Hôn lễ vốn dự định tổ chức vào cuối năm, trong mấy tháng Hoàng Thiếu Thiên tới Hoành Điếm quay phim Diệp Tu đã chuẩn bị cơ bản đầy đủ, bây giờ chỉ cần gửi thiệp thông báo tới khách mời là xong.
Kết quả đúng lúc này lại phát hiện Hoàng Thiếu Thiên mang thai, hơn nữa không giống với lần trước, lần này y bị nghén cực kì nghiêm trọng, hầu như ăn vào món nào là nôn ra món đó, cả người gầy sút thấy rõ.
Với trạng thái như vậy, hôn lễ thật sự không thể nào tiến hành như dự tính, chỉ có thể lùi lịch lại sau.
Hoàng Thiếu Thiên cũng từ chối tất cả lời mời, an ổn nghỉ ngơi ở nhà, Diệp Tu giống như năm ấy khi y mang thai Phiền Phiền, một ngày ba bữa thêm cả bữa khuya chuẩn bị chu đáo, chăm sóc y đến ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhóc con lại càng hưng phấn vui vẻ, mỗi khi rảnh rỗi đều nằm bên người Hoàng Thiếu Thiên sờ sờ bụng y, "Nhất định là em gái, nhất định là em gái, nhất định là em gái, con thích em gái." Nó nói xong như vậy lại càng hào hứng, quyết định sẽ đặt cho em gái một cái tên.
Một ngày, nó đang ăn kẹo que, đột nhiên nhớ ra, chạy tới ôm Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên ba ba, con nghĩ ra rồi, con thích ăn kẹo nhất, con cũng thích em gái nhất, vậy gọi em gái là Tiểu Đường Quả có được không?"
Hoàng Thiếu Thiên mang thai đã đến tháng năm, giới tính thai nhi cũng biết từ trước, quả thật chính là bé gái.
Gần đây y vẫn luôn tìm từ điển cân nhắc nên đặt tên con gái là gì, có điều vẫn chưa có ý tưởng nào thật sự hài lòng.
Mà tên nhóc con đặt vừa vặn hợp với ý y, tuy chỉ có thể lấy làm nhũ danh, nhưng danh tự như vậy gọi bé gái cũng rất phù hợp.
Khi bé lớn lên có thể nói cho bé, tên bé là anh trai bé đặt, đây là chuyện tốt đẹp biết bao!
Buổi tối Hoàng Thiếu Thiên kể chuyện này cho Diệp Tu, Diệp Tu cũng cảm thấy không tệ, nhũ danh của con gái liền quyết định như vậy.
Còn đại danh vẫn phải chờ Hoàng Thiếu Thiên lật từ điển.
Thời điểm thai kì được tám tháng, bộ phim của Tô Mộc Thu do Hoàng Thiếu Thiên diễn chính được công chiếu.
Khán giả vẫn luôn mong chờ tác phẩm mới của y, sau khi rời đi năm năm, kĩ năng diễn xuất của y là càng thêm xuất sắc hay chỉ còn là quá khứ, vô số người vẫn đang muốn xác nhận.
Kết quả coi như đáng mừng, tuy cũng có vài ý kiến trái chiều cảm thấy diễn xuất của y không bằng tác phẩm đạt giải Oscar năm đó, nhưng rất nhiều người khen ngợi, điểm của phim cơ bản vẫn rất cao.
Hơn nữa chính vì những ý kiến trái chiều nên kéo theo sự tò mò của nhiều khán giả, tỉ lệ người xem phim mỗi lúc một gia tăng, vững vàng đạt được vị trí doanh thu đứng đầu.
Bởi vậy, Hoàng Thiếu Thiên lần thứ hai trở thành tâm điểm được khán giả toàn quốc chú ý tới.
Có điều những chuyện này cũng không ảnh hưởng tới y nhiều lắm, sau khi đã lật nhàu không ít trang giấy y mới vừa lòng một cái tên, Diệp An Đồng, Diệp Tu vừa nghe lập tức đồng ý, đại danh nhũ danh của con gái coi như đều đã đặt xong.
Lúc này y chỉ cần an tâm chờ ngày sinh.
Nhưng cũng chính vào thời điểm này, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hôm ấy Diệp Tu đưa Hoàng Thiếu Thiên đến bệnh viện khám thai, sau khi rời khỏi bệnh viện, y muốn đến cửa hàng đối diện shopping, không ngờ khi qua đường, bỗng nhiên một chiếc xe mất phanh lao đến, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Diệp Tu vội nhào tới đẩy y ra, y ngã xuống vẫn liều mạng bảo vệ bụng, chẳng qua đầu đập xuống đường bất tỉnh tại chỗ, mà Diệp Tu cũng không tránh được tai nạn.
Hoàng Thiếu Thiên hôn mê, chìm vào một giấc mộng dài.
Trong mộng, y gặp Diệp Tu ở trước cửa Cục Dân chính, hỏi hắn có muốn cùng y đăng kí kết hôn không, sau đó một thời gian hai người cũng không hề liên hệ, mãi tới khi y làm mất chìa khóa mới không thể không liên lạc với Diệp Tu, từ ấy họ mới gặp nhau nhiều hơn.
Hai người tới Tứ hợp viện ăn cá nấu dưa, ở cửa hàng ven đường ăn lạp sườn, Diệp Tu cùng y về nhà đón Tết, đi tới vùng quê y sống khi còn nhỏ, còn tới trường cũ của y.
