Cẩn Gia Lạc thở dài một cái khẽ lắc đầu:
- Anh chưa nói, anh sợ cha sẽ tức giận, Lý Lế Minh có lẽ là khuất mắc trong lòng cha, có thể nói ở Cẩn gia Lý Kế Minh và Lý gia là cấm kị.
Nhưng anh muốn điều tra chuyện lúc trước, chỉ đành tạm thời giấu cha anh.
- Vậy cũng đúng, chúng ta chỉ cần điều tra rõ ràng chuyện này rồi mới nói với cha anh cũng không muộn – Phó Gia Du nghĩ lần này Cẩn gia, Lý gia và Lưu gia hợp tác chính là một cơ hội để cô tìm hiểu chuyện năm xưa, cô không thể để nó kết thúc như vậy.
Ngay ngày hôm sau, cả Cẩn Gia Lạc lẫn Lưu Nhân đều đồng ý với Lý Kế Minh, một tháng sau chuyến hàng đầu tiên từ Giang Nam cũng được suôn sẻ vận chuyển về Thượng Hải bằng thuyền của Lưu gia, Lý gia và Cẩn gia đều nhanh chóng tiêu thụ số hàng đó, thu được một khoản lợi nhuận không nhỏ.
Phó Gia Du đã đi cùng Cẩn Gia Lạc kiểm tra số hàng, cô không phát hiện điều gì không ổn.
Nhưng cô lại không quá bất ngờ, đây chính là chuyến hàng đầu tiên, Cẩn gia và Lưu gia nhất định kiểm soát gắt gao, Lý Kế Minh không thể giở trò.
Vì thế Phó Gia Du không từ bỏ vẫn nhìn gắt gao Lý Kế Minh và các chuyến hàng vận chuyển về, còn để lực lượng tổ chức ở Giang Nam nhìn chằm chằm chuyến hàng, không để Lý Kế Minh lợi dụng cơ hội thay cột đổi xà, nhưng tạm thời cô không hề thu được gì.
Khi Phó Gia Du đang nhíu mày suy nghĩ mục đích của Lý Kế Minh rốt cuộc là gì, thì mấy chuyến hàng của bọn họ đều diễn ra thuận lợi.
Cô lật một hồi mấy giấy tờ trong tay, bỗng có người gõ cửa, Phó Gia Du cho người vào, là Hàn Tịnh vui vẻ mỉm cười nói:
- Chị Gia Du, có người mời khách, chúng ta cùng đi ăn.
Phó Gia Du liền biết là ai, dạo này không có nhiệm vụ quan trọng, Kha Vũ thường xuyên mời bọn họ đi ăn.
Phó Gia Du nghĩ một hồi gần đây căng thẳng như vậy nên rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Phó Gia Du sắp xếp lại giấy tờ thêm một chút rồi cùng Hàn Tịnh, còn có Lý Khiêm, Kha Vũ, Lý Thừa Nghiệp vừa cười vừa nói đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài ngân hàng Thân Thông, Phó Gia Du nhìn thấy Cẩn Gia Lạc có chút kinh ngạc hỏi:
- Gia Lạc, sao anh lại tới đây?
- Hôm nay anh không bận muốn tới đây đón em cùng đi ăn tối – Cẩn Gia Lạc trả lời.
Phó Gia Du nhìn mấy người đứng bên cạnh do dự:
- Sao anh không gọi cho em trước? Em đã hẹn đi ăn với bọn họ.
Cẩn Gia Lạc cũng nhìn bọn họ mở miệng đề nghị:
- Vậy chúng ta cùng đi, anh mời mọi người.
Không đợi Phó Gia Du nói gì, Hàn Tịnh đã vui mừng lập tức đồng ý, mấy người còn lại cũng không nói gì.
Bọn họ đi đến nhà hàng Tây mà Phó Gia Du thích nhất, gọi món lại gọi thêm một chai rượu vang.
- Gia Lạc, giới thiệu với anh, đây là giám đốc Lý, Lý Thừa Nghiệp, phó giám đốc Kha Vũ, còn có Lý Khiêm là trợ lý của em, Hàn Tịnh thì anh đã gặp rồi.
Đây chính là Cẩn Gia Lạc, đại thiếu gia của Cẩn gia – Phó Gia Du giới thiệu bọn họ với nhau.
Kha Vũ đùa giỡn nhìn bọn họ nói:
- Tất nhiên chúng tôi đã nghe đến Cẩn Gia Lạc, nhưng quan hệ của hai người là…
Hàn Tịnh ngồi bên cạnh đập hắn một cái mắng:
- Anh nhìn còn không biết sao, còn hỏi làm gì, hai người bọn họ nhất định là đang ở bên nhau, đúng không chị Gia Du? – Câu hỏi phía sau là tò mò hỏi Phó Gia Du, mấy người khác cũng như vậy.
Phó Gia Du nhìn bọn họ lại nhìn Cẩn Gia Lạc ánh mắt sáng lên, gật đầu một cái xem như thừa nhận có chút xấu hổ nói:
- Mau ăn đi, nhiều đồ ăn như vậy mà không chặn được miệng của các người.
Mọi người đều mỉm cười hiểu ý không tiếp tục truy hỏi nữa, bọn họ cùng ăn tối cụng ly nói chuyện rôm rả.
