Diệp Hoàng Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên


Như Hoàng Thiếu Thiên đã đoán trước, bởi vì Hàn Văn Thanh vẫn luôn làm phim ở Hollywood nên phim của hắn cũng rất có phong cách Hollywood, đa số các cảnh hành động y cũng không cần tự diễn.

Nhưng cho dù có thoải mái hơn nữa, tiến độ quay phim của đoàn làm phim cũng coi như là liều mạng.

Tuy bọn họ quay phim ở Bắc Kinh, có điều do Hoàng Thiếu Thiên thường xuyên đóng phim đến khuya nên cũng không kịp về nhà.

Diệp Tu vô cùng lo lắng, nhưng Hoàng Thiếu lại không nói gì nhiều nên hắn cũng hết cách, chỉ có thể âm thầm sắp xếp một trợ lý riêng để chăm sóc cho y.

Tiểu trợ lý Lô Hãn Văn là một thiếu niên thông minh lanh lợi, hơn nữa lại rất hợp với tính cách Hoàng Thiếu Thiên, đây là Diệp Tu cố ý dụng tâm tìm đến cho y.

Những ngày Hoàng Thiếu Thiên phải quay phim đêm, Diệp Tu đều sẽ nấu cơm để Lô Hãn Văn trở về lấy mang đến trường quay cho y.

Ngụy Sâm mấy lần nhìn thấy không khỏi trêu chọc, "Thiếu Thiên a, không ngờ vị kia của cậu chu đáo săn sóc như vậy nha?"
Từ sau lần trước thấy hôn ngân trên cổ Hoàng Thiếu Thiên, Ngụy Sâm đã chắc chắn y là danh hoa có chủ, mà bản thân hắn cũng người rất văn minh, chưa từng có suy nghĩ nghệ nhân đang ở giai đoạn phát triển mà hạn chế luyến ái, đối với hắn mà nói, có trở nên nổi tiếng hay không, năng lực là quan trọng nhất.

Hoàng Thiếu Thiên xác thật là người mới, nhưng không chỉ được Tô Mộc Thu coi trọng mà ngay cả Hàn Văn Thanh cũng lựa chọn y, đương nhiên không phải chỉ dựa vào ngẫu nhiên hay may mắn, Hoàng Thiếu Thiên xác thực có năng lực này.

Hơn nữa tuy bên ngoài Hàn Văn Thanh không thể hiện nhiều, nhưng sau khi tiến vào đoàn làm phim, rất nhiều cảnh quay Hoàng Thiếu Thiên chỉ cần diễn một lần đã có thể qua, điều ấy có thể chứng minh được Hàn đại đạo diễn rất hài lòng với biểu hiện của nghệ nhân mới này.

Nghệ nhân trẻ tuổi sẽ có kỹ năng diễn xuất của người trẻ tuổi, Hoàng Thiếu Thiên vì nâng cao năng lực mà không muốn đi theo con đường thần tượng, đương nhiên cũng không cần vì sự nghiệp mà từ bỏ tình cảm của mình!
Mỗi lần như vậy, Hoàng Thiếu Thiên chỉ cười không nói, tuy không thẳng thắn với người đại diện khiến y ít nhiều có chút băn khoăn, nhưng Diệp Tu và Ngụy Sâm thân thiết hơn nữa cũng không nói, y sao có thể nói ra đây?
Diệp Tu thường xuyên tới trường quay đón y, nhiều khi phải đóng phim đến tận nửa đêm, hắn đều một mực chờ đợi bên ngoài.

Ban đầu Hoàng Thiếu Thiên không khỏi ngại ngùng, nhưng lâu dần cũng thành thói quen.

"Ngày mai tôi phải đến Pháp, ba ngày nữa mới trở về.

Để tôi bảo dì Hồ sang chăm sóc em, Diệp Thu cũng đang rảnh rỗi, sau khi tan làm hắn sẽ tới đón em." Diệp Tu nói.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi ở ghế sau, mệt đến nâng mắt cũng lười, "Công tác sao?"
"Ân, không đi không được."
"Anh cứ đi đi, tôi cũng không có chuyện gì."
"Có vấn đề gì em cứ gọi cho Diệp Thu là được."
"Biết rồi nha."
Sáng sớm hôm sau Diệp Tu lên máy bay đến Paris, buổi tối Hoàng Thiếu Thiên ăn cơm Lô Hãn Văn mang tới có chút không yên lòng.

