Nghe một hồi, Cẩn Gia Tú nghi ngờ hỏi:
- Chị Gia Du, có chuyện gì sao? Chị nói chuyện giống như sắp có chuyện gì đó.
Ngay cả Cẩn Gia Tú cũng nghĩ như thế thì Lưu Nhân và Cẩn Gia Lạc sao lại không nghi ngờ nhìn Phó Gia Du.
Phó Gia Du lại tỏ vẻ bình thản nhìn lại bọn họ nói:
- Em chỉ nghĩ đến chuyện ám sát lần trước lại cả chuyện cửa hàng bị cháy, rõ ràng có người nhằm vào Cẩn gia, bọn chúng rất có thể ra tay với Gia Tú, huống chi còn có quan hệ với Lưu Nhân và thương hội Hoàng Phố, em lo lắng Gia Tú sẽ xảy ra chuyện gì đó thôi.
Lời giải thích của Phó Gia Du cũng xem như hợp lí, Lưu Nhân và Cẩn Gia Lạc cũng thu lại nghi ngờ.
Tuy Phó Gia Du đã dặn dò Lưu Nhân và Cẩn Gia Lạc nhưng cô vẫn không yên tâm lắm, không chỉ cho thêm người âm thầm bảo vệ cho Cẩn Gia Tú.
Hôm nay, khi Phó Gia Du còn đang làm việc, có một cuộc điện thoại gọi tới.
bên đầu dây bên kia nói:
- Có việc gấp, đợi ở đường Hoàng Hải.
Một câu nói rất ngắn gọn, người ở đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy, Phó Gia Du lại đoán được là có ý gì, sắc mặt của cô lập tức trở nên khó coi, đóng lại hồ sơ trên bàn đứng lên, vội vàng muốn rời khỏi.
Hàn Tịnh vừa đi vào thấy Phó Gia Du gấp gáp như vậy khó hiểu hỏi:
- Chị Gia Du, chị đây là…
- Chị có chuyện gấp phải đi trước, có chuyện gì ngày mai chị tới sẽ xử lý – Phó Gia Du không có thời gian nói nhiều với Hàn Tịnh, mở cửa xoay người rời đi.
Hàn Tịnh nhìn theo, hành động của Phó Gia Du gấp gáp kì lạ như vậy, rõ ràng có chuyện gì đó không đúng, cô nghĩ một hồi để tập hồ sơ trên bàn lo lắng đi theo.
Phó Gia Du đi cũng như chạy đến đường Hoàng Hải, đó là tin tức của Cẩn Gia Tú, có người gọi tới chắc chắn là báo chuyện Cẩn Gia Tú gặp nguy hiểm, cô lo lắng sợ hãi bản thân đến không kịp.
Khi Phó Gia Du đuổi tới đường Hoàng Hải, liền nhìn thấy một hình ảnh hãi hùng, Cẩn Gia Tú dường như đã ngất lịm đi, có hai kẻ áo đen kìm cặp chuẩn bị kéo Cẩn Gia Tú lên một chiếc xe.
Phó Gia Du không suy nghĩ nhào tới, đá vào một người, tay đánh vào một người, làm cho hai kẻ đó bắt buộc phải tạm thời buông Cẩn Gia Tú ra.
Phó Gia Du xoay người đỡ lấy Cẩn Gia Tú lo lắng gọi:
- Gia Tú… Gia Tú…
Cẩn Gia Tú vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh, cố gắng mở mắt ra, nhập nhèm nhìn thấy Phó Gia Du khẽ khàng gọi:
- Chị Gia Du… Chị…
Không đợi hai người bọn họ nói gì, hai tên kia đã hướng Phó Gia Du đánh tới, miệng mắng:
- Cô là ai? Xen vào chuyện người khác, cô muốn chết sao?
Hai tên này vốn không phải đối thủ của Phó Gia Du nhưng cô phải giữ Cẩn Gia Tú có chút vướng bận nên hơi chật vật, vì đỡ cho Cẩn Gia Tú, Phó Gia Du còn bí đánh trúng mấy lần, cô vẫn cắn răng chống đỡ.
Động tĩnh lớn như vậy rốt cuộc kinh động những người xung quanh, có vài người nhìn qua chỗ bọn họ nhưng lại sợ phiền phức không dám xen vào.
- Tú nhi – Bỗng một thanh âm lo lắng kêu lên, Phó Gia Du dành chút thời gian nhìn lại phát hiện là Lưu Nhân đang nôn nóng chạy đến chỗ bọn họ.
Phó Gia Du thất thần, bị hai tên kia nhân cơ hoouij đánh ngã xuống đất, tay đang giữ Cẩn Gia Tú cũng phải buông ra, Cẩn Gia Tú mềm nhũn cả người ngã xuống đất.
Hai tên đó vội vàng muốn lần nữa bắt giữ Cẩn Gia Tú, nhưng không cho bọn họ cơ hội, Lưu Nhân đã chạy tới, người hắn dẫn theo lập tức hành động giữ chặt hai tên kia.
Lưu Nhân sốt ruột ôm lấy Cẩn Gia Tú đôi mắt hằn đỏ giận dữ liên tục gọi:
- Tú nhi… Tú nhi… Em tỉnh lại đi.
Tú nhi…
Nhưng Cẩn Gia Tú đã hoàn toàn bất tỉnh, mặt mày tái nhợt, Lưu Nhân gọi thế nào cô cũng không tỉnh lại.
