xét kĩ một hồi, rồi thuận tay đưa cho Cẩn Gia Văn nghi hoặc hỏi:- Chữ Long này rốt cuộc là chỉ cái gì?- Chữ Long này có thể là chữ Long trong Hắc Long, em nhớ bang Hắc Long có một tiệm dầu hỏa – Cẩn Gia Văn nghĩ một chút rồi suy đoán nói.Cẩn Gia Lạc có chút khó hiểu:- Gia Văn, sao em nghĩ nó là Hắc Long?- Không phải lần trước trong bữa tiệc của nhà chúng ta, chúng ta đã từng nghi ngờ chính bang Hắc Long đã cho người ám sát chúng ta hay sao – Cẩn Gia Văn sắc mặt không tốt nói.Cẩn Gia Lạc lắc đầu nói:- Chuyện lần đó manh mối hướng về bang Hắc Long quá rõ ràng khiến cho anh vẫn luôn nghi ngờ, hơn nữa ở đây mọi thứ đều bị cháy sạch chỉ còn mỗi chiếc bình này cũng không đúng.
Chúng ta phải điều tra thật kĩ mới được.- Em cũng nghĩ như vậy, bang Hắc Long rất có thể là một con chốt thí, đằng sau chắc chắn còn có điều gì đó – Phó Gia Du cũng đồng ý cách nghĩ của Cẩn Gia Lạc.Cẩn Gia Lạc nghĩ một hồi rồi gọi Cẩn Tam đến chỗ bọn họ dặn dò:- Cẩn Tam, cậu tìm thêm vài người giám sát tổng phân đà của bang Hắc Long trước, xem bọn chúng có hành động gì.Chuyện ở đây đã xong, cửa hàng tự có người sắp xếp sửa sang, Cẩn Gia Văn cùng Cẩn Gia Lạc đưa Phó Gia Du trở về.- Về đến nhà rồi, em nghỉ ngơi sớm chút, mai anh lại đưa em đi ăn tối – Đến trước cửa nhà, Cẩn Gia Lạc nắm tay Phó Gia Du mỉm cười dặn dò.Phó Gia Du cũng mỉm cười đồng ý:- Được – Còn không quên nhắc nhở - Anh cũng phải cẩn thận một chút.Phó Gia Du đi lên lầu, bên cửa sổ nhìn xuống xe của Cẩn Gia Lạc rời khỏi, nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc ở đâu đã xảy ra vấn đề, là ai đã ra tay.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Phó Gia Du lại xoay người lần nữa đi xuống lầu, cô đi một chuyến đến chỗ của Trương Hà.Trương Hà rót cho Phó Gia Du ly nước nói:- Tối muộn thế này cô tới làm gì?- Tôi muốn hỏi chuyện đó chú đã xử lý thế nào rồi, tôi đã báo cho chú dừng lại hành động, xóa hết mọi dấu vết, chú đã làm thế nào rồi? – Phó Gia Du hỏi.Trương Hà gật đầu một cái đáp lại:- Tôi đã sớm nhận được tin tức của cô và thu tay lập tức, bây giờ chắc không còn ai có thể điều tra đến chúng ta nữa.
Cô thấy có chuyện gì không ổn sao?Phó Gia Du lắc đầu rồi lại gật đầu nói:- Tối nay một cửa hàng của Cẩn gia đột ngột bị cháy.- Bị cháy? – Trương Hà kinh ngạc nghi ngờ lại hỏi – Là ai đã làm?- Không biết, ở đó tôi tìm được một chiếc bình gần bị cháy hết chỉ còn lại một chữ Long thôi, người của Cẩn gia suy đoán là bang Hắc Long đã gây chuyện – Phó Gia Du đơn giản thuật lại.- Bang Hắc Long? Cô nghĩ chuyện này là thế nào? – Trương Hà hỏi ý kiến của Phó Gia Du.Phó Gia Du trầm ngâm nói:- Lần trước từng có người muốn ám sát Cẩn Thiên, mọi chứng cớ đều chỉ về hướng về bang Hắc Long, lần này cũng vậy, mọi chuyện điều tra quá thuận lợi, khiến cho tôi có chút nghi ngờ.
Tôi cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng, chú hãy giúp tôi điều tra thử đi, bắt đầu từ Hắc Long xem sao.Trương Hà tất nhiên gật đầu đồng ý.
Nói xong chuyện, Phó Gia Du nhanh chóng rời khỏi chỗ của Trương Hà, cô lại đi đến đó, nơi chứa đầy kỉ niệm nhưng hôm nay đứng ở bên ngoài đã không khiến cô mãn nguyện nữa rồi, cô quan sát bên ngoài từ một góc khuất trèo vào bên trong.
Mọi thứ bên trong đều bị bám bụi dày, còn bị giăng màn nhện, cây cối héo rũ, mọi thứ đổ vỡ không người thu dọn, xem ra đã rất lâu không có người đặt chân đến đây.Phó Gia Du đi dạo một vòng, nói thật khi Hà gia xảy ra chuyện cô chỉ mới một tuổi, cô không có bao nhiêu ấn tượng đối với ngôi nhà này.
Nhưng khi bước vào đây, cô lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc, một niềm yêu thích từ tận đáy lòng.
Từ trong lời nói của mẹ nuôi, cô ra đợi trong sự yêu thương và chờ mong của cha mẹ, của các anh trai.
Họ yêu thương cô, dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, các anh trai nghịch ngợm lại dành hết sự mềm mại của mình cho cô, có thể nói là cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Nếu như Hà gia không xảy ra chuyện thì có lẽ cô đã là đứa bé hạnh phúc nhất trên đời này, cô sẽ có một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ, các anh trai yêu thương chiều chuộng cô hết mực, tìm được một người yêu thương cô, cùng người đó sống hết cuộc đời bình an.
Nhưng giờ đây mọi thứ đảo lộn, cô cô độc mang theo huyết hải thâm thù lớn lên, trong lòng luôn canh cánh muốn tìm hiểu sự thật của quá khứ, không dám vui, chẳng dám cười, người thân duy nhất còn sống cô vô cùng vui vẻ nhưng lại không thể nhận lại anh trai.
Ngay cả tình yêu của cô, người cô yêu nhất lại là con trai kẻ thù, hận không được, yêu không xong.
Nói thật hiện giờ cô không biết làm sao, không biết làm sao đối mặt với mọi thứ, đã rất lâu cô không tìm được cho tâm hồn mình một khoảng bình lặng nữa..