Kỳ thật dì Hồ nấu cơm rất ngon, mỗi lần y đến Diệp gia ăn cơm đều cảm thấy rất vừa miệng, có điều không biết gần đây là do mang thai nên khẩu vị thay đổi hay do ăn đồ ăn Diệp Tu nấu quen rồi, lần này y nhìn hộp cơm mà dì Hồ chuẩn bị tỉ mỉ lại không có hứng ăn lắm.

Tùy tiện ăn hai miếng liền đặt hộp cơm xuống, Lô Hãn Văn thấy vậy liền hỏi, "Hoàng thiếu, ăn không ngon sao? Dì Hồ cũng chuẩn bị cho em một phần, em thấy hương vị rất tốt nha!"
Hoàng Thiếu Thiên cười cười, "Anh không thấy đói."
Sau khi tan tầm, quả nhiên Diệp Thu đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Bởi vì cơm tối không ăn bao nhiêu nên Hoàng Thiếu Thiên có chút đói bụng, "Chúng ta đi ăn gì đó không?"
"Được, anh muốn ăn gì?" Diệp Thu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc lại thở dài, "Thôi, tôi cũng không muốn ăn gì."
Diệp Thu nhìn y, "Không phải anh đang nhớ anh trai em đấy chứ?"
"A? Không có! Tôi nghĩ đến hắn làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên vội vàng phủ nhận, trong lòng thầm nghĩ vì sao tôi lại nhớ Diệp Tu? Căn bản không có, tôi là đang không biết ăn gì mà thôi!
Diệp Thu cười nói, "Anh trai em chỉ đi ba ngày, rất nhanh sẽ trở về."
"Tôi không nghĩ đến hắn, thật sự không phải!" Hoàng Thiếu Thiên cường điệu.

"Được được được, em biết rồi." Diệp Thu ngoài miệng thuận theo y, nhưng ngữ khí dường như không phải như vậy.

Hoàng Thiếu Thiên lười tranh luận với hắn, quay đầu nhìn phố xá ngoài cửa xe.

Kết quả trong suốt ba ngày này Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thời gian trôi qua cực kì chậm, cũng không biết vì sao, mỗi ngày đều nhìn lịch xem hôm nay là ngày thứ mấy Diệp Tu đi công tác.

Đến sáng thứ ba sau khi rời giường, ý niệm đầu tiên cư nhiên lại là, hôm nay rốt cuộc Diệp Tu cũng trở về rồi!
Y không khỏi bị suy nghĩ của mình dọa đến giật mình.

Tại sao y lại quan tâm xem Diệp Tu đã trở về hay chưa đến như vậy?
Lẽ nào bởi vì muốn ăn cơm hắn nấu?
Bởi vì suy nghĩ có chút hỗn loạn, cả ngày hôm ấy y hoàn toàn không tập trung nổi, quay phim cũng bị NG mấy lần, sắc mặt Hàn Văn Thanh đen đi trông thấy, Trương Tân Kiệt còn cố ý đến nói chuyện phiếm vài câu giúp y công tác tư tưởng.

Chờ mãi mới hết ngày, không ngờ đến đón y vẫn là Diệp Thu!
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy được bản thân thất vọng rõ ràng, cả quãng đường về không nói được câu nào.

Diệp Thu biết tâm trạng y đang không tốt cũng không lên tiếng, để cho y tĩnh lặng.

Sau khi về nhà, Diệp Thu nói mình có việc đi trước, Hoàng Thiếu Thiên mở cửa gọi một tiếng, "Dì Hồ, con trở về rồi."
"Trở về rồi liền đi rửa tay ăn cơm."
Hoàng Thiếu Thiên đang đổi giày, nghe thấy thanh âm quen thuộc liền quay đầu lại, quả nhiên thấy Diệp Tu đang mỉm cười nhìn y.

"Anh đã về rồi!" Hoàng Thiếu Thiên lập tức vui vẻ, chầm chậm chạy tới cạnh hắn, "Anh trở về lúc nào vậy?"
Diệp Tu vội bước lên đỡ y, "Chậm một chút, đừng chạy! Tôi trở về ban chiều."
"Múi giờ chênh lệch như vậy, anh không nghỉ ngơi sao?"
"Ăn cơm trước đã.