Nhìn chén canh nóng đặt trước mặt, Phó Gia Du khó hiểu nhìn Cẩn Gia Lạc, không phải đã gọi món ăn rồi sao, sao lại gọi thêm cả canh nữa, Cẩn Gia Lạc cũng khó hiểu lắc đầu.
- Là tôi gọi – Lý Thừa Nghiệp bất ngờ lên tiếng, khi Phó Gia Du quay sang nhìn hắn tiếp tục nói – Hôm nay cô bận cả ngày chỉ ăn chút cơm, vẫn là ăn canh trước đi kẻo lại đau dạ dày.
Tôi quên hỏi mọi người có ăn không, tôi lại gọi thêm.
Tuy vẫn còn kinh ngạc không biết tại sao Lý Thiên Hàng lại biết cô bị đau dạ dày, cả ngày nay quá bận cô chỉ kịp ăn mấy miếng cơm nhưng Phó Gia Du lại không hỏi ra miệng, nhẹ nhếch miệng cười nói:
- Cảm ơn anh.
Sắc mặt của Cẩn Gia Lạc hơi cứng lại, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Đúng vậy, em vẫn nên ăn chén canh nóng trước đi.
Phó Gia Du gật đầu đồng ý cúi người ăn chén canh, Cẩn Gia Lạc và Lý Thừa Nghiệp hai đôi mắt nhìn nhau, trong đôi mắt ẩn chứa sự tìm tòi nghiên cứu đối phương.
Mấy người Lý Khiêm, Kha Vũ và Hàn Tịnh ở bên cạnh liếc nhìn nhau hứng khởi tò mò nhìn bọn họ, chờ xem kịch vui.
Bọn họ ăn tối xong, cùng nhau rời khỏi, mấy người khác tất nhiên biết điều cũng không tiếp tục cản trở, đều rời đi trước, để Cẩn Gia Lạc đưa Phó Gia Du trở về.
Lý Khiêm đưa Hàn Tịnh, Lý Thừa Nghiệp lại đi cùng Kha Vũ, Kha Vũ huých Lý Thừa Nghiệp một cái tò mò hỏi:
- Thừa Nghiệp, cậu có ý gì?
- Có ý gì là sao? – Lý Thừa Nghiệp nhất thời không hiểu Kha Vũ đang nói gì.
Kha Vũ bỡn cợt nhìn hắn lại nói:
- Ý tôi là cậu có ý với Phó Gia Du đó, từ khi nào thế?
Lý Thừa Nghiệp gõ cho hắn một cái trừng mắt mắng:
- Cậu nói bậy gì đó, tôi không có ý gì với Phó Gia Du hết.
- Tôi không tin, cậu quan tâm cô ấy như vậy rõ ràng là có ý với cô ấy – Kha Vũ nói.
Lý Thừa Nghiệp lại tiếp tục phủ nhận:
- Tôi không có ý gì với Phó Gia Du hết, huống chi cô ấy đã có Cẩn Gia Lạc rồi, cậu đừng nói bậy đó.
- Dù sao chỉ mới quen mà thôi, tình yêu thì phải giành giật, tôi không tin cậu thua Cẩn Gia Lạc đó – Kha Vũ vẫn tin tưởng Lý Thừa Nghiệp có tình cảm với Phó Gia Du.
Lý Thừa Nghiệp trừng mắt nhìn hắn lần nữa khẳng định:
- Tôi nói lại lần cuối, tôi không hề có ý gì với Phó Gia Du cả, chỉ là… - Nói tới đây hắn dừng một chút, Kha Vũ tò mò nhìn hắn một lát, hắn mới mở miệng – Tình cảm của tôi với Phó Gia Du rất thân thuộc, không nhịn được quan tâm chăm sóc cô ấy nhưng tôi lại cảm thấy nó không phải là tình cảm nam nữ, rất kì lạ - Từ ngày đầu tiên hắn gặp Phó Gia Du hắn đã có cảm giác này, một cảm giác quen thuộc từ tận đáy lòng, không cách nào diễn tả được.
Đây là lý luận tình cảm gì, thân thuộc muốn bảo vệ chăm sóc một người con gái nhưng lại không phải là tình yêu nam nữ, hắn thật sự không hiểu loại tình cảm mà Lý Thừa Nghiệp nói, chỉ là có một điều chắc chắn Lý Thừa Nghiệp đối với Phó Gia Du rất đặc biệt.
Lúc này, ở chỗ của Cẩn Gia Lạc và Phó Gia Du cũng đang nói đến chuyện này, Cẩn Gia Lạc nhìn Phó Gia Du mấy lần, nhiều lúc muốn nói chuyện lại nuốt ngược trở lại, hắn chần chừ một lát rốt cuộc mở miệng:
- Tiểu Du, mấy đồng nghiệp đó xem ra rất tốt với em – Hắn không quên lần trước hắn và Phó Gia Du vì chuyện của Lưu Nhân mà cãi nhau, lần này hắn chỉ có thể vòng vo mà hỏi.
Phó Gia Du không để ý trả lời:
- Đúng vậy, cũng tốt, trước đó lúc em mới vừa tới ngân hàng Thân Thông, quan hệ của em với hai người Lý Thừa Nghiệp, Kha Vũ không tốt lắm, trải qua một số chuyện mới tốt được như vậy.
- Thật sao? Anh cảm thấy Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ đều rất tốt với em mà – Cẩn Gia Lạc lại nói.