Quan hệ của hai người mỗi lúc một tốt đẹp hơn, có lẽ đã trở thành bạn tốt.
Sau đó Diệp Tu say rượu mất đi lí trí, y mang thai.
Diệp Tu chăm sóc y chu đáo tỉ mỉ, y động lòng, Diệp Tu cũng yêu y.
Sau khi nhóc con sinh ra, y phải đi quảng cáo cho phim, hai người ở chung ít mà xa cách nhiều, sự nghiệp của y đạt được thành công vang dội, y được đề cử cho Giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, có điều khi ấy Diệp Tu vì bận việc nên không thể đi cùng y được.
Một mình y lên đường đến nước Mỹ xa xôi, không ngờ trên máy bay lại bị phần tử khủng bố tập kích.
Bọn chúng uy hiếp phi công, không ngừng giết người, y và mọi người vô cùng sợ hãi, những người bên cạnh lần lượt ngã xuống, máu tươi vấy lên y phục, có lẽ sau đó cũng đến lượt y.
Nhưng những người kia không giết y.
Bởi vì có kẻ trong bọn chúng nhận ra y là nam diễn viên chính hot nhất năm ấy, lại còn là nam OMEGA cực kì hiếm thấy.
Y bị lôi đến trong góc, những kẻ đó muốn cưỡng gian y, đám ALPHA không chút kiêng nể phóng thích pheromone, chẳng qua y đã bị tiêu ký nên không bị ảnh hưởng, có điều bọn chúng hoàn toàn không ngại chuyện y đã bị tiêu ký, vẫn một mực muốn cưỡng bức y.
Y liều mạng phản kháng, đám người khủng bố liền giết những hành khách khác, nói nếu y dám cự tuyệt, những người đó đều sẽ bị giết, mà y cũng không sống được.
Y cảm thấy y sắp điên mất rồi.
Khi ấy, y chỉ muốn chết.
Nhưng y nhớ tới Diệp Tu, nhớ con trai của y, y cắn răng không biết phải làm gì, chỉ có thể cuộn mình trong một góc khẩn cầu những chuyện này sớm kết thúc.
Sau đó, máy bay rơi.
Trong nháy mắt ấy, ý niệm duy nhất trong tâm trí y chính là cố gắng sống tiếp, y cần sống sót trở về gặp lại Diệp Tu, gặp lại nhóc con.
Y quả thật đã sống sót trở về, nhưng chuyện năm xưa đã không còn nhớ rõ.
Giấc mộng này thật sự rất dài, sau khi y tỉnh dậy, tất cả kí ức cũng trở về, kể cả những chuyện đáng sợ mà y đã phải trải qua trên máy bay.
Nhưng chuyện mà y quan tâm nhất không phải những điều này, y không quên Diệp Tu đã đẩy y khỏi nguy hiểm, mà bản thận lại không kịp tránh.
Canh giữ bên giường bệnh là Hoàng mụ mụ, tâm y trầm xuống, nhất định Diệp Tu đã gặp chuyện không may, nếu không hắn nhất định sẽ ở bên cạnh bồi y.
Y một bên xuống giường, một bên hỏi bà, "Diệp Tu ở đâu? Hắn thế nào rồi?"
Hoàng mụ mụ vội đỡ y, "Thiếu Thiên, Thiếu Thiên con đừng kích động, bác sĩ đã nói con sắp đến ngày sinh, lúc này không thể chịu cảm xúc mạnh, con nằm xuống trước đã."
Nhưng lúc này Hoàng Thiếu Thiên không còn bình tĩnh nổi nữa, "Mẹ, mẹ nói cho con nghe, Diệp Tu thế nào rồi? Con muốn gặp hắn!"
Hoàng mụ mụ muốn nói lại thôi, điều này khiến y càng thêm lo lắng, "Mẹ, mẹ mau nói đi, Diệp Tu ở đâu?"
Hoàng mụ mụ thở dài, "Thiếu Thiên, mẹ nói cho con, nhưng con tuyệt đối không được kích động."
"Mẹ mau nói đi!"
"Hiện tại Diệp Tu vẫn chưa tỉnh lại..."
"Nghiêm trọng như vậy? Con muốn gặp hắn, hắn ở đâu?"
"Thiếu Thiên con đừng vội đi! Bác sĩ nói rồi, vết thương không nghiêm trọng, không cần quá lo lắng."
"Vậy vì sao hắn còn chưa tỉnh? Mẹ đừng gạt con, con thật sự muốn tới gặp hắn!"
"Thiếu Thiên, tai nạn thật sự không nghiêm trọng, bác sĩ nói sẽ sớm tỉnh lại.
Có điều trong quá trình kiểm tra, lại phát hiện trong ngực hắn có bóng mờ."
"Như vậy là sao?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
"Có thể là..."
"Ung thư?" Hoàng Thiếu Thiên cũng không nhận ra bản thân y đang run rẩy đến lợi hại.
Hoàng mụ mụ thấy sắc mặt y trắng nhợt, vội đỡ y ngồi xuống giường, "Thiếu Thiên, con đừng quá lo lắng, bác sĩ nói cần phải thăm khám thêm mới chẩn đoán xác định được, hơn nữa hiện tại phát hiện được sớm, chỉ cần phẫu thuật là xong.
Con đừng kích động, được không?"
Hoàng Thiếu Thiên lảo đảo đứng dậy, "Con đến xem hắn." Sau đó liền đi ra ngoài.
Hoàng mụ mụ không cản được y, vội vã đuổi theo.
-.