Mấy hôm nay nghe nói em ăn rất ít, sao vậy? Không thoải mái sao?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không có." Y nhìn thức ăn đã bày sẵn trên bàn, hai mắt sáng rỡ, "Tôi đói rồi, chúng ta ăn thôi!"
"Ân, em đi rửa tay đi, tôi xới cơm ra."
Mấy hôm nay Hoàng Thiếu Thiên xác thực ăn không nhiều, lúc này không biết bởi vì bàn cơm này là do Diệp Tu nấu hay vì Diệp Tu đang ngồi đối diện với y, y đột nhiên cảm thấy rất muốn ăn.

Mà đối diện với y, Diệp Tu hoàn toàn không động đũa, chỉ ngồi nhìn y ăn, "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Không phải ba ngày hôm nay em đều không ăn cơm đấy chứ? Như vậy lần sau tôi làm sao dám ra ngoài đây? Dì Hồ nấu cơm không hợp khẩu vị sao?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không phải, chỉ là không muốn ăn.

Sao anh còn chưa ăn?"
"Sau khi xuống máy bay tôi cùng đồng nghiệp đi ăn rồi, hiện tại không đói bụng.

Tôi có hầm canh, để tôi lấy cho em."
"Ân!"
Hoàng Thiếu Thiên ăn đến híp mắt, nhưng Diệp Tu lại dần không gượng được nữa.

Trong vòng ba ngày này, hắn không phải ngồi trên máy bay chính là làm việc.

Vốn dĩ đợt công tác này kéo dài năm ngày, bị hắn ép về ba ngày, cho dù người làm bằng thép cũng chịu không nổi.

Chờ Hoàng Thiếu Thiên uống xong canh ngẩng đầu lên, Diệp Tu đã sớm chống cằm mơ màng ngủ.

Y nhẹ nhàng đụng vai hắn một cái, "Này, về phòng rồi ngủ."
Diệp Tu miễn cưỡng mở mắt nhìn y, "Em ăn xong rồi? Để tôi thu dọn xong liền đi ngủ."
Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp đẩy hắn về phòng, "Được rồi, bát đũa cho vào máy rửa bát không phải đã xong sao? Anh mau đi ngủ đi."
Diệp Tu cười, "Ân, vậy tôi ngủ trước, em cũng ngủ sớm."
"Tôi biết rồi." Hoàng Thiếu Thiên đẩy hắn vào rồi đóng cửa lại, sau đó xuống lầu thu dọn bát đũa, còn cao hứng hát một hai câu, lúc này mới đột nhiên sửng sốt, không đúng, vì sao Diệp Tu vừa trở về, tâm trạng y liền tốt lên như vậy? Bởi vì có cơm ăn?
Hoàng Thiếu Thiên dù không nghĩ ra nhưng vẫn biết, bản thân không còn uể oải như mấy hôm vừa rồi nữa.

Giữa tháng Bảy, những cảnh diễn trong nhà đều cơ bản đã hoàn thành, còn lại là những cảnh ngoài trời, Hàn Văn Thanh quyết định lấy cảnh thảo nguyên Bá Thượng ở Hà Bắc cách Bắc Kinh gần ba trăm kilomet.

Tuy thời gian quay diễn không lâu, khoảng hai mươi ngày là kết thúc, nhưng Diệp Tu vẫn lo lắng Hoàng Thiếu Thiên sau khi tới đó sẽ không ăn được cơm.

Khổ nỗi hắn lại không thể theo tới a!
"Được rồi được rồi, chỉ hai mươi ngày mà thôi, cùng lắm tôi đến quán ăn là được! Nhưng Diệp tổng nhớ phải thanh toán chi phí nha." Hoàng Thiếu Thiên biết Diệp Tu không an lòng, cố ý trêu chọc hắn.

Diệp Tu cũng là hết cách, "Này cũng là một biện pháp, em bảo Tiểu Lô tìm hiểu xem quán cơm nào tốt, nếu muốn đổi vị liền có thể gọi cơm về luôn."
"Ân ân ân, tôi sẽ cân nhắc, anh yên tâm đi!"
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Hoàng Thiếu Thiên đã an ủi Diệp Tu như vậy, nhưng rốt cuộc y vẫn là đánh giá cao bản thân, không, là đánh giá cao khẩu vị của một người mang thai.