Lưu Nhân lòng nóng như lửa đốt ôm lấy Cẩn Gia Tú đứng dậy, hắn phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Phó Gia Du nãy giờ đã đứng dậy bên cạnh bọn họ, cô cũng có cùng ý nghĩ với Lưu Nhân, tốt nhất nên đưa Cẩn Gia Tú đến bệnh viện, ánh mắt lia qua đột nhiên lóe lên sợ hãi kinh hoàng, không chút nghĩ ngợi cô xông tới che trước người của Lưu Nhân.
Mọi người còn chưa định thần biết đã xảy ra chuyện gì, Phó Gia Du đã từ từ trượt ngã xuống, nơi ngực trái thấm đẫm máu đỏ tươi.
Màu đỏ thẫm của máu đập vào mắt của Lưu Nhân, lòng hắn bất chợt nhói đau, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trái tim bị hẫng vài nhịp, chuyện chỉ xảy ra trong típ tắc nhưng hắn dường như cảm thấy đã trải qua rất lâu.
Người bên cạnh Lưu Nhân rốt cuộc phản ứng, ở đầu đường có một tên áo đen đang hướng súng về phía bọn họ, xem ra cùng bọn với hai kẻ lúc nãy, người của Lưu Nhân lập tức không chần chừ bắn trả giết chết hắn.
- Chị Gia Du – Hàn Tịnh nghĩ hoài cũng thấy không ổn, đuổi theo Phó Gia Du tới chỗ này, không ngờ vẫn chậm một bước, khi cô đuổi tới thì đã chứng kiến Phó Gia Du cả người đầy máu ngã xuống đất, cô kinh hãi kêu lên sau đó chạy tới chỗ Phó Gia Du, ôm lấy Phó Gia Du lo lắng liên tục kêu:
- Chị Gia Du… Chị Gia Du – Nhưng Phó Gia Du đã hoàn toàn không còn tỉnh táo.
Tiếng kêu hốt hoảng của Hàn Tịnh đã thức tỉnh Lưu Nhân còn đang sững sờ, sắc mặt càng thêm khó coi khàn khàn quát lên:
- Còn đứng đó làm gì, đưa người lên xe, đến bệnh viện.
Nói xong, Lưu Nhân liền dẫn đầu ôm Cẩn Gia Tú lên xe, những người khác cùng Hàn Tịnh cũng đỡ Phó Gia Du lên xe, bọn họ chạy vội tới bệnh viện.
Phó Gia Du được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, Hàn Tịnh đợi ở bên ngoài.
Cẩn Gia Tú chỉ trúng thuốc mê bị mê man nên bác sĩ chỉ khám sơ qua đưa cô về phòng bệnh nghỉ ngơi, Lưu Nhân túc trực bên cạnh.
Cẩn Gia Tú xảy ra chuyện, Lưu Nhân phải báo cho Cẩn gia, Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Văn nhanh chóng đuổi tới.
Họ vội vàng xông vào cửa phòng, bước tới bên giường, gần như đẩy ra Lưu Nhân bên cạnh giường, lo lắng hỏi han:
- Tú nhi, làm sao ?
- Sao con bé vẫn chưa tỉnh lại? – Cẩn Gia Văn cũng gấp gáp không kém.
Lưu Nhân còn chưa trả lời bọn họ thì Cẩn Gia Tú trên giường đã có động tĩnh, bàn tay hơi động, từ từ chậm rãi mở hai mắt ra.
Lưu Nhân lo lắng đến sát bên giường gọi tên cô:
- Tú nhi… Tú nhi…
Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Văn cũng lo lắng liên tục gọi tên cô.
Cẩn Gia Tú rốt cuộc hơi chút tỉnh tào nhìn những người bên giường khe khẽ gọi:
- Anh Lưu Nhân, anh hai, anh ba.
- Em cảm thấy thế nào? – Lưu Nhân lần nữa hỏi.
Cẩn Gia Tú đầu óc có chút choáng khẽ lắc đầu chậm rãi đáp lại:
- Không sao, em… sao em lại ở đây? – Hỏi ra miệng xong đầu óc lại bất chợt tỉnh táo hẳn, nhớ đến hình như trước khi cô ngất đi đã nhìn thấy Phó Gia Du, sao bây giờ lại không thấy, lòng cô bắt đầu xao động khó hiểu, vội vàng ngồi dậy, Lưu Nhân lo lắng đỡ lấy cô hỏi:
- Sao thế? Tú nhi, có chuyện gì vậy?
- Em… em lúc nãy hình như đã nhìn thấy chị Gia Du, chị ấy đâu rồi? – Cẩn Gia Tú gấp gáp hỏi.
Cẩn Gia Lạc nghe vậy khó hiểu:
- Tiểu Du? Không có, anh chưa nói với Tiểu Du.
Nhưng Cẩn Gia Tú lại không nghe lời của Cẩn Gia Lạc, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Nhân, cô có dự cảm mạnh mẽ chỉ có Lưu Nhân mới có thể trả lời câu hỏi này của cô.
Quả nhiên Lưu Nhân sắc mặt bỗng trở nên khó coi, thở dài nắm lấy tay của Cẩn Gia Tú, trong lòng nghĩ muốn lựa lời nói sao cho Cẩn Gia Tú đừng kích động nhưng nghĩ thế nào cũng vậy mà thôi, hắn đành đáp lại:
- Phó Gia Du, cô ấy… vì cứu chúng ta bị trúng đạn, bây giờ vẫn còn trong phòng phẫu thuật.
- Phẫu thuật? – Nghe vậy, sắc mặt của Cẩn Gia Lạc lập tức tái nhợt, trái tim gần như ngừng đập, đầu óc quay cuồng, cơ thể vô thức lại đứng lên, xoay người chạy ra ngoài.