Y đương nhiên không thể để Lô Hãn Văn mỗi ngày tất tả chạy đến quán ăn mua cơm cho mình, địa điểm quay phim không cố định, muốn tìm quán ăn đều phải lái xe cả giờ đồng hồ, dằn vặt tiểu trợ lý như vậy y thực không nỡ.

Cơm của đoàn phim không phải không ngon, có điều ngày nào cũng là những món cũ, mấy hôm đầu Hoàng Thiếu Thiên còn có thể ăn, nhưng sau một tuần lại bắt đầu không ăn nổi.

Mỗi lần mở hộp cơm ra, y chỉ thấy dạ dày một trận cuồn cuộn chua xót.

Thỉnh thoảng thật sự không thể nuốt trôi, y cũng bảo Lô Hãn Văn ra ngoài mua cơm cho mình, nhưng cho dù là đồ ăn bên ngoài, ăn đến lần thứ hai cũng sẽ thấy ngán.

Chịu đựng đến đầu tháng Tám, lúc này y vừa nhìn đến cơm liền muốn nôn, nhưng lại không thể không ăn, chẳng may sinh bệnh mệt mỏi sẽ làm lỡ tiến trình quay phim của mọi người, bởi vậy chỉ có thể nhắm mắt nuốt xuống.

Chẳng qua vừa mới ăn xong, liền phải chạy vào nhà vệ sinh nôn ra sạch sẽ.

Y rốt cuộc sắp cố không nổi nữa!
"Hoàng thiếu, làm sao bây giờ? Có cần nói với Diệp tổng không?" Lô Hãn Văn vừa đưa nước cho y súc miệng vừa lo lắng hỏi.

"Không cần, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, cố gắng một chút là được.

Nói cho hắn cũng có thể làm được gì?"
Tuy mỗi ngày y và Diệp Tu đều nói chuyện điện thoại, nhưng Hoàng Thiếu Thiên chưa từng nhắc đến tình huống của mình, chuyện cần đến vẫn phải đến, nói ra cũng không giải quyết được vấn đề gì, lại còn khiến Diệp Tu lo lắng.

Giờ cơm chiều của đoàn phim là năm rưỡi, Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không có tâm trạng ăn, vả lại cảnh diễn hôm nay đã kết thúc rồi, y liền tạm biệt mọi người trở về phòng trước.

Vừa trở về phòng, Diệp Tu đã gọi điện thoại tới.

"Alo?"
"Em ăn tối chưa?"
"Ách, ăn rồi."
"Ăn món gì?"
"Ân...!như mọi hôm, ngày nào cũng như vậy, anh đâu cần mỗi ngày đều phải hỏi một lần!" Quả thực y không hề biết cơm tối nay có những món gì.

"Chẳng phải vì lo lắng cơm không hợp khẩu vị của em sao? Đêm nay em có phải quay phim nữa không?"
"Không, tôi về phòng rồi."
"Được, vậy em nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy trước."
"Ân."
Ngắt điện thoại, Hoàng Thiếu Thiên còn có chút ngẩn ngơ.

Bình thường hai người nói chuyện ít nhất cũng nửa giờ, hôm nay thậm chí còn chưa đến ba phút đã kết thúc rồi.

Hắn đang có chuyện gấp gì sao? Hoàng Thiếu Thiên không khỏi suy nghĩ.

Không không không không, hai người họ vốn cũng không nhiều chuyện để nói đi? Vì sao mỗi ngày đều có thể nói chuyện lâu đến như vậy, đây mới là không bình thường a!
Trong lúc miên man suy nghĩ, Hoàng Thiếu Thiên thiếp đi, kết quả hơn mười giờ liền bị đói tỉnh, lúc này có lật tung cả phòng cũng không tìm thấy đồ ăn, dạ dày lại liên tục kêu réo cuộn trào, y thiếu chút nữa nôn hết lục phủ ngũ tạng ra trong phòng vệ sinh.

Cốc cốc cốc!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa...!
Giờ này cũng chỉ có Lô Hãn Văn tới tìm y, Hoàng Thiếu Thiên cố nhịn xuống từng cơn buồn nôn, lê chân qua ngoài mở cửa, "Hãn Văn, mua cho anh chút đồ ăn...!Diệp Tu!!!"